Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Lý Liên từ Thiên Tân

[MINH HUỆ 20-12-2012] Tôi đã 42 tuổi vào năm 1998, và đây là giai đoạn chán nản nhất trong đời tôi. Tôi bị mất việc, còn cơ thể thì mang đầy bệnh tật. Tôi mất tất cả hy vọng vào tương lai.

Tôi đã được cứu

Trong một thời gian dài, tôi bị mắc chứng đau thắt lồng ngực và mất cảm giác ăn ngon miệng. Ngày 26 tháng 03 năm 1998 là ngày quan trọng nhất của cuộc đời tôi. Ngày hôm đó tôi được lên lịch để kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện. Vào buổi sáng, để giết thời gian, tôi tình cờ cầm lên một cuốn sách với tựa đề Chia sẻ kinh nghiệm tu luyện từ các đệ tử Đại Pháp ở Bắc Kinh do một học viên Pháp Luân Công cho mượn. Tôi ngồi xuống đi-văng và bắt đầu đọc. Càng đọc, tôi càng kinh ngạc bởi những tác động huyền diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thấy một thế giới mới lạ trước mắt và đi đến hiểu biết về sự tồn tại của một phương pháp tu luyện hết sức mới mẻ với tôi. Tôi bỏ cuộc kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện vì tôi muốn học Pháp Luân Công và theo Sư phụ bước vào một thế giới tươi sáng hơn.

Cuối cùng tầm trưa trưa tôi mới đặt cuốn sách xuống. Khi đứng dậy từ chiếc đi-văng đi chuẩn bị bữa trưa, tôi nhận ra rằng cảm giác đau thắt lồng ngực của tôi đã biến mất và tôi có thể thở một cách thoải mái. Cảm giác ngon miệng đã trở lại, và sự yếu ớt mệt mỏi thường ngày biến mất. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Lúc đó tôi trở nên bất động và mắt tôi đẫm nước. Sư phụ chăm sóc tôi ngay từ trước khi tôi đọc sách, ngay vào lúc mà tôi nảy ra suy nghĩ: “Tôi muốn luyện Pháp Luân Công.“ Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời! Tôi ngay lập tức đến nhà học viên nói trên và đã học được tất cả bốn bài công pháp. Tôi còn tham gia buổi học nhóm ngay tối hôm đó.

Hơn mười ngày sau, tôi đọc xong hết tất cả sách mà Sư phụ đã viết. Trong Đại Pháp, tôi tìm thấy câu trả lời cho mọi câu hỏi tôi gặp phải trong cuộc sống. Nhờ học Pháp và luyện công, tôi đã trải qua những thay đổi lớn về tinh thần và thể chất. Tất cả các bệnh của tôi (bệnh tim, xơ gan, loét dạ dày, viêm đại tràng, suy nhược thần kinh) đều biến mất mà tôi không tự biết. Sắc mặt xám xịt của tôi trước đây không còn, thay vào đó là làn da hồng hào. “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi đã có cảm giác mạnh mẽ này trong suốt 14 năm, kể từ sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ngay sau khi bắt đầu tu luyện, tôi liền giới thiệu Đại Pháp cho con trai tôi, khi đó đang học tiểu học. Tôi nói với cháu về các nguyên lý cơ bản của Đại Pháp và hỏi xem liệu cháu có muốn tu luyện với tôi không. Cháu vui vẻ đồng ý và bắt đầu học Pháp và luyện công cùng tôi, và hành xử theo các tiêu chuẩn của Pháp. Trong ba tháng tiếp đó, trong lúc cháu chuẩn bị cho kỳ thi vào trung học cơ sở, tôi đã không đặt bất kỳ áp lực lên cháu mà chỉ chăm sóc cháu. Khi mùa hè đến, cháu tốt nghiệp tiểu học và đã được nhận vào trường trung học cơ sở trọng điểm của thành phố. Trong sáu năm sau đó, cháu luôn cư xử theo các tiêu chuẩn của Pháp. Cháu kiên trì học Pháp, ngay cả trong những tháng cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học toàn quốc. Cuối cùng, cháu được nhận vào một trường đại học trọng điểm.

Giám đốc điều hành nói: “Thật ngạc nhiên khi thấy chị đã thay đổi đáng kể như thế!”

Thông qua tu luyện, tâm tính của tôi được cải thiện rất nhiều. Vào mùa hè năm 1998, người chủ cũ của tôi gọi tôi trở lại để hoàn thành một công việc vì tôi vẫn còn một lượng lớn các mẫu hàng trong két sắt mà tôi phụ trách trước khi bị sa thải. Tôi làm việc với một nhân viên trong suốt một buổi sáng, kiểm kê các mẫu trong cả ba két. Tôi liệt kê từng khoản còn người nhân viên thì ký vào danh sách. Người nhân viên đó nói với tôi: “Không hề có sổ sách cho các khoản này. Chúng thật hữu ích, chị đã bị mất nguồn thu nhập, sao chị không giữ chúng cho riêng mình?“ Tôi mỉm cười và trả lời: “Tôi không thể lấy những thứ không thuộc về mình.” Sau khi hoàn thành công việc, cơ thể của tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái. Tôi cảm thấy tự hào được là một học viên Đại Pháp.

Tôi làm những công việc lặt vặt để kiếm sống, kể cả việc gác cổng tại một chợ bán buôn. Một ngày nọ, giám đốc điều hành nơi nơi tôi làm việc trước đây tình cờ gặp tôi ở chợ. Chúng tôi trò chuyện một lúc và ông nói: “Thật ngạc nhiên khi thấy chị đã thay đổi đáng kể như thế!”

Hai ngày sau đó, ông cho người tới gọi tôi quay lại công ty làm việc. Tôi được mời làm việc với lời đề nghị đặc biệt cho phép tôi tiếp tục làm công việc xuất khẩu. Cùng lúc đó, ông sa thải một nhân viên lớn hơn tôi ba tuổi. Tôi đã nói với Tổng Giám đốc Điều hành (CEO) của công ty: “Tôi hết sức cảm kích trước ý định và nỗ lực của ông, tôi cũng hy vọng được trở lại và làm những gì vốn đã quen thuộc với mình, nhưng nếu sự trở lại của tôi đồng nghĩa với việc ai đó sẽ bị sa thải, thì tôi buộc phải từ bỏ cơ hội này.“ Ông ta nhìn tôi tò mò và hỏi: “Tại sao chị lại quan tâm đến cô ấy?” tôi trả lời: “Nếu cô ấy bị nghỉ việc, cuộc sống của cô ấy sẽ trở nên khó khăn. Xin hãy cho phép cô ấy ở lại.“

Hai năm sau, tôi lại có một cơ hội việc làm khác, tôi cũng lại từ chối, vì nó đòi hỏi sự hy sinh của người khác. Chừng nào một người còn chú tâm học Pháp, cư xử theo tiêu chuẩn của một người tu luyện trong mọi lúc vào mọi hoàn cảnh và liên tục loại bỏ các chấp trước cũng như lối suy nghĩ thông thường của con người, người đó sẽ không còn thấy những mưu cầu trong cuộc sống hàng ngày là hấp dẫn nữa, và đồng thời Sư phụ cấp cho các học viên chiếc thang lên trời. Người đó sẽ ca ngợi hết lòng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Trước khi tu luyện, tôi đăng ký một công ty ở Hungary với một người bạn và đã nhận được hộ chiếu, sẵn sàng để ra nước ngoài. Trong khi chờ đợi cấp thị thực, tôi đắc Đại Pháp. Theo sự hiểu biết nông cạn của tôi vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng một học viên chỉ cần một công việc đơn giản đủ để trang trải cho một cuộc sống đơn giản. Vì vậy, tôi đã từ bỏ cơ hội đó. Hơn nữa, tôi thường cố ý tìm việc làm ở mức độ tương đối thấp, và nghĩ rằng càng phải chịu nhiều khó khăn, tôi sẽ càng tu luyện lên được cao hơn.

Nhờ liên tục học Pháp, tôi dần dần nhận ra rằng cách hiểu này khá cực đoan. Tôi dần hiểu ra được sự khác biệt giữa tu luyện vào thời kỳ Chính Pháp hiện nay và tu luyện cá nhân trong quá khứ. Tôi đã nhận ra tầm quan trọng của những trách nhiệm của mình, và tầm quan trọng của việc đi trên con đường của mình trong khi chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh trong thế giới này. Tôi nhận ra rằng nên tận dụng khả năng của mình để giao tiếp rộng rãi với xã hội.

Chứng thực Pháp

Do thể ngộ của tôi được nâng cao, Sư phụ đã an bài cho tôi. Một người bạn vốn đã mất liên lạc từ ​​lâu đã giúp tôi tìm được công việc thống kê trong một công ty.

Tôi không biết gì về thống kê và kỹ năng máy tính của tôi chỉ giới hạn trong việc đánh máy và làm việc với các tập tin xử lý văn bản. Trong vài ngày đầu tiên ở chỗ làm mới, một nhân viên đã dạy tôi bốn cách để xử lý số liệu thống kê với phần mềm bảng tính. Tôi cảm thấy lúng túng ngay khi cô đi khỏi. Hai tuần sau đó, tôi vẫn còn rất bối rối. Tôi tự hỏi: “Tại sao mình không thể nắm bắt được điều này sau một thời gian dài như vậy?“ Tôi biết chắc hẳn là chấp trước của tôi đang can nhiễu.

Tôi bình tĩnh lại và ngừng suy nghĩ về công việc. Tôi cung kính cầm sách Chuyển Pháp Luân và bắt đầu học Pháp. Pháp của Sư phụ đã cho phép tôi hiểu ra. Tôi thấy rằng mình đã đặt nặng việc chứng thực bản thân trong khi đang chứng thực Pháp. Sau khi học Pháp, tôi cảm thấy tâm tôi nhẹ hẳn đi.

Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng và nhận thấy rằng công việc thực sự rất dễ dàng. Tôi chỉ mất hai giờ để hoàn thành những việc mà đã từng khiến tôi mất cả một ngày trời. Tôi đã rất vui mừng vì biết điều này là không thể nếu không nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ.

Sau khi hoàn thành phần việc của mình, tôi nhanh chóng trở nên quen thuộc với các thiết bị và vật liệu được sử dụng trong các dự án kỹ thuật. Không những thế, tôi chịu trách nhiệm quản lý sổ sách kế toán dành cho việc lưu trữ thiết bị và vật liệu. Điều này xảy ra trong tháng đầu tiên ở chỗ làm mới. Sau đó, tôi đảm nhiệm việc quản lý các phương tiện kỹ thuật và thẻ nhiên liệu, và trên thực tế đang làm công việc của vài người. Giám đốc Điều hành đã rất ngạc nhiên, vì ông tin rằng những công tác đó khó ngay cả đối với những người trẻ tuổi, trong khi tôi là người lớn tuổi nhất ở công ty nếu không tính ông ấy và kỹ sư trưởng. Những người khác cũng thấy rằng sức khỏe và năng lực của tôi thật đáng ngạc nhiên. Điều này đã tạo tiền đề tốt cho tôi để giảng chân tướng sau này.

Ở công ty, trong suốt cả năm, tôi đã hành xử theo các tiêu chuẩn của một học viên. Sáng sáng tôi đến chỗ làm từ sớm và làm việc chăm chỉ. Khi đã làm xong công việc văn phòng, tôi giúp chuẩn bị bữa trưa trong nhà bếp. Khi tôi thấy rằng phòng tắm cần làm sạch, tôi chủ động cọ rửa chúng. Mọi người đều thấy điều này, và Giám đốc Ban Kỹ thuật hỏi Giám đốc Điều hành (CEO) của công ty: “Ông tìm thấy cô ấy ở đâu vậy?” Vợ của Giám đốc Điều hành là thủ quỹ trong công ty. Cô ấy trẻ hơn tôi bảy tuổi nhưng sức khỏe cô rất kém. Một lần, cô không đi làm trong nhiều ngày liên tiếp, vì thế, tôi biết chắc hẳn cố ấy lại đang ốm. Tôi nhận ra rằng đây là một cơ hội tốt để hồng Pháp cho cô, vì vậy tôi đã đi đến nhà cô sau giờ làm việc để giảng chân tướng cho cô.

Tôi mang theo một ít đồ ăn và tài liệu giảng chân tướng. Tôi nói với cô về những thay đổi của tôi kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và nói với cô ấy về một số nguyên lý cơ bản của Đại Pháp. Cô chăm chú lắng nghe tôi và cho biết trước cả lúc tôi kết thúc: “Tôi tin vào tất cả mọi thứ chị kể cho tôi. Tôi muốn học với chị.” Từ hôm đó trở đi, cô bắt đầu tu luyện. Từ đó cô trải qua những thay đổi to lớn về mặt tinh thần và thể chất. Người mẹ 80 tuổi của cô một lần bị mắc trọng bệnh và nằm liệt giường. Tôi bảo cô khuyên mẹ nên chân thành niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Hai tuần sau đó, cô ấy nói với tôi và rất bất ngờ rằng mẹ cô bây giờ có thể tự chăm sóc mình. Nhiều năm đã trôi qua và mẹ cô vẫn còn sống. Qua sự kiện này, tất cả mọi người bao gồm cả Giám đốc Điều hành đều hình thành một suy nghĩ tích cực về Đại Pháp. Tôi đưa tài liệu giảng chân tướng cho mọi người, và đưa cuốn Chuyển Pháp Luân cho các đồng nghiệp nào tỏ ra quan tâm hơn đến việc học Đại Pháp.

Ông chủ nói: “Cách cư xử của chị khiến tôi tin rằng Pháp Luân Công là tốt”

Một năm sau, một người bạn giới thiệu cho tôi công việc kinh doanh trong lĩnh vực ngoại thương. Ông chủ của công ty đó muốn thuê tôi ngay sau khi ông nghe nói về tôi. Tôi đã hoàn thành việc giảng chân tướng tại công ty hiện tại, và do muốn có thể cứu độ thêm nhiều người tại công ty kia, tôi chấp nhận đề nghị này. Công việc mới là một thách thức đối với tôi bởi vì tôi không biết gì về kinh doanh, nhưng tôi vẫn quyết định tới làm.

Tôi nhanh chóng làm quen với các thương nhân, khách hàng, cũng như thị trường, và tiếp tục làm việc chăm chỉ. Tôi đã dùng thời gian nghỉ ăn trưa của mình để giảng chân tướng cho đồng nghiệp. Tuy nhiên, một sự cố đã xảy ra sau sáu tuần bắt đầu công việc mới đã khiến tôi rút lui.

Một năm trước đó, ông chủ đã không tuân theo các quy tắc hải quan trong việc quản lý quá trình gia công hàng hóa. Để đối phó với các quan chức hải quan, bây giờ ông chủ lại muốn chúng tôi thay đổi hồ sơ lưu trữ kinh doanh và giấu đi thư từ liên lạc giữa các khách hàng. Là một học viên, tôi thực hành Chân – Thiện – Nhẫn, và không nên dùng mưu mô, nhưng ông chủ muốn tôi giúp anh ta trong vấn đề này. Tôi nên làm thế nào đây? Là một học viên, tôi sống một cuộc sống trung thực và trong sạch, vì vậy tôi nghĩ có lẽ tôi nên từ chức ngay lập tức và không thông đồng với anh ta. Tuy nhiên, tôi ở đó là để cứu độ chúng sinh, chẳng nhẽ tôi lại bỏ đi như thế? Tôi đã rất bối rối, và cân nhắc đi cân nhắc lại lý do tại sao điều này xảy ra.

Tôi nộp đơn từ chức, nhưng ông ấy đã không chấp nhận nó. Ông nhờ bạn bè và gia đình tôi thuyết phục tôi quay trở lại, và đã gọi tôi nhiều lần để trao đổi trực tiếp.

Tôi đã rất mệt mỏi. Tôi biết đó là một khảo nghiệm đòi hỏi tôi phải nâng cao tâm tính của mình, và tôi không né tránh nó được. Tôi ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, làm thế nào để tôi có thể đi một cách ngay chính trên con đường này!

Một lần nữa, Đại Pháp lại tháo gỡ khó khăn cho tôi. Sư phụ giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles vào năm 2006:

“Vậy thì tại sao hiện đại đột nhiên xuất hiện các chủng các dạng văn hoá, các chủng các dạng học thuyết, các chủng các dạng hình thức biểu hiện ở xã hội? Đó chính là những thứ của các thể hệ vũ trụ vĩ đại đã tạo thành [khi] biểu hiện tại tầng thấp nhất [là] nhân loại; mục đích cũng là [để] được lựa chọn.”

 “Mọi người đã từng nghĩ đến chưa? Nếu như trong xã hội này có rất nhiều ngành nghề, rất nhiều lĩnh vực ấy đều là những thứ do họ, các thể hệ sinh mệnh từ xa xôi, mang tới; các đệ tử Đại Pháp đang ở trong hoàn cảnh này mà tu luyện, trong các loại nghề nghiệp đều có đệ tử Đại Pháp tu luyện, thì chẳng phải là tương đương với [việc] đang dùng Pháp để ‘chính’ lại họ? Chẳng phải thừa nhân sự tồn tại của họ? Chẳng phải là đang cứu độ họ?”

 “Nói cách khác, những hình thức ấy ở nhân loại không phải là [điều] mà chư Thần cần; chư Thần muốn chư vị vận dụng những hình thức ấy để thăng hoa. Khi chư vị có thể vận dụng hình thức ấy để thăng hoa, [thì] chư vị chính là đang chứng thực Pháp, chứng thực Thần và cứu độ chúng sinh; phải vậy không? (vỗ tay) Các đệ tử Đại Pháp tu luyện trong các ngành nghề, [đó] chính là thừa nhận các sinh mệnh của thể hệ đó, cũng là đang cứu độ hết thảy các chúng sinh.”

Sư phụ dạy trong “Vô lậu” trong Tinh tấn yếu chỉ:

“Đối với người tu luyện ở các tầng thứ khác nhau, Pháp đối với họ là cũng tồn tại yêu cầu của các tầng thứ khác nhau. Xả là thể hiện của không chấp trước vào tâm người thường, nếu là người thật sự có thể thản nhiên mà xả, tâm bất động, thì thực tế là đã ở tầng đó rồi. Nhưng tu luyện chính là để đề cao, chư vị đã có thể xả chấp trước này, thế thì sao không xả bỏ luôn bản thân việc sợ chấp trước đó? Xả nó vô lậu ấy chẳng phải là xả cao hơn nữa là gì?”

Giáo lý nghiêm chính của Sư phụ đột nhiên làm tôi sáng tỏ. Tôi bỗng hiểu được rằng, là một học viên Đại Pháp, đúng là nên cư xử theo các yêu cầu của Đại Pháp, nhưng trong thời kỳ Chính Pháp, cứu độ chúng sinh là một nhiệm vụ quan trọng hơn đối với các học viên. Chỉ khi một người tu bản thân tốt ở chỗ làm và tại môi trường sống, và đi trên con đường chân chính, người đó mới có thể cứu độ chúng sinh trong khu vực đó. Tôi nhận ra rằng tôi nên sử dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho ông chủ của tôi, với hy vọng rằng ông ấy sẽ có thể chọn được một tương lai tươi sáng cho chính mình. Trước khi gặp ông ấy, tôi liên tục phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu cũng như bất kỳ trở ngại có thể cản trở ông hiểu được chân tướng.

Khi ông hỏi tôi lý do tại sao tôi từ chức, tôi giải thích với ông rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công, và giải thích một cách cặn kẽ cách mà các học viên cư xử. Tôi cũng nói với ông nguyên lý thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Ông cẩn thận lắng nghe tôi và khi tôi nói xong, ông bảo: “Kể từ khi công ty được thành lập hơn mười năm trước đây, tôi chưa từng gặp một ai khiến tôi xúc động nhiều đến vậy. Tôi cảm thấy rằng chị là rất khác những người khác. Cách cư xử của chị khiến tôi tin rằng Pháp Luân Công là tốt. Tôi thích làm việc với người như chị.” Ông ấy nói rằng ông trân trọng tín ngưỡng của tôi, và trong tương lai sẽ không gian lận kiểu như vậy nữa. Ngoài ra, ông đã công khai thừa nhận việc làm sai trái của mình trong các cuộc họp của công ty. Tôi đã cài đặt các phần mềm để phá vỡ bức tường lửa lớn của Trung Quốc trên máy tính của mình (để ông có thể trình duyệt các trang web bên ngoài thường chịu kiểm duyệt của Đảng Cộng sản Trung Quốc) và đưa cho ông một số đĩa CD và tạp chí giảng chân tướng. Từ đó trở đi, môi trường làm việc của tôi trở nên rất thoải mái. Khi làm xong việc, tôi có thể đọc Pháp, đọc các trang web Đại Pháp, hoặc giảng chân tướng cho những đồng nghiệp khác và thuyết phục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Một số đồng nghiệp cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Trong nhiều năm tôi làm việc tại công ty, tôi cảm nhận sâu sắc lòng từ bi của Sư phụ và uy lực thần thánhcủa Đại Pháp. Trong công việc kinh doanh ngoại thương, không thể để sai sót trong bất kỳ khía cạnh nào của quá trình kinh doanh, nếu không doanh thu từ xuất khẩu có thể trở thành một vấn đề. Khá nhiều lần, khi tôi sắp xuất các văn bản, tôi bỗng có một cảm giác không cắt nghĩa được, muốn kiểm tra lại chúng một lần nữa, và sau đó phát hiện ra lỗi.

Tôi đã sử dụng nhiều cơ hội để liên lạc với các đồng nghiệp và bạn bè cũ của mình. Tất cả đều kinh ngạc khi nhìn thấy tôi đã khỏe mạnh và có năng lực đến vậy. Tôi giảng chân tướng cho họ và họ đều sẵn sàng chấp nhận.

Hồi tưởng lại 14 năm tu luyện, tôi biết rằng Sư phụ đã dõi theo chúng ta trong mọi lúc, dẫn dắt chúng ta bước đi ngay chính trên con đường của mình. Mỗi chúng sinh được cứu là nhờ công sức khó nhọc của Sư phụ. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Tôi hy vọng rằng tất cả mọi người trên khắp thế giới có thể nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” và chọn một tương lai tươi sáng cho chính mình!

Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn bạn đồng tu! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/27/走進大法-认识大法-证实大法-264610.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/20/136729.html

Đăng ngày 27-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share