[MINH HUỆ 27-05-2013]

Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

Tôi là một học viên mới. Mỗi khi tôi lên mạng, tôi đều đọc những bài viết chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các bạn đồng tu. Tôi đã thu được rất nhiều lợi ích từ những bài chia sẻ đó. Như Sư phụ đã giảng:

“Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc”
(Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:
“Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại”
(Ai đúng ai sai, Hồng Ngâm III)

Tôi đã gặp rất nhiều khảo nghiệm trong tu luyện. Một số khảo nghiệm được  tôi vượt qua một cách dễ dàng, và một số thì phải qua nhiều lần tôi mới vượt qua. Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm này với các bạn đồng tu và cũng là để khích lệ bản thân mình.

Sư phụ đã giảng:

“Thế nào là đệ tử Đại Pháp? Ai xứng làm đệ tử Đại Pháp? Kể cả những ai mới vào, chư vị nếu không có duyên phận ấy, thật sự là vào không được.” (Thế nào là Đệ tử Đại Pháp)

Bố mẹ tôi và hầu hết họ hàng của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Vào thời gian đó tôi đang học đại học. Sau đó tôi tốt nghiệp, nhưng tôi đã không thực sự tu luyện cho đến năm nay. Tôi cảm thấy muốn khóc khi viết bài chia sẻ này, bởi vì Sư phụ không bao giờ bỏ rơi tôi và Ngài đã điểm hoá cho tôi bằng nhiều cách khác nhau.

Năm 2005, công ty mà tôi làm việc phân công cho tôi đảm nhiệm bộ phận bán hàng ở thành phố Trương Gia Khẩu. Một người đồng nghiệp cũ đã hướng dẫn cho tôi, vì thế mà tôi có thể quen với thị trường kinh doanh. Người đồng nghiệp đó đích thị là một đệ tử Đại Pháp. Anh ấy học Pháp mỗi tối trên một cuốn sách điện tử. Sau khi biết cả bố mẹ tôi đều là những đệ tử Đại Pháp, anh ấy đã khích lệ tôi học Pháp và phát chính niệm cùng anh ấy. Chúng tôi ở cùng nhau khoảng mười ngày, sau đó anh ấy trở lại thành phố Hình Đài. Sau đó, tôi cũng ngừng tu luyện mà không có bất cứ lý do cụ thể nào.

Vào năm 2006, tôi được an bài để dạy học ở một trường học. Sau đó tôi lập gia đình, chúng tôi đã có một cậu con trai. Tôi đã hoàn toàn mê trong xã hội người thường. Lúc đó, mẹ của tôi đã đưa cho tôi tài liệu giảng chân tướng nhưng tôi cảm thấy không thích đọc chúng sau khi mới đọc được khoảng hai trang. Tôi đã có rất nhiều giấc mơ trong suốt thời gian đó. Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy người chết ở khắp nơi. Tất cả đều không có sự sống. Tôi đã chạy quanh khu vực hoang vắng đó để tìm kiếm sự sống cho đến khi tôi tỉnh dậy trong sợ hãi. Bây giờ nhìn lại, chẳng phải đó là Sư phụ đã điểm hoá cho tôi, một học viên ngu muội sao?

Thật hổ thẹn khi nhắc đến lý do thực sự khiến tôi bắt đầu tu luyện là vì sức khoẻ. Tôi mới chỉ ở độ tuổi 30 nhưng trong một cuộc kiểm tra sức khỏe, tôi được chẩn đoán là bị tăng huyết áp, gan nhiễm mỡ mức độ vừa, vấn đề về tim, và lượng đường trong máu cao. Tôi đã rất lo sợ. Lúc đó, tôi nhớ đến Sư phụ và Chuyển Pháp Luân. Sư phụ đã dùng hết tâm sức cho tôi; tôi chợt khóc khi nghĩ đến điều này. Lần đầu tiên tôi bắt đầu tu luyện, chân của tôi đau khủng khiếp khi ngồi đả toạ. Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy tôi đã cắn răng tiếp tục chịu đựng. Thỉnh thoảng cơn đau thật ghê gớm. Một lần sau khi tôi bỏ chân xuống, một chân của tôi bị tê liệt. Lúc đó, đứa con trai bốn tuổi của tôi chạy đến và nói: “Mẹ bị tê à? Hãy kiên trì!” Tôi biết là Sư phụ đã dùng những lời nói của con trai tôi để điểm hóa cho tôi.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi học Pháp mỗi ngày. Với sự thăng tiến trong tu luyện, tôi nhận ra rằng tôi nên làm ba việc. Nhưng khi giảng chân tướng cứu người, tôi bắt đầu do dự. Tôi nên nói gì đây, và làm thế nào để tôi có thể cứu người? Mặc dù nó dường như là một việc dễ dàng, nhưng đối với một học viên mới thì đó là một công việc khó. Điều ấy cũng rất đặc biệt bởi vì đó là khảo nghiệm về thể ngộ của một người về Pháp và để xem xem người đó có chính niệm chính hành không. Những ngày đó thật khó khăn đối với tôi.

Có lẽ Sư phụ đã thấy được mong muốn cứu người chân thành của tôi. Một ngày nọ, tôi đi xe buýt với con trai tôi và nhìn thấy một chiếc điện thoại di động trị giá 1.000 nhân dân tệ. Chiếc điện thoại có số điện thoại của gia đình người chủ, qua đó tôi đã tìm được chủ nhân của chiếc điện thoại. Khi tôi đem chiếc điện thoại trả cho người chủ, tôi đã từ chối nhận quà hậu tạ. Tôi nói với anh ấy rằng những học viên Pháp Luân Công tin vào Chân – Thiện – Nhẫn. Hành động của tôi đã chỉ cho anh ấy thấy rằng các đệ tử Đại Pháp là những người tốt. Tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy và giúp anh ấy thoái ĐCSTQ.

Sau trải nghiệm đó, tôi cảm thấy rằng mình đã đề cao tầng. Tất cả mọi nơi trên cơ thể tôi đều cảm thấy rất thoải mái. Bây giờ tôi nhận ra Sư phụ đã an bài mọi thứ và chúng ta chỉ cần hành động.

Sư phụ cũng nhắc nhở tôi chú ý phát chính niệm. Một lần trong giấc mơ tôi nhìn thấy rất nhiều con quái vật không mắt, không tai, hoặc không miệng đang bắt giữ và đe doạ con người ở mọi nơi. Tôi đang chạy cùng với những người thường. Khi những con quái vật gần bắt được tôi, tôi ngồi xuống và bắt đầu phát chính niệm.

“Pháp chính càn khôn
Tà ác toàn diệt
Pháp chính thiên địa
Hiện thế hiện báo”
(“Hai thế tay khi phát chính niệm” trong Tinh tấn yếu chỉ II)

Sau đó tôi thấy những con quái vật đó dần dần xuất hiện mắt, mũi, và miệng và trở thành những người bình thường. Bởi vì có quá nhiều quái vật, có ai đó đã hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Sau đó nhiều người bắt đầu cùng hô. Tất cả những con quái vật đã lập tức biến mất. Sau khi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng chính niệm của đệ tử Đại Pháp có thể diệt trừ quái vật và cứu người. Còn người thường chỉ cần nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân- Thiện- Nhẫn hảo!” là có thể thoát khỏi tà ác và thực sự được phúc lành. Từ lúc đó, tôi nhận ra việc phát chính niệm rất quan trọng và nghiêm túc.

Có một khoảng thời gian do chấp trước vào tâm an nhàn, tôi đã không thích dậy sớm và phát chính niệm. Trong giấc mơ, tôi thấy một con chó đang đuổi theo tôi và tôi không thể thoát khỏi nó. Vào lúc đó, tôi đã không nhớ tới việc phát chính niệm. Đột nhiên một sinh vật có hình dạng con chó đã tiến đến chỗ tôi và đi vào cơ thể tôi. Tôi tỉnh dậy ngay lập tức và nhìn thấy phòng tôi đầy những sinh vật mà tôi không thể nhận ra (chúng có thể là từ các không gian khác). Tôi ngồi dậy và quan sát chúng một cách cẩn thận. Sau đó chúng biến mất, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi bắt đầu phát chính niệm. Sau đó tôi cảm thấy một luồng gió đi ra từ đỉnh đầu tôi. Nó giống như một chiếc máy hút bụi hút một số thứ ra ngoài. Sau đó tôi tỉnh hoàn toàn và thấy đồng hồ của mình mới có hai giờ sáng. Sau đó tôi đọc Chuyển Pháp Luân đến năm giờ sáng. Ngày hôm sau, tôi chia sẻ điều này với mẹ tôi và những học viên khác. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của họ.

Qua hai sự việc trên, tôi nhận ra rằng tu luyện là nghiêm túc phi thường. Giống như Sư phụ đã giảng:

“Con đường của chúng ta rất hẹp, đi chệch một chút thì sẽ xuất hiện vấn đề.” (Thế nào là Đệ tử Đại Pháp)

Tôi hy vọng tất cả các học viên có thể tinh tấn và đạt được viên mãn để trở về với Sư phụ.

Bởi vì tôi mới tu luyện trong một thời gian ngắn, nếu có bất cứ điều gì thiếu sót, xin hãy từ bi chỉ ra.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/30/140766.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/27/河北新学员修炼二三事-274485.html

Đăng ngày 18-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share