Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-12-2012] Ở Trung Quốc có một bác sỹ phẫu thuật rất được kính trọng tại địa phương mình. Trong suốt hơn 30 năm kinh nghiệm của mình, bà đã có rất nhiều thành công trong việc điều trị bệnh. Nhiều bệnh nhân nan y đã phục hồi nhanh chóng dưới sự chăm sóc của bà. Nhiều người dân địa phương biết bà là một bác sỹ giỏi, chữa bệnh không lấy nhiều tiền. Mọi người cũng biết bà là một học viên Pháp Luân Công và gọi bà là “Bác sỹ Pháp Luân Công”.
Từ tháng 07 năm 2011, cảnh sát địa phương và các quan chức “Phòng duy trì ổn định” và “phòng 610” đã tới văn phòng của bác sỹ này và quấy rối bà nhiều lần. Họ buộc bà viết cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Bà đã từ chối một cách lịch sự và giảng chân tướng cho họ hết lần này đến lần khác. Sau đó những cán bộ đã hiểu chân tướng né tránh việc tới gặp bà hoặc giữ im lặng khi họ đến văn phòng của bà theo lệnh cấp trên. Cuối cùng, các quan chức chính quyền thành phố, chính quyền huyện và ủy ban dân phố đã cùng nhau đến gây áp lực với bà. Họ thậm chí cố gắng hối lộ bác sỹ để bà từ bỏ niềm tin của mình. Bà từ chối một cách nghiêm nghị.
Các quan chức sau đó đã cố gắng dùng một chiến thuật khác. Ngày 20 tháng 11 năm 2011, họ nói dối và gọi cho bác sỹ thông báo có ca cấp cứu khẩn cấp. Ngay khi vị bác sỹ này tới phòng làm việc, họ bắt bà mà không trình lệnh bắt rồi đưa bà ấy tới một trung tâm tẩy não khét tiếng ở địa phương. Khoảng 30 nhân viên tham gia trong việc bắt bà. Vị bác sỹ đã tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại. Bảy mươi ngày sau, bà có các triệu chứng như thiếu máu cơ tim cục bộ, áp huyết cao, viêm túi mật và nhiều bệnh khác nữa. Cân nặng của bà giảm từ 75kg xuống còn 38 kg. Hơn nữa, việc bất ngờ thiếu máu cơ tim cục bộ gần như cướp đi mạng sống của bà. Các nhân viên trong trại tẩy não muốn trốn tránh trách nhiệm, vì vậy ngày hôm sau họ thông báo cho gia đình bà, Phòng 610 và Uỷ ban Chính trị và Tư pháp. Bà được đưa về nhà.
Từ tháng 07 năm 2012, sĩ quan Hàn từ Sở cảnh sát địa phương đã tới văn phòng của vị bác sỹ này nhiều lần để quấy nhiễu. Ông ta liên lạc với người quản lý bất động sản và yêu cầu ông hủy hợp đồng thuê nhà của vị bác sỹ này. Người quản lý bất động sản đã nói: “Không, chúng tôi không thể làm điều đó. Có hai lý do. Trước tiên, hành động như vậy là vô đạo đức và sẽ gây khó khăn cho cuộc sống của bà ấy. Thứ hai, bà ấy là một người thuê nhà đáng tin cậy và chưa bao giờ chậm trả tiền thuê, vì vậy tôi không có lý do gì để đuổi bà ấy đi. Còn về việc bà ấy tu luyện Pháp Luân Công, đó là niềm tin cá nhân của bà ấy. Tại sao ông không để bà ấy yên? Bà ấy là một người tốt. Tay nghề của bà ấy thật tuyệt vời. Bà ấy lấy phí thấp và đối xử với bệnh nhân rất tốt.”
Người quản lý bất động sản tiếp tục nói với viên sĩ quan: “Một lần tôi vay tiền của bà ấy. Sau một thời gian dài, tôi quên mất đã nợ bà ấy bao nhiêu. Tôi trả bà ấy nhiều hơn số tiền tôi nợ. Bà ấy nói với tôi rằng bà ấy không cho tôi vay số tiền đó và trả cho tôi phần thừa. Bà ấy quả là một người tốt! Tại sao không để cho bà ấy yên? Mọi người đều biết thái độ của Đảng Cộng sản đối với Pháp Luân Công. Ông không cho phép họ quyền tự do tín ngưỡng, quyền phát biểu, biểu tình hay được pháp luật bảo vệ. Chẳng có luật nào bảo vệ họ sao? Pháp Luân Công phải có quyền lên tiếng. Đảng có tuyên truyền của nó. Mỗi người có nguyện vọng riêng của mình. Mọi người có sự lựa chọn cho riêng mình. Ông nói Pháp Luân Công là sai. Tôi không đồng ý. Chính phủ kiểm soát tất cả nguồn lực của quốc gia. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là độc tài. Cho dù ĐCSTQ đã phạm sai lầm lớn tới mức nào, nó luôn nói bản thân là “tuyệt vời, vinh quang và đúng”. Ví dụ, Chính phủ đã sai lầm khi đàn áp sinh viên vào ngày 04 tháng 06 năm1989 cũng như sai lầm khi bức hại Pháp Luân Công. Tuy nhiên, Chính phủ không những không sửa chữa sai lầm mà còn không tha một ai và cố gắng giết tất cả các học viên Pháp Luân Công. Ông thậm chí còn muốn đuổi bà ấy đi. Các ông không cho học viên Pháp Luân Công được nói, nhưng ĐCSTQ đã từng nói được một lời sự thật nào chưa? Ai còn tin những lời của ĐCSTQ chứ?”
Sĩ quan Hàn không nói được một lời. Ông ta nói: “Chúng tôi cũng biết rằng bà ấy là một bác sỹ giỏi và là một người tốt. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ làm theo lệnh cấp trên.” Người quản lý bất động sản chế nhạo ông ta: “Vậy thì đó chỉ là vì ông sợ mất cái ghế của ông. Ông chỉ nghe lệnh cấp trên, nhưng liệu họ có thể thay thế luật pháp được không? Cấp trên của ông Bạc Hy Lai và Vương Lập Quân trông có vẻ cao đạo khi chưa ai vạch trần họ ra. Một khi những tội ác của họ bị phơi bày, mọi người đều biết họ là những quan chức hủ bại tham gia vào tất cả các loại hoạt động tội phạm. Họ thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công và kinh doanh kiếm lời. Hơn thế nữa, họ bán các tử thi ra nước ngoài cho các triển lãm tiêu bản người trên thế giới. Bạc Hy Lai và Vương Lập Quân cũng đã từng là lãnh đạo cấp trên của ông. Các quan chức ĐCSTQ đều đồi bại. Không ai trong số họ tốt cả. Trung Quốc không còn hy vọng trừ khi chế độ độc tài của ĐCSTQ chấm dứt và việc kiểm duyệt các phương tiện truyền thông và internet bị hủy bỏ. Tôi nhắc lại: Tôi sẽ KHÔNG làm theo yêu cầu của ông.”
Ngày hôm sau, người quản lý bất động sản nói với vị bác sỹ về cuộc nói chuyện trên khi có những người khác xung quanh. Tất cả họ đều sôi nổi thảo luận và đồng ý rằng Pháp Luân Công là tốt và các học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Họ nói với nhau: “Người tốt thì mãi là người tốt còn quỷ dữ vĩnh viễn là quỷ dữ. Chúng tôi không biết Pháp Luân Công đã phát triển thế nào trên 12 năm qua, tuy nhiên, chúng tôi có thể thấy sự khác biệt tích cực ở bà. Bà thực sự là một người tốt.”
Cuối cùng một người nói với vị bác sỹ trước khi rời khỏi văn phòng của bà ấy: “Tôi ủng hộ các vị”. Tất cả mọi người nói với bà ấy: “Chúng tôi ủng hộ Pháp Luân Công.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/27/公道在人心-世人正言震警察所长-267022.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/20/138204.html
Đăng ngày 28-03-2013. Bản dịch có thể được chỉnh sửa cho đúng với nguyên bản.