[MINH HUỆ [14-11-2012]

Bài viết của Xí Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi muốn chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện của mình trong việc giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong những năm qua.

Sau khi thời báo Đại Kỷ Nguyên công bố Chín bài bình luận về Đảng Cộng Sản và “Nghiêm chính thanh minh,” trang web Minh Huệ đã công bố ba bài kinh văn của Sư phụ: “Không phải là làm chính trị”, “Chúc mừng năm mới” và “Chuyển Luân hướng thế gian” vào đầu năm 2005. Tôi nhận ra rằng giai đoạn Chính Pháp đã bước sang một thời kỳ mới trong việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Trong thời kỳ này, trọng tâm chính là truyền rộng Cửu Bình và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã bắt đầu với gia đình, họ hàng của tôi và giúp một trong số họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi nghĩ rằng mình đã theo kịp tiến trình Chính Pháp nhưng một sự việc xảy ra sáu tháng sau đó đã khiến tôi nhận ra những thiếu sót của mình.

Một buổi tối tháng 07 năm 2005, chồng của một người hàng xóm, người đã qua đời bốn năm trước đây, đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Ông ấy trông rất nghiêm nghị và đặt một bức thư vào tay tôi. Tôi quá ngạc nhiên đến mức tôi đã tỉnh dậy. Tôi đoán có lẽ ông ấy đã nhìn thấy trong không gian của mình rằng sắp có thảm họa nào đó sẽ xảy đến cho gia đình của ông ấy, vì vậy ông ấy đã đến để nhờ tôi chuyển lời nhắn cho họ. Lời nhắn đó chính là thoái xuất khỏi ĐCSTQ, vì vậy ngay lập tức tôi đã mang thông điệp đó đến nhà của ông ấy. Trước đó tôi đã giảng chân tướng cho vợ của ông ấy và bà ấy tin rằng Đại Pháp là tốt. Khi tôi kể cho bà ấy về giấc mơ của mình, cửu bình và việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ, bà ấy đã nói một cách chân thành, “Cám ơn! Chồng tôi và tôi không vào Đảng bởi vì cả hai chúng tôi đều sinh ra trong gia đình có lý lịch xấu (trước đây những người sinh ra trong gia đình giàu có hay gia đình có người thân mà phục vụ cho phe đối lập của ĐCSTQ thì không được phép vào Đảng). Nhưng một trong những người con của chúng tôi là đảng viên, còn ba cháu khác là trong đoàn thanh niên. Tôi nên cho các cháu đọc những tài liệu này và để các cháu tuyên bố thoái xuất khỏi những tổ chức đó.” Nhưng hai tuần sau, bà ấy nói với tôi một cách lúng túng, “Các con tôi nói cám ơn cô nhưng chúng không tin việc đó.” Bà ấy đã trả lại tài liệu cho tôi.

Hai tháng sau, tôi nghe thấy tin xấu rằng chồng của cô con gái thứ hai của bà ấy, một đảng viên, đã chết trong một vụ tai nạn ô tô ở một thành phố khác. Tôi đến thăm bà ấy với tâm nặng trĩu. Bà ấy khóc, “Tôi không thể tin rằng những gì mà chồng tôi nói với cô trong giấc mơ lại trở thành sự thật! Các con tôi thật cứng đầu. Bây giờ thì đã quá muộn.” Tôi tiếc rằng mình đã không đến nhà của con rể bà ấy để giảng chân tướng cho họ sớm hơn (tôi biết họ rất rõ). Sau đó, mặc dù ba người con của bà ấy đã tuyên bố thoái khỏi đoàn thanh niên, tôi vẫn cảm thấy hối tiếc rất nhiều về mọi chuyện!

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

 “Hết thảy mọi người [chúng ta] tiếp xúc ngoài xã hội đều là đối tượng để giảng rõ chân tướng; [những gì] thể hiện trong khi giảng rõ chân tướng đều là từ bi của đệ tử Đại Pháp và là cứu độ thế nhân.” (Gửi toàn thể học viên Pháp hội Bắc Âu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Nhìn lại, tôi nhận thấy rằng tôi đã không đặt hết tâm mình vào việc giảng chân tướng cho các con của người hàng xóm như tôi đã làm đối với những người hàng xóm của mình. Tôi cảm thấy rất nuối tiếc! Sau khi nhận ra rằng tôi đã ích kỷ như thế nào và sự tu luyện của tôi kém cỏi như thế nào, tôi bắt đầu đề cao trong việc học Pháp và tu luyện tâm tính của mình.

Trong những ngày tiếp theo, tôi cố gắng tuân theo những lời của Sư phụ:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân” (Lý tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi cảm thấy rằng điều khó khăn nhất đối với tôi là giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của mình. Nhiều người trong số họ bận rộn kiếm tiền, tranh đấu để được thăng chức hay hưởng thụ cuộc sống của mình. Họ đã bị lún sâu trong những việc đó và trở nên vô cảm với chân tướng về Đại Pháp hay thậm chí còn không muốn nghe về nó. Vì vậy, tôi đã tập trung vào việc giảng chân tướng cho những người ở bên ngoài nơi làm việc của tôi. Tại nơi làm việc, tôi chỉ nói được với những người không có quyền lực hay những người đã về hưu. Tôi tiếp tục lấy lý do: “Mình hãy đợi đến thời điểm thích hợp” để tha thứ và bao che cho chấp trước sợ đối mặt với khó khăn của mình.

Mãi cho đến khi một sự việc xảy ra vào năm 2011 thì tôi mới nhận ra vấn đề của mình.

Một phụ nữ 70 tuổi về hưu, từng làm việc tại chỗ tôi, đã học từ tôi các bài công pháp của Đại Pháp bốn năm trước đây bởi vì bà đã bị nhiều chứng bệnh trong nhiều năm. Bệnh tật của bà sớm biến mất khi bà luyện các bài công pháp.

Các con của bà đã được chứng kiến điều kỳ diệu của Đại Pháp. Năm ngoái tôi nghĩ rằng mình nên nói chuyện với gia đình của bà ấy về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Nhưng khi tôi đề cập đến vấn đề này, bà ấy đã ra dấu cho tôi ngừng lại một chút và nói: “Xin dừng lại. Chúng tôi chỉ luyện công. Đừng nói về chính trị.” Tôi biết bà ấy đã bị đầu độc một cách sâu sắc bởi ĐCSTQ. Tôi nên phát chính niệm để thanh lý những nhân tố tà ác đằng sau bà ấy và giảng chân tướng cho bà ấy lúc đó nhưng tôi có quan niệm của người thường và muốn tránh xung đột. Tôi nghĩ rằng ban đầu mình có thể nói chuyện với các con của bà ấy. Tất cả các con của bà ấy đều biết lý lẽ, có học vấn cao và làm việc trong các công ty khác nhau. Nhưng người phụ nữ lớn tuổi đó liên tục nói với tôi rằng các con của bà không về thăm bà (thực tế bà ấy chỉ không muốn tôi gặp họ). Sau đó tôi nghĩ, “Mình hãy đợi vậy.” Tuy nhiên, hai tháng sau, con trai của bà ấy đã bị tai nạn ôtô. Sự việc lần này rất giống với sự việc của năm năm trước đây. Tôi nhận ra rằng mình đã để nhỡ mất một sinh mệnh khác mà tôi dự định sẽ cứu. Sau khi tôi giảng chân tướng cho gia đình của bà ấy, tất cả họ đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã khóc bởi vì tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi tôi có được danh sách tên của những người muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ của gia đình họ.

Tại sao tôi lại quá nhạy cảm đối với từ “chính trị?” Tại sao tôi lại lảng tránh việc giảng chân tướng cho người phụ nữ lớn tuổi đó? Đó là bởi vì tôi có một tâm người thường được ẩn dấu sâu-Tôi sợ những người khác sẽ nghĩ rằng tôi đang tham gia vào chính trị. Đằng sau chấp trước này không chỉ là nỗi sợ hãi mà còn là chấp trước vào danh vọng. Tất cả chúng đều là do sự ích kỷ. Chấp trước này đã cản trở chính niệm và chính hành của tôi. Đây là nguyên nhân chính ngăn trở tôi giảng chân tướng một cách cởi mở và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ tại nơi làm việc.

Sau khi nhận ra thiếu sót của mình trong việc học Pháp và tu luyện tâm tính, tôi nhận thấy rằng tôi đã không hoàn toàn loại bỏ được chất độc của văn hóa Đảng trong mình. Do vậy, ngoài việc tăng cường học Pháp, tôi đã đọc cửu bình một cách cẩn thận. Khi tôi không ngừng đề cao sự hiểu biết của mình, buông bỏ các chấp trước và loại bỏ những nhân tố của văn hóa Đảng, Sư phụ đã loại bỏ vật chất sợ hãi trong trường của tôi. Đột nhiên, tôi cảm thấy rằng chính niệm của tôi đã mạnh hơn rất nhiều và lòng từ bi ngập tràn trong tâm tôi. Tôi thực sự cảm nhận được rằng “Khi tâm từ bi của chúng ta xuất hiện, có thể thấy rằng chúng sinh đều khổ, thấy ai cũng khổ; sẽ xuất hiện vấn đề này.” (Vấn đề sát sinh, Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Do đó, khi Sư phụ công bố kinh văn “Mục đích căn bản của giảng chân tướng”, tôi đã có được một hiểu biết sâu sắc hơn về việc giảng chân tướng, những ý tưởng rõ ràng hơn khi giảng chân tướng và một cảm giác mạnh mẽ hơn về sự khẩn cấp và trách nhiệm trong việc cứu người. Đầu mùa hè năm nay, tôi đã về thăm quê vì một số công chuyện. Khi tôi xong việc, tôi đã nhắc nhở bản thân mình bằng những lời của Sư phụ:

“Chư vị cần nghĩ biện pháp tìm tới người mà chư vị cần cứu.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)

Tôi muốn giảng chân tướng cho các bạn cùng lớp trung học của mình. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong tâm tôi: Mình nên nói chuyện với một người bạn thời thơ ấu mà bây giờ là một nông dân. Một người tốt bụng đã chỉ cho tôi cách để đến nhà của cô ấy. Khi tôi xuất hiện, cô ấy cùng với chồng đã rất vui! Khi họ nghe lý do mà tôi ghé thăm và hiểu được chân tướng, ngay lập tức cả gia đình họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và nhận bùa hộ mệnh của Đại Pháp. Họ vô cùng biết ơn tôi. Tôi bảo họ hãy liên tục nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và đặc biệt nên nhẩm trong những tình huống trọng yếu. Khi rời đi, tôi cũng nhắc họ rằng họ có thể cầu xin Sư phụ của Đại Pháp bảo hộ cho họ trong trường hợp khẩn cấp.

Hai mươi ngày sau khi tôi rời khỏi, một xe tải thùng chứa đầy xăng đã bị bắt lửa trên con đường cạnh làng của họ. Nó đã bốc cháy hơn 30 giờ nhưng không phát nổ. Chồng của cô ấy đã nói với tôi qua điện thoại: “Chị gái à, sau khi chị rời đi, mỗi sáng việc đầu tiên chúng tôi làm là nhẩm lại chín từ đó. Chúng tôi tin tưởng chắc chắn vào Đại Pháp. Ngày hôm đó, xe tải bốc cháy và có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Nếu nó phát nổ, nó sẽ tương đương với 200 tấn thuốc nổ TNT. Cả làng chúng tôi có thể bị san phẳng. Mọi người trong làng chúng tôi, trên 1000 người, đã chạy đến bờ phía tây của ngôi làng. Cả gia đình chúng tôi đã liên tục nhắc lại chín từ đó. Tôi đã cầu xin Sư phụ của Đại Pháp cứu làng của chúng tôi.

Tôi nói với gia đình mình, “Sẽ ổn thôi. Sư phụ của Đại Pháp chắc chắn sẽ bảo hộ cho chúng ta!” Mọi người trong làng chúng tôi đã lo lắng trong hơn 30 giờ.

Sau khi cảnh báo kết thúc, họ chạy về nhà, vui mừng vì họ đã sống sót sau một hiểm họa tử vong. Họ liên tục hô “Chúng con xin cám ơn ơn Thần đã phù hộ cho chúng con!” trong khi họ chạy. Tôi biết rất rõ rằng vị Thần đó chính là Sư phụ của Đại Pháp!

Tôi rất cảm động! Một gia đình nông dân đã dùng trải nghiệm của mình để chứng thực sự kỳ diệu và từ bi của Đại Pháp.

Hai mươi ngày trước đấy, tôi đã cảm nhận được điềm tốt lành, Sư phụ đã ban cho tôi một điểm hóa để thay đổi kế hoạch của mình và giảng chân tướng cho gia đình này. Đại Pháp đã cứu độ cả gia đình này cùng ngôi làng của họ. Tôi cũng cảm thấy kinh hoàng: Lúc đó nếu tôi chỉ có một chút thiếu chính niệm, có lẽ tôi đã theo kế hoạch ban đầu của mình và lại dùng đến “hãy đợi” để trì hoãn cơ hội này để giảng chân tướng cho em gái của người nông dân đó và kết cục khó mà có thể tưởng tượng được!

Tôi từng nghe mọi người nói, “thà muộn còn hơn là không bao giờ sửa lại chuồng cừu sau khi bị sói bắt đi một con cừu.” Đó là một sự khích lệ và an ủi cho những người đã phạm sai lầm và muốn sửa sai. Hãy nghĩ xem, nếu chúng ta không hoàn thành tốt sứ mệnh lịch sử của mình để cứu độ chúng sinh, khi một thảm họa lớn đến, liệu chúng ta còn có cơ hội để “sửa lại chuồng cừu” hay không? Điều còn lại sẽ là sự tiếc nuối vĩnh hằng!

Do đó, chúng ta phải tinh tấn học Pháp, tu luyện bản thân thật tốt và tận dụng cơ hội để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh!

Cuối cùng, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình và kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta!

Cám ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/14/明慧法会–走出亡羊补牢的被动-265102.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/27/136804.html

Đăng ngày 27-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share