Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2012] Trích đoạn: “Nhà hàng này có quy định là không thuê học viên Pháp Luân Công. Khi mọi người trong nhà hàng biết tôi là một học viên, không ai nói để tôi bị sa thải. Quản lý nhiều lần nói: ‘Tại sao các học viên Pháp Luân Công thật tuyệt vời như vậy? Tôi nghĩ quy định của công ty đã sai.’ Khi mọi người biết về tôi, họ hiểu một học viên tốt như thế nào và thật dễ cho tôi chứng thực Pháp.

– Trích từ tác giả”

Kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Tôi làm việc cho một nhà hàng vào năm ngoái và tôi muốn chia sẻ cách tôi đã chứng thực Pháp tại nơi làm việc.

Một người hàng xóm giới thiệu cho tôi làm việc trong một nhà hàng đông đúc. Cô ấy nói rằng nhà hàng đó làm ăn rất tốt và tôi có thể kiếm nhiều tiền mà không phải làm việc quá cực nhọc. Tuy nhiên, có một quy định cho nhà hàng là không thuê học viên Pháp Luân Công. “Đừng làm như cô đang làm bây giờ khi nói với mọi người cô gặp rằng cô là một học viên. Cô sẽ bị rắc rối, cô ấy cảnh báo tôi. Tôi biết rằng quy định của nhà hàng không có tác dụng với một học viên Đại Pháp và Sư phụ đã an bài cơ hội việc làm đó cho tôi. Tôi nói: “Tôi trông có ngốc lắm không?” Cô ấy cười.

Người quản lý hỏi tuổi tôi và tôi bảo cô ấy tôi 44 tuổi. Cô ấy rất ấn tượng: “Không thể nào –  Trông cô giống như tầm 30 tuổi.” Người hàng xóm của tôi nói với quản lý: “Khách hàng sẽ không bận tâm hỏi tuổi tác của cô ấy, có lẽ họ thậm chí còn nghĩ rằng cô ấy còn độc thân.” Quản lý mỉm cười đồng ý. Sau đó cô ấy hỏi tôi tôi đã tốt nghiệp ở đâu và tôi nói với cô ấy rằng tôi thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học. Cô ấy trở nên lo lắng rằng tôi không thể dùng các phần mềm đặt món ăn. Tôi đảm bảo rằng tôi sẽ học nhanh chóng vì nó giống như những thứ mà bất cứ ai cũng có thể làm trên điện thoại di động. Cô ấy đồng ý và cho tôi hai ngày để học cách sử dụng phần mềm trước khi bắt đầu công việc.

Trong những năm qua tôi đã thực hiện bất cứ công việc Đại Pháp nào được giao và học được nhiều thứ. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi, cho phép tôi học mọi thứ nhanh chóng. Tôi học cách đánh máy với bính âm (chữ La tinh của các ký tự Trung Quốc) một cách dễ dàng các đây mấy năm. Bây giờ, tôi cần học một số điều để chứng thực Pháp, vậy thì làm sao nó có thể khó khăn được? Nếu Sư phụ an bài cho tôi làm công việc này, Ngài chắn chắn sẽ giúp tôi học nó. Trong hai ngày, tôi đã thành thạo việc thao tác phần mềm.

Nhà hàng này rất nổi tiếng trong vùng và có khách hàng cả ngày. Quản lý cho tôi xem một người phục vụ khác trong ngày đầu tiên và tôi sẽ tự làm vào ngày hôm sau. Vài ngày sau, quản lý khen ngợi tôi trong cuộc họp buổi sáng: “Ngày đầu tiên cô Kim Liên làm việc, một khách hàng đã viết thư cảm ơn cô ấy. Tôi chưa từng thấy việc này từ khi làm quản lý. Những ngày qua, tôi thấy rằng Kim Liên rất có khả năng và sự phục vụ của cô ấy rất tốt, tốt hơn cả những người đã làm công việc này mấy năm. Chúng ta phải kiên nhẫn với khách hàng. Một số khách hàng rất khó tính nhưng không phải họ mang tiền đến cho chúng ta sao? Khi các bạn có thời gian, hãy nói chuyện với Kim Liên và học cách cô ấy thực hiện công việc của mình.”

Tôi gặp tất cả các loại khách hàng. Một số sẽ nói bất cứ điều gì khi họ uống rượu. Thực sự là khách hàng không dễ để phục vụ. Nhiều cô gái trẻ đã từ chối làm công việc này. Sư phụ giảng:

“Chỉ có ở chỗ quần thể con người phức tạp đến thế, ở hoàn cảnh phức tạp nhất mới có thể tu lên cao công; là có ý như thế” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cấp cơ hội cho tôi cứu người trong môi trường này trong chính Pháp. Tôi có Sư phụ bảo hộ và “Chân – Thiện – Nhẫn” chỉ dẫn tôi. Tôi có thể làm bất cứ công việc nào và kiên định đi trên con đường tu luyện.

Bất cứ khi nào tôi làm xong việc, tôi đều giúp đỡ những người khác. Tôi hợp tác tốt với các đồng nghiệp. Một người trong số họ hỏi tôi: “Chị ơi, tại sao chị tốt với mọi người vậy?” Tôi giải thích Pháp Luân Công đã thay đổi tôi thành người tốt như thế nào. Những người khác hỏi tôi: “Chị ơi, chị dùng loại mỹ phẩm gì mà trông trẻ như vậy?” Tôi bảo họ rằng Pháp Luân Công tu luyện cả tâm lẫn thân. Một người ngạc nhiên vì tôi tràn đầy năng lượng:”Tôi chưa bao giờ thấy chị mệt mỏi.” Tôi bảo cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi buông bỏ chấp trước và khi thực hiện được điều đó tôi tự nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.

Nhà hàng này có quy định là không thuê học viên Pháp Luân Công. Khi mọi người trong nhà hàng biết tôi là một học viên, không ai nói để tôi bị sa thải mà thay vào đó họ giữ bí mật. Họ đến phòng tôi và nói chuyện với tôi khi có thời gian. Một thời gian sau, tôi giới thiệu một học viên khác giúp việc trong nhà bếp. Các nhân viên trong bếp yêu quý cô ấy: “Tôi chưa bao giờ thấy ai làm việc chăm chỉ như vậy. Tôi thậm chí còn không bỏ nhiều nỗ lực trong bếp riêng của tôi ở nhà. Cô ấy làm việc còn nhiều hơn vài người làm với nhau.” Học viên này cũng giảng chân tướng cho những người khác. Mọi người đều tin tưởng cô ấy như người thân của mình. Quản lý nhiều lần nói: “Các học viên Pháp Luân Công thật tuyệt vời! Tôi nghĩ quy định của công ty đã sai.”

Sau khi mọi người biết tôi và hiểu một học viên tốt như thế nào, thật dễ dàng cho tôi chứng thực Pháp. Với các khách hàng tôi chỉ gặp một lần, tôi cần giảng chân tướng với trí huệ khi họ ăn, một điều thật không dễ dàng. Các nhóm người đến, bao gồm gia đình, bạn bè, và đồng nghiệp. Tất cả họ đều có chủ đề thú vị và tôi không thể cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. Tuy nhiên, tôi tin rằng Sư phụ đã an bài điều này cho tôi và những ai tôi phục vụ ắt phải có tiền duyên với tôi. Đó phải là cơ hội cho tôi giảng chân tướng, tùy thuộc vào tôi xử lý như thế nào.

Một lần, một nhóm người đến ăn. Họ không quan tâm đến các khách hàng khác và thậm chí các cô gái nói chuyện ầm ĩ và la hét. Họ đã uống nhiều rượu và một người trong số họ đề nghị không uống nữa. Một chàng trai cao ráo nói rằng cậu ấy muốn uống nhiều hơn. Tôi bảo cậu ấy: “Xin đừng uống nữa. Uống nhiều quá không tốt cho anh đâu.” Cậu ấy hơi ngạc nhiên vì đó không phải việc của tôi. Tất nhiên cậu ấy cảm thấy tôi thực sự quan tâm đến cậu ấy. Cậu ấy bảo tôi: “Chị à, tôi sẽ nghe chị vì chị thực sự quan tâm đến tôi.” Một cô gái hỏi: “Chị à, chị bao nhiêu tuổi?” Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi 44 tuổi. Cô ấy cao giọng: “Không thể nào, chị trông không già hơn tôi nhiều lắm. Làm sao chị có thể trẻ như vậy?” Chàng trai đó nói: “Nếu thật vậy, tôi phải gọi chị bằng dì. Dì à, để tôi nói cho dì biết, chỉ có mẹ tôi mới quan tâm đến tôi như dì đã làm. Bà ấy làm việc ở xa và tôi chỉ gặp bà ấy một lần mỗi năm. Tôi thực sự thấy ý tốt của dì.” Tôi bắt đầu bảo họ tôi đối xử tốt với mọi người vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp của tôi. Đột nhiên những người trẻ tuổi dường như tỉnh rượu và lặng lẽ lắng nghe tôi.

Chắc chắn có những lúc tôi không tìm được cơ hội nào để giảng chân tướng. Lần nào tôi cũng cố gắng hết sức. Có lần, một vài người làm việc ở tòa án đến ăn. Họ không nói nhiều trên bàn ăn. Tôi rót nước cho họ và lấy súp cho họ khi họ cần. Họ không nói chuyện và tôi lặng lẽ phát chính niệm. Tôi hình thành thói quen phát chính niệm cho khách hàng tôi phục vụ để thanh trừ tà ác và năng lượng xấu đằng sau họ. Sau khi họ đi khỏi, một người quay lại khi tôi đang dọn phòng. Tôi nghĩ anh ấy để quên thứ gì đó và hỏi anh ấy đã để lại thứ gì. Anh ấy nói: “Tôi dường như đã bỏ quên lương tâm của mình.” Tôi không hiểu ý anh ấy, sau đó anh ấy bảo tôi: “Tôi chưa bao giờ thấy một người phục vụ như cô — nhiệt tình và đúng mực. Họ muốn tôi quay lại và điền vào tờ góp ý để cảm ơn. Nếu không chúng tôi cảm thấy áy náy.” Cơ hội cho tôi giảng chân tướng đã đến. Tôi bảo anh ấy rằng tôi làm như vậy vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi muốn anh ấy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Tôi muốn anh ấy nói lại những lời của tôi với các đồng nghiệp của anh ấy. Tôi đề nghị nếu anh ấy gặp những vụ án liên quan đến Pháp Luân Công, anh phải làm việc với lương tâm mình và quan sát mọi việc bằng chính con mắt mình. Anh ấy hứa chắc chắn anh sẽ làm như vậy.

Một số người tôi phục vụ là thành viên băng đảng. Thật khó giảng chân tướng cho họ, điểm mấu chốt là phải chân thành. Một lần, hơn chục người họ vào nhà hàng. Khi họ vào phòng, một người quát lên để có ghế được lau sạch sẽ, một người muốn có nước uống ngay lập tức và một người quát lên để bật điều hòa. Tôi làm hết các yêu cần của họ. Tôi đã nghe những điều không tốt của họ từ những người phục vụ khác. Tôi bình tĩnh và không sợ hãi. Tôi phát chính niệm liên tục để loại trừ những năng lượng tà ác. Tôi biết họ có tiền duyên với tôi và Sư phụ đã an bài cho tôi cứu họ. Miễn là tâm tôi “vững như kim cương”, tôi có thể thay đổi môi trường xung quanh. Sư phụ giảng:

“Chư vị càng coi cái khó đó là lớn, thì việc càng khó làm, ‘tướng do tâm sinh’” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009])

Tôi chắc chắn thay đổi môi trường.

Một người đàn ông với nước da ngăm đen là người đứng đầu băng đảng đó. Ông ấy bảo tôi mang đến một số bật lửa. Tôi bảo họ rằng nhà hàng không cung cấp bật lửa. Ông ấy nói: “Nói với quản lý của cô Lão Tam muốn bật lửa và bảo cô ta chúng tôi muốn mỗi người một cái.” Khi tôi ra khỏi phòng, tôi nghe ông ấy nói rằng tôi không có kinh nghiệm và không biết rằng họ không bao giờ mang theo bật lửa. Tôi hỏi quản lý Lão Tam là ai. Cô ấy không nói gì và đưa cho tôi một loạt bật lửa: “Cẩn thận, đừng chọc giận họ.”

Tôi vào phòng và đặt mỗi cái bật lửa trước mặt mỗi người. Lão Tam nói: “Cô biết tôi không?” Tôi bảo không. Ông ta hỏi lại lần nữa và tôi trả lời tương tự. Ông ta rất giận dữ nhưng tôi cảm thấy cực kỳ bình tĩnh. Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi và nén giận: “Lấy thực đơn.” Ông ta đặt nhiều món đắt tiền mà tất cả đều có thịt. Ông ta tiếp tục và tôi nói: “Ông đã đặt quá nhiều thịt. Như vậy đủ rồi. Còn các món rau thì sao?” Ông ta nhìn tôi và nói: “Loại phục vụ bàn nào ngăn khách hàng tiêu tiền vậy? Cô không kiếm được nhiều hơn nếu tôi trả nhiều tiền hơn à?” Các bạn bè ông ấy bắt đầu chỉ trích tôi. Tôi nói: “Ông không nên đặt như vậy thậm chí nếu ông giàu có. Ăn rau nhiều giảm mỡ, chẳng phải nó tốt sao?” Lão Tam nhìn tôi lạ lẫm và nói: “Nếu những lời này đến từ miệng người khác, tôi sẽ tát vào mặt người đó ngay lập tức, nhưng tôi có thể nói cô có ý tốt. Tôi sẽ nghe và đặt một số món rau.”

Sau đó Lão Tam hỏi tôi có sợ người xấu không, tôi bảo không. Sau đó ông ta hỏi tôi: “Cô có nghĩ chúng tôi là người xấu không?” Tôi trả lời: “Không, tất cả các ông đều rất tốt với tôi.” Lão Tam đặt đũa xuống và nhìn bất lực: Trời Phật, sao tôi không thể làm gì xấu hôm nay vậy? Tôi gặp cô ấy và chỉ cảm thấy cô ấy thực sự tốt.” Những người khác im lặng. Lão Tam quay qua tôi và nói: “Chị gái, làm người tốt hay người xấu thì tốt hơn?” Tôi trả lời: “Tất nhiên làm người tốt thì tốt hơn. Thậm chí tốt hơn nữa là anh chân, thiện, nhẫn.” Lão Tam trở nên im lặng. Một người bạn ông ấy nói: Cô là học viên Pháp Luân Công à?” Tôi gật đầu. Sau đó Lão Tam nói: “Không lạ gì! Cô rất tốt vì cô tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công thật sự tốt.”

Chủ đề chuyển sang bói toán. Một người nói rằng bói toán rất chính xác và đáng tin. Một người khác nói bói toán là lừa gạt. Họ bắt đầu tranh cãi. Lão Tam nói: “Thôi nào, hãy nghe Pháp Luân Công nhìn nhận vấn đề này. Chị gái, chị có tin vào bói toán không?” Tôi trả lời: “Nó chắc chắn rất chính xác, nếu không làm sao nó có thể được truyền lại trong rất nhiều năm. Tuy nhiên, người bói toán chính xác chắc chắn không phải là những thầy tướng số trên đường. Lời khuyên của tôi là không nên tìm đến họ vì người xưa nói rằng: ‘Bói ra rồi thì điều tốt không đến mà điều xấu sẽ làm cho người ta sợ.'” Tất cả họ đều cười lớn: “Đúng vậy!”

Tôi tiếp tục: “Tất cả những lời tiên tri và bói toán trong hàng ngàn năm qua đều cố gắng thức tỉnh thế nhân hôm nay và cho họ biết đại pháp cứu người trước các thảm họa.” Chủ đề chuyển về Pháp Luân Công. Tôi theo các câu hỏi của họ để giảng chân tướng. Cuối cùng, Lão Tam nói: “Pháp Luân Công thực sự tuyệt vời. Thậm chí nếu chúng tôi không tu luyện, lần sau khi gặp các học viên Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ giúp họ, ít nhất là không làm tổn thương họ.” Những người khác nói với ông ta: “Chúng tôi ghi nhớ điều anh nói với chúng tôi.” Một người trong số họ bảo Lão Tam: “Đó là tại sao tôi phục anh. Anh minh bạch mọi chuyện và có thể phân biệt tốt xấu.”

Đây là kinh nghiệm của tôi trong nhà hàng trong năm qua. Tôi biết ơn Sư phụ vì đã bảo hộ và khích lệ tôi. Tôi cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ tôi. Tôi sẽ thăng tiến hơn nữa một cách tinh tấn và tu luyện thật tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/10/明慧法会–“大姐,见到你我就恶不起来”-264958.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/12/136641.html

Đăng ngày 26-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share