Bài viết của một học viên từ Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 20-11-2012] Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp kiên định và chưa bao giờ dao động niềm tin của mình. Với hy vọng khích lệ các đồng tu kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi muốn chia sẻ về khảo nghiệm sinh tử của mình.

Một cuộc sống khó khăn do bức hại

Năm 2001, tôi bị bắt giữ và phạt tiền bất hợp pháp. Cảnh sát liên tục theo dõi và sách nhiễu tôi. Chúng tôi sống trong tình trạng thiếu thốn và không đủ tiền học phí hay chi phí sinh hoạt cho bọn trẻ ở trường. Chồng tôi làm việc ngoài thành phố và người cha 80 tuổi của tôi ở với chúng tôi. Trách nhiệm của tôi là nấu nướng, cho gia súc ăn, và những công việc khác. Chồng tôi đã cầm 40 nhân dân tệ mà chúng tôi có để làm chi phí đi lại của anh ấy. Đó là một khoảng thời gian rất khó khăn.

Các học viên trong khu vực chúng tôi đã chịu đựng rất nhiều kể từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi cuộc bức hại bắt đầu. Vào thời gian đó, ba học viên đã bị bắt giữ bất hợp pháp và bị đưa vào Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia. Từ năm 2001 đến 2003, các quan chức Đảng Cộng sản Trung Quốc đã phạt tiền tôi khoảng 6.000 tệ. Đó là một khoảng thời gian khó khăn. Tôi không có tiền và đã sống nhờ vay mượn gạo.

Khối hạch trên lưng biến thành khảo nghiệm sinh tử

Một ngày mùa thu năm 2003, tôi đang thu hoạch ngô trên cánh đồng thì cảm thấy hơi đau và lưng tôi bị ngứa. Tôi duỗi lưng một chút. Sau đó một lúc tôi nhận ra có một cái hạch bất thường kích cỡ một quả mơ trên phần lưng trên của mình, làm tôi đau khi duỗi lưng. Tôi không chú ý nhiều và quay trở lại cánh đồng vào ngày hôm sau. Hai ngày sau đó, thân thể tôi ở trong hình dạng tồi tệ và phải ở nhà. Mặc dù tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, khối hạch vẫn lan rộng hơn. Điều này đã xảy ra trong thời kỳ đỉnh điểm của cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Khối hạch trên lưng tôi lớn lên hằng ngày. Sau mười ngày, nó đã đạt đến cỡ một cái bánh hấp. Lưng tôi chuyển màu xanh và tím và tôi cực kỳ đau đớn, không thể ngồi hay nằm xuống. Tôi chỉ có thể luyện bài tĩnh công. Tôi luyện một tiếng trước nửa đêm và sau đó ngủ một lúc. Rồi tôi tiếp tục luyện tĩnh công một tiếng nữa sau nửa đêm và cố gắng nghỉ ngơi sau đó. Tôi đã học Pháp khi tôi có thể ngồi. Sau hai tuần, khối hạch bắt đầu mưng mủ và trông giống như một cái tổ ong.

Khối hạch này được coi là một căn bệnh chết người và có thể là hạch lồi hoặc lõm. Khối hạch trên lưng tôi thì lõm. Có ba khối nhỏ trên vai trái của tôi, ba khối dưới vai trái, ba khối dưới vai phải và một khối trên cổ. Một tháng nữa trôi qua, xương bị lộ ra và tôi lên cơn sốt.

Tất cả bạn bè và họ hàng đã thấy bệnh tình của tôi. Họ bảo rằng tôi đang chờ chết vì không đi bệnh viện. Tôi liên tục bị chính quyền giám sát và thậm chí viên thanh tra cảnh sát đã biết chuyện đang xảy ra. Một ngày anh ta gọi cho tôi và nói: “Tôi nghe nói chị đang bị bệnh à?” Tôi trả lời: “Không, tôi khỏe.” Anh ta nói: “Được. Tôi sẽ không đến bắt chị, nhưng chúng tôi sẽ đến nhà của những người khác.” Tôi bảo anh ta: “Anh không thể đến nhà tôi, và anh cũng không thể đến nhà những người khác. Anh đang làm điều xấu. Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tuyệt vời. Anh sẽ bị trừng phạt nếu anh bức hại người tốt.”

Người em gái họ của chồng tôi cố gắng gọi chồng tôi về nhà. Tôi bảo họ rằng tôi không muốn anh ấy quay về và không muốn anh ấy biết về tình trạng của mình. Anh ấy cũng lo về việc tôi không đi bệnh viện, nhưng tôi bảo anh: “Anh không cần lo lắng. Em sẽ không chết. Em là một học viên. Sư phụ trông coi em. Em sẽ khỏe thôi.”

Tin vào Sư phụ và huyền năng của Pháp

Tôi rất chắc chắn một điều: bất chấp khối hạch trên lưng, tôi sẽ tin vào Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Bất kể ai cố gắng thuyết phục tôi, tôi cũng không động tâm. Thay vào đó, tôi nói với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở nên rất khỏe mạnh sau khi bắt đầu tu luyện, và nhiều hơn thế nữa. Những người đến gặp tôi đều nói: “Chúng tôi đến đây để thuyết phục chị đến bệnh viện, thay vào đó chị lại thuyết phục chúng tôi sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi biết rằng mình phải tu luyện như trước đó. Tôi phải tin vào Đại Pháp và Sư phụ. Tôi phải giữ chính niệm kiên định và sống theo các nguyên lý của Đại Pháp, Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi sẽ vượt qua khổ nạn này. Tôi ghi nhớ các bài thơ của Sư phụ:

“Viên mãn đắc Phật quả
Cật khổ đương thành lạc.
Lao thân bất toán khổ,
Tu tâm tối nan quá.
Quan quan đô đắc sấm,
Xứ xứ đô thị ma.
Bách khổ nhất tề giáng,
Khán kỳ như hà hoạt.
Cật đắc thế thượng khổ,
Xuất thế thị Phật Đà.”
(Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

“Sinh vô sở cầu,
Tử bất tích lưu.
Đãng tận vọng niệm,
Phật bất nan tu.”
(Vô tồn, Hồng Ngâm)

Bố tôi cũng là một học viên. Bất kể mệt như thế nào, ông vẫn nhất định luyện các bài công pháp và đọc sách của Sư phụ. Ông không bao giờ phàn nàn. Ông nói: “Con có thể xin Sư phụ giúp đỡ.” “Không, con không cần làm vậy. Sư phụ đang xem con có thể vượt qua khảo nghiệm sinh tử hay không. Nếu con cầu xin sự giúp đỡ, nghĩa là con không muốn chịu đựng và đang yêu cầu Sư phụ chịu đựng. Bệnh xơ cứng động mạch não và tất cả bệnh khác con từng có đã không thể chữa khỏi bằng thuốc. Nhưng tất cả bệnh tật của con đã được chữa khỏi ngay khi con bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó chẳng phải là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ sao? Con sẽ vượt qua nếu con giữ vững chính niệm của mình. Tại sao bố lại sợ? Con sẽ không chết. Con sẽ khỏe.”

Một đêm lúc 02 giờ sáng, tôi cảm thấy rất khó chịu, không thể nằm hay ngồi và đột nhiên tôi ngừng thở trong giây lát. Lúc đó, tôi nghe ai đó gọi: “Chị ơi, chị, chị khỏe chứ?” Tôi nhận ra rằng em gái tôi đang gọi tôi vì cô ấy nhận ra rằng tôi sắp chết. Tôi nói: “Khỏe mà. Đừng lo lắng. Chị sẽ khỏe thôi.”

Ngày hôm sau sự việc tương tự xảy ra, nhưng tôi đã sống lại. Tôi biết là Sư phụ đã cứu tôi. Vào thời gian đó, tôi đã hướng nội và tự hỏi mình tại sao tôi trong tình trạng này. Đó là nghiệp ư? Nó được an bài bởi Sư phụ sao? Hay nó là sự bức hại từ cựu thế lực? Tôi không hiểu sự khác biệt giữa sự bức hại của tà ác trong không gian khác, sự an bài của cựu thế lực hay là kết quả của nghiệp lực của mình.

Một ngày khi tôi đang nằm trên giường, tôi thấy một nữ quỷ trên lưng mình. Tôi nói: “Không ngạc nhiên khi ta phải chịu đựng thế này. Ngươi thật là một thứ xấu xa.” Sau đó tôi thức giấc và hiểu rằng đó là sự bức hại của tà ác và cựu thế lực. Vì vậy, tôi phát chính niệm để thanh trừ chúng. Nhưng, không có gì xảy ra.

Khảo nghiệm sự kiên định

Các anh em trai tôi đến thăm. Người em thứ ba nói: “Chị đã bị như thế trong một thời gian dài. Làm sao chị qua khỏi được nếu không chữa trị bằng thuốc?” Sau đó, năm người họ cố gắng đưa tôi đến bệnh viện. Anh tôi nói: “Anh sẽ không nghe em lần này. Chúng ta sẽ đưa em đến bệnh viện.” Tôi trả lời: “Ai dám đưa em đi nào? Đó là quyết định của em. Bất kỳ ai không nghe sẽ phải chịu trách nhiệm … Em biết mình sẽ không chết.” Họ đã dừng lại. Một lúc sau, người anh cả của tôi nói: “Đến nhà anh được chứ? Anh có bốn phòng. Em có thể chọn bất kỳ phòng nào. Chúng ta sẽ nấu ăn cho em và lau rửa lưng cho em. Cha đã già rồi và phải nấu ăn cho em và làm tất cả công việc nhà. Em không muốn đến bệnh viện nhưng em đang làm phiền cha. Sao em có thể làm thế được?” Tôi cảm tạ Sư phụ vì sự an bài từ bi này. Tôi bảo: “Em rất thích. Em đang nghĩ việc lau lưng. Nó bẩn quá.”

Họ đưa tôi đến nhà anh tôi. Bảy hay tám người đã giúp tôi đổ nước, giữ tôi và lau rửa lưng tôi. Tôi nghe họ thì thầm và tôi nghĩ họ đang xoa thuốc trên lưng tôi. Tôi hỏi: “Các anh đang làm gì thế?” Họ trả lời: “Không có gì cả.” Tôi đã hỏi họ: “Tại sao các anh lại thì thầm?” Họ đáp: “Không có gì cả.” Tôi nói: “Xin đừng dùng bất kỳ loại thuốc nào. Nó sẽ rất nguy hiểm nếu anh cho thuốc vào lưng em.” Họ bảo tôi họ không sử dụng bất kỳ loại thuốc nào. Cuối cùng họ bảo tôi rằng họ đang sử dụng một lưỡi dao lam để cắt bỏ những phần thịt thối rữa. Họ muốn thay một lưỡi dao mới, nhưng họ sợ rằng tôi sẽ sợ nếu nghe thấy. Tôi cười khi nghe điều đó: “Tại sao em lại sợ? Nếu em sợ, em có thể đã chết rồi. Cứ làm đi và giúp em cắt bỏ tất cả thứ xấu. Nhưng hãy giữ lại phần còn tốt.” Sau nửa giờ đồng hồ, tôi thấy mệt và nói: “Em phải nghỉ ngơi bây giờ.” Tôi cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng sau khi nằm xuống.

Kể từ đó, người anh cả giúp tôi lau rửa lưng ba lần một ngày. Mặc dù cách này giúp tôi thoải mái, thịt vẫn bị mưng mủ. Tôi tiếp tục phát chính niệm, học Pháp và luyện các bài công pháp. Nếu ai đó đến thăm, tôi sẽ giảng sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.

Nghĩ về người khác trước

Tình trạng của tôi không trở nên tốt hơn. Một tháng nữa lại trôi qua. Đây là thời gian trong năm khi mà tôi có hơn mười nhà vườn trồng dưa chuột đang chờ tôi ghép cành. Anh tôi bảo tôi đừng đi làm. Tôi nói: “Không, tất cả họ đang chờ em hướng dẫn kỹ thuật. Họ sẽ xoay sở thế nào nếu em không giúp họ?” Tôi nghĩ rằng mình phải làm điều mà mình nên làm với chính niệm và nghiêm khắc với bản thân. Tôi nên nghĩ về những người khác trước khi nghĩ về bản thân. Trồng dưa chuột thì không dễ dàng cho họ.

Đó là một thời điểm quan trọng và tôi phải kiên định và không để Sư phụ thất vọng. Tôi không muốn phải hối tiếc trong tương lai. Vì vậy, tôi đã giúp đỡ ghép cành dưa chuột. Anh tôi đã tức giận và lo lắng: “Em không muốn sống à?” Tôi trả lời: “Em chỉ có thể sống nếu em tiếp tục như thế. Nếu em dừng lại, em sẽ không thể sống sót.”

Hướng nội một lần nữa

Tại sao phát chính niệm không hiệu quả? Tôi lại hướng nội tìm nguyên nhân. Tôi đã tìm thấy sơ hở của mình. Khi phát chính niệm tôi không xuất chân niệm, mà là tạp niệm và các niệm bất thuần. Tôi đã sợ đây là hoàn trả nghiệp và không chịu đựng thì là sai, tôi sợ có thể đây là quan Sư phụ đặt ra mà lại không có khả năng chịu đựng, chứ không nghĩ là bị bức hại.

Một buổi sáng khi anh tôi đang lau rửa lưng cho tôi, anh ấy nói: “Thật kinh khủng! Một dải thịt khác đã chuyển màu đen.” Sau khi tôi nghe điều đó, tôi đã sốc. Tôi nói: “Em sẽ giữ thịt của mình. Em sẽ không để nó thối rữa thêm nữa. Nó sẽ dừng ở đó.” Anh tôi đã không tin và cười: “Em quyết định thế nào được chứ? Nó sẽ dừng lại nếu em nói thế sao?” “Đúng vậy.”

Chính niệm thuần tịnh đó đã có hiệu quả. Sáng hôm sau, anh tôi đã ngạc nhiên: “Ôi, thịt đã hồng trở lại!” Từ đó về sau, tôi có thể cảm thấy thịt phát triển lại khi phát chính niệm mỗi ngày.

Hai tháng nữa lại trôi qua và tôi trở nên khỏe hơn mỗi ngày. Bạn tôi nói: “Thật kỳ lạ rằng giọng của chị rất khỏe ngay cả khi lưng chị như vậy! Chị dường như có rất nhiều năng lượng và không giống một bệnh nhân chút nào. Làm sao mà chị như thế này được?” Tôi nói: “Đó là sức mạnh và sự huyền diệu của Pháp Luân Đại Pháp.”

Chấm dứt bức hại các học viên địa phương

Viên thanh tra cảnh sát đã gọi điện thường xuyên để hỏi về tình trạng của tôi. Tôi không biết liệu đó là anh ta đạo đức giả, phục hồi lương tâm hay sợ quả báo. Anh ta hỏi: “Chị khỏe chứ? Nếu chị cần đến bệnh viện, chúng tôi có thể lái xe đưa chị tới đó. Nếu chị cần tiền, chúng tôi sẽ cấp cho chị. Chúng tôi có thể giúp đỡ chị nếu không ai có thể giúp.” Tôi nói: “Tôi không cần thứ gì từ anh cả. Tôi có Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Tôi không cần gì khác.” Sau đó anh ta nói: “Chị nghỉ ngơi tốt nhé.” Tôi nói: “Tôi sẽ cảm ơn anh nếu anh không bức hại các học viên.” Lần khác, anh ta gọi và tôi bảo anh ta rằng tôi đã không đi bệnh viện, nhưng tôi đã khỏi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau lần đó, viên thanh tra cảnh sát đã không còn bức hại các học viên địa phương.

Pháp Luân Đại Pháp thật huyền diệu

Sau hai tháng khổ nạn, tôi trông rất gầy gò. Anh trai tôi trách tôi không đến bệnh viện. “Nhìn em kìa, em gầy quá!” Tôi nói: “Em có thể lên cân. Nếu em nói lên, nó sẽ lên.” Tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân, không lười biếng và không là gánh nặng cho gia đình. Tôi trả lại tất cả quà cáp từ bạn bè vì tôi biết cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng gì. Tôi nghĩ về những người khác trước. Tôi kiên định chính niệm bằng Pháp của Sư phụ giảng. Tôi cảm thấy bản thân to lớn không gì sánh nổi. Trong một giấc mơ, tôi đã đi bộ nhanh vượt qua những người phía trước. Tôi biết đó là sự khích lệ của Sư phụ. Tôi hồi phục rất nhanh. Tôi đã tăng 15 kg chỉ trong vòng hai tuần. Sắc diện hồng hào, khỏe mạnh

Những người chứng kiến sự hồi phục của tôi đều nói: “Chị thật tuyệt vời! Tôi khâm phục chị.” Tôi nói: “Không phải tôi. Đó là Sư phụ và Đại Pháp. Nếu Sư phụ không ở đây, tôi có lẽ đã chết rồi” Một số nói: “Chị tu luyện thành công thật. Chị đã thực hiện được mà không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào.” Cô tôi nói: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”

Tôi đã trở thành chủ đề nóng. Mỗi khi tôi đi trên đường, mọi người đều nhìn tôi. Mọi người vốn sợ bệnh tật. Người bí thư đoàn đã chết vì bệnh. Khối hạch rất độc. Bàn tay và cổ tay của các anh họ tôi đã bị ảnh hưởng khi họ giặt quần áo của tôi. Họ đã có những hạch nhỏ trên bàn tay và cổ tay và mất thời gian lâu để hồi phục. Người anh cả đã giúp tôi lau rửa thân thể mỗi ngày. Khuôn mặt anh cũng bị ảnh hưởng. Tất cả họ đều bình phục và tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh sau sáu tháng.

Tu luyện là nghiêm túc

Sau khổ nạn này, tôi nhận ra rằng tu luyện là rất nghiêm túc. Chúng ta phải kiên định niềm tin nơi Sư phụ và Pháp, giữ vững chính niệm mạnh mẽ và nghiêm khắc với bản thân. Bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta phải không được dao động, và chúng ta phải loại bỏ bất kỳ suy nghĩ hay tâm người thường nào.

Sau khi vượt qua khổ nạn to lớn, Sư phụ đã khích lệ tôi trong mơ một lần nữa. Tôi đang đứng cạnh một cây cầu. Một chân đặt trên một hòn gạch và chân kia đang buông xuống. Phía dưới là một vực sâu và phía trên là một con đường phẳng với cây cối hai bên. Tôi nghĩ, mình có thể chỉ có thể tiến lên, không được lùi. Vì vậy tôi bước lên.

Trong suốt những năm qua, tôi đã cố gắng hết sức để nghiêm khắc với bản thân và sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi vẫn giảng thanh chân tướng bất cứ đâu tôi đến. Hầu như tất cả mọi người trong làng chúng tôi đã nghe sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người đã thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Môi trường trong gia đình tôi đã trở nên tốt hơn. Chồng tôi đã không còn sợ cuộc bức hại và ủng hộ tôi. Anh ấy giúp tôi rất nhiều công việc nhà. Khi đến thời gian phát chính niệm, anh ấy sẽ đảm nhiệm công việc nhà. Vợ chồng con trai tôi cũng ủng hộ tôi. Tình hình tài chính đã trở nên tốt hơn. Tất cả đều là từ Đại Pháp và Sư phụ.

Con cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://ww.minghui.org/mh/articles/2012/11/20/坚信大法-定能战胜死关-265662.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/3/136931.html

Đăng ngày 29-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share