Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-02-2013] Từ năm 1999 đến năm 2003, tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) giam giữ và đàn áp bất hợp pháp tổng cộng chín lần. Kết quả từ những trải nghiệm đó là tôi đã rất sợ hãi và không dám liên lạc với bất kỳ đồng tu nào. Tôi sợ điều gì đó có thể xảy ra cho họ và tôi cũng sẽ bị liên lụy. Vì thế, sau khi em gái tôi và tôi nhận được các tài liệu giảng chân tướng, tôi sẽ chỉ tự mình phân phát chúng. Lúc đầu tôi chỉ dám phân phát một vài bản, nhưng không lâu sau đó tôi đã bỏ đi nỗi sợ hãi của mình và phân phát hàng trăm bản. Tình trạng tu luyện của tôi cũng được cải thiện. Chăm chỉ học Pháp giúp tôi có một hiểu biết sâu sắc hơn về Pháp, và tôi đã có thể hành động phù hợp với Pháp. Với chính niệm mạnh mẽ hơn, cộng thêm những điểm hoá của Sư phụ từ bi, cuối cùng tôi đã bước ra khỏi cái vòng nhỏ của “tự ngã”. Tôi luôn luôn nghĩ rằng nếu tất cả các học viên Đại Pháp trong khu vực của chúng tôi có thể cùng nhau phối hợp để tiêu diệt cựu thế lực và cứu độ chúng sinh, thì sức mạnh đó sẽ vô cùng vĩ đại. Khi một học viên có ý chí mạnh mẽ thì Sư phụ sẽ dẫn đường.
Vào mùa Thu năm 2005, tôi vô tình trở thành một điều phối viên trong khu vực của mình. Tôi liên lạc với tất cả các đồng tu mà tôi có thể tìm thấy trong những thị trấn và những ngôi làng khác. Bằng cách này, cả trăm học viên đã được kết nối. Đây là một quá trình khó khăn bởi vì có một vài học viên không dám bước ra để chứng thực Pháp và, nếu họ làm vậy, họ thường bị giam giữ. Tại thời điểm đó, không có điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng nào trong khu vực của chúng tôi, vì thế chúng tôi phải phụ thuộc vào sự cung cấp từ những thị trấn và những ngôi làng khác. Cũng có một vài nhóm học Pháp. Tôi không biết bắt đầu tập hợp các học viên lại với nhau như thế nào và ở đâu. Quả thực là vạn sự khởi đầu nan.
Sư phụ từ bi đã sử dụng lời của các đồng tu để điểm hoá cho tôi và khai mở trí huệ của tôi. Trong khi viếng thăm các khu vực khác, tôi đã học hỏi được từ các hạng mục chứng thực Pháp, biết cách truy cập Internet, tải xuống và in các bài viết. Bằng cách này, các điểm sản xuất tài liệu đã được lập nên từng cái, từng cái một; các nhóm học Pháp cũng được thiết lập ngày một nhiều.
Vào năm 2007, hai học viên lớn tuổi ở quận của chúng tôi đã bị tà đảng Trung Cộng bắt cóc vì các hoạt động giảng chân tướng của họ. Sau khi các học viên khác biết được việc này, ngay lập tức một số đã gửi thông tin đến Minh Huệ Net để vạch trần tà ác. Những người khác thì bình tĩnh phân phát các tờ rơi về chi tiết của vụ việc để vạch trần cuộc bức hại cho những người dân địa phương. Một số thì đi đến trung tâm giam giữ nơi hai học viên đang bị giam giữ để phát chính niệm. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã hỗ trợ các thành viên trong gia đình của những người bị giam giữ để yêu cầu trả tự do cho họ. Tất cả mọi người cùng nhau phát chính niệm. Trong một thời gian ngắn, lần đầu tiên tất cả mọi người đã cùng nhau phối hợp và thống nhất để tiêu diệt cựu thế lực. Chỉ trong ba ngày, hai học viên này đã được thả vô điều kiện. Điều này cho thấy sức mạnh của nhóm khi là một chỉnh thể. Bởi vì tâm của các đồng tu được liên kết và không có sự chia cách giữa chúng tôi, tình hình trong toàn bộ quận của chúng tôi khá an toàn trong những năm qua.
Tuy nhiên từ năm 2009 đến 2011, các học viên từ những quận và làng khác từng người từng người một đã bị bắt giữ bất hợp pháp. Vì điều này mà một số đồng tu bắt đầu đổ lỗi cho tôi. Vào mùa hè năm 2011, một đồng tu đã yêu cầu chồng tôi thông báo với tất cả mọi người rằng tôi là một đặc vụ (một điệp viên của ĐCSTQ). Cô ấy cho rằng cho dù ai bị bắt cóc đi nữa, thì tôi vẫn luôn an toàn. Một đồng tu khác thậm chí còn nói rằng tôi đã ngoại tình với chồng của cô ấy.
Việc bắt giữ và đàn áp một học viên của chúng tôi đã xảy ra khi tôi đang trong quá trình chuyển đến một ngôi nhà mới. Các học viên không những không cố gắng cứu người học viên này mà thậm chí họ còn đi lan truyền các tin đồn. Khi tôi nghe nói về điều này, tôi đột nhiên hiểu rằng ở không gian khác tà ác đã chơi những trò ma mãnh. Chúng đã cố gắng chia cách chúng tôi và xúi giục sự đấu tranh giữa chúng tôi.
Sư phụ từ bi của chúng ta sợ rằng tôi không thể chịu đựng nổi điều này và đã nhắc nhở tôi về Pháp này:
Khán Hảo
Nhĩ yêu tha yêu
Khả bi khả tiếu
Pháp chủ chính khung
Hà vật khả đào(Tạm dịch)
Khán Hảo
Người muốn người đòi
Thật đáng buồn cười
Pháp chủ chính khung
Không gì trốn khỏi
(Khán Hảo, Hồng Ngâm II)
Đột nhiên tôi có thể lấy lại được chính niệm và bình tĩnh trở lại. Tôi không còn nghĩ về những điều không liên quan đến mình, mà chỉ đọc thuộc lòng Pháp. Tất cả các vấn đề đã tạm thời ngừng lại.
Trong thời gian đó, một số đồng tu đã bị ảnh hưởng bởi các tin đồn này và không muốn làm bất kỳ việc gì với tôi; một số họ còn xem thường tôi và nói xấu sau lưng tôi. Một số thì thờ ơ và làm mặt lạnh; những nụ cười trước đây đã không còn. Bất thình lình, cảm xúc con người của tôi nổi lên, và tôi cảm thấy thật bất công. Tôi bắt đầu đổ lỗi cho người khác và nghĩ rằng điều này là không công bằng. Tâm ý tôi trở nên nguội lạnh và tôi không còn muốn gặp các đồng tu nữa, chứ chưa nói đến việc giúp đỡ họ. Tôi thu mình lại và không muốn có bất cứ liên hệ nào với các đồng tu nữa. Tuy nhiên sau đó, Sư phụ đã sử dụng lời của các đồng tu để điểm hóa và động viên tôi.
Sau khi tôi học và ghi nhớ Pháp trong tâm, trạng thái tu luyện của tôi đã sáng sủa hơn. Hiện tôi đã biết cách để đối xử với các đồng tu của mình: chỉ có từ bi mới có thể tiêu diệt tà ác. Nếu tôi đã biết rằng điều mà các đồng tu nói thật sự chẳng liên quan gì đến tôi, vậy tại sao tôi phải để tâm đến chúng? Thêm vào đó, trong quá trình lịch sử lâu dài trong quá khứ, có lẽ tôi đã từng xúc phạm và làm tổn thương họ. Đó không phải là một cách để tôi trả nợ của mình sao? Đây là một điều thiêng liêng và tốt đẹp. Làm sao tôi có thể không trả nợ của tôi cho được? Vì thế tôi tự nói với bản thân mình một cách nghiêm nghị: Tôi phải tốt với các bạn đồng tu của tôi.
Một bạn đồng tu đã bị can nhiễu bởi những giả tướng của nghiệp bệnh và không thể đi lại được. Tôi đã mua một ít quà và đến thăm cô ấy. Tôi thậm chí còn ở lại qua đêm ở chỗ của cô ấy và chăm sóc cho cô ấy bằng cách chỉnh lại chăn đắp, giúp cô khi cô đi tiểu và đổ nước tiểu cho cô ấy. Tôi đã học Pháp, phát chính niệm và giúp cô ấy hướng nội để tìm ra vấn đề. Cô ấy đã rất cảm động, và nói rằng tôi hoàn toàn không giống với những gì mà cô ấy đã từng nghe được về tôi, rằng họ đã nói dối là tôi đã làm điều sai trái. Trước đây, học viên này đã chỉ trích tôi ở đằng sau lưng tôi. Tôi đã không buồn về điều này, vì tôi hiểu rằng đó là nhân tâm và suy nghĩ của con người đã gây nên tất cả những điều này. Nếu không, nó đã chẳng xảy ra. Tôi chắc chắc sẽ đối xử tốt với các đồng tu của mình, vì tất cả chúng tôi đều là đệ tử của Sư phụ và đến đây để trợ Sư Chính Pháp.
Vì tôi đã ngừng để ý nhiều đến nỗi đau và sự xúc phạm trong thế giới con người và đã bỏ tâm đó đi. Ngay sau đó, một đồng tu đã đến gặp tôi và nói lời xin lỗi. Cô ấy đã chắp tay hợp thập và nói với tôi rằng tôi có thể đến nhà của cô ấy bất cứ khi nào, và rằng trong chuyện này cô ấy mới là người có lỗi. Một vài học viên đã đổ lỗi về tất cả những rắc rối trên cho người đã tung tin rằng tôi là một đặc vụ. Họ nghĩ rằng cô ấy thật là vô lý và nghi ngờ rằng không biết cô ấy có học Pháp không. Nhiều người cảm thấy điều này đối với tôi là không công bằng, nhưng tôi rất bình tĩnh và chỉ mỉm cười. Tôi nói với các đồng tu rằng chúng ta không nên tách mình ra làm hai. Tôi hiểu rằng chân ngã của các học viên Đại Pháp sẽ không nói những điều sai trái. Đó là tà ác ẩn núp đằng sau các chấp trước của họ đã nói ra những điều này. Những điều này hoàn toàn không phải là những điều được nói bởi các bạn đồng tu; đó là tà ác đang sử dụng miệng của các bạn đồng tu để nói ra những điều này. Các học viên chúng ta là một gia đình thật sự.
Ngay lúc đó, từ tận đáy lòng mình, tôi đã thật sự trải nghiệm và cảm nhận được tấm lòng rộng lớn bao la của nhà sư được mô tả trong Thần Vận. Vì nhà sư đó chăm sóc cho một đứa bé mà mọi người đã nguyền rủa và coi thường ông. Sau 12 năm, khi cha mẹ đứa bé quay lại tìm con, danh dự của nhà sư mới được khôi phục. Tôi cũng nghĩ đến sự vĩ đại của Hàn Tín, người đã chịu nhục chui háng của một kẻ vô lại. Điều mà tôi đang phải chịu đựng lúc này không là gì cả. Không phải điều này đúng là Sư phụ đang sử dụng các nhân tố tà ác để tôi luyện một vị Giác giả vĩ đại sao?
Đắm mình trong đêm khuya tĩnh lặng sau khi học Pháp, tôi bắt đầu lặng lẽ hướng nội để tìm ra nguồn căn trong những vấn đề của tôi. Tôi nhận ra tôi có rất nhiều quan niệm bởi vì tôi đã nuôi dưỡng những con quỷ trong trường không gian của mình. Trong thế giới này, không có điều gì là ngẫu nhiên. Tôi thấy rằng:
1. Tôi theo đuổi danh tiếng và ích kỷ. Tôi không cho phép người khác chỉ trích tôi, trong khi tôi lại có thể chỉ trích những người khác. Cho dù đi bất cứ đâu, tôi luôn là người duy nhất nói nhiều như thể là tôi biết tất cả mọi thứ. Tôi thích thú khi những người khác ca ngợi tôi như thể tôi là mặt trăng được các vì sao vây quanh. Đồng thời tôi vẫn có những chấp trước như tâm tật đố, tâm hiển thị, v.v. Tôi thích hiển thị rằng tôi có thể thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi đã giảng chân tướng cho chánh án toà án, quan toà và người phụ trách tại trung tâm giam giữ như thế nào. Tôi thích hiển thị về việc tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng như thế nào và tôi đã sơn các chữ giảng chân tướng lớn bằng sơn đỏ lên các trụ đèn như thế nào. Tất cả những điều này khiến cho các đồng tu tôn sùng và phụ thuộc vào tôi. Hơn nữa, nó khiến cho các chấp trước chứng thực bản thân của tôi bành trướng.
2. Tôi cũng có một số đặc điểm của tà đảng sót lại trong mình, như là hời hợt, phóng đại, phô trương, tranh đấu, bè phái, v.v.
3. Khi tôi không có gì để làm, tôi luôn nhớ lại những người đã từng tán tỉnh tôi khi tôi còn trẻ, và họ đã phải chiều tôi như thế nào. Ngoài ra, những cảnh lảng mạn trong phim luôn hiện lên trong tâm trí tôi. Đây không phải là những ham muốn của ma quỷ sao? Làm thế nào mà tâm của một bậc giác ngộ lại đầy những thứ dơ bẩn, lộn xộn, và xấu xa này?!
4. Tâm nguyện muốn làm những việc cho Đại Pháp của tôi rất lớn, nhưng tôi đã không thật sự tu luyện tâm tính. Điều may mắn là tôi có thể học thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, nhưng gần đây tôi hiếm khi đọc các bài giảng ở nước ngoài của Sư phụ. Tôi cũng không luyện hết 05 bài công pháp mỗi ngày. Tôi đã có quá nhiều sơ hở.
Trên đây là tất cả những chấp trước mà tôi có thể nhận ra cho đến nay. Vẫn còn có nhiều chấp trước mà tôi vẫn chưa tìm ra. Do vậy, tôi đã lặng lẽ rút lui khỏi vị trí điều phối viên. Tôi phát hiện ra rằng sự điều phối của tôi không đủ tốt và đã gây ảnh hưởng đến chỉnh thể của tất cả các học viên. Vì vậy, tốt nhất là nên để cho những bạn đồng tu có khả năng trong khu vực làm điều phối viên. Bằng cách này, các bạn đồng tu sẽ không đẩy bất kỳ ai lên như là một ví dụ điển hình, mà chỉ đơn giản là làm những việc họ nên làm chiểu theo Pháp. Họ nên làm theo sự chỉ đạo của Sư phụ và cứu độ chúng sinh một cách kiên định. Đó là điều rất tốt và đúng đắn. Tôi cũng phải tiếp tục thực hiện các hạng mục chứng thực Pháp như bình thường, thật sự tu luyện bản thân và là một đệ tử Đại Pháp chân chính.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/23/在正法修炼路上-264756p.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/20/140586.html
Đăng ngày 15-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.