Bài viết của một học viên Pháp Luân Công từ tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2012] Khi tôi nghe tin về Pháp hội lần thứ 09 dành cho các học viên tại Trung Quốc trên trang web Minh Huệ (tiếng Hán), tôi đã không thể cầm lòng. Nhìn lại 14 năm tu luyện của mình, một chặng đường không hề êm ả và tôi liên tục trượt ngã. Nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã không thể sống sót cho đến ngày hôm nay. Tất cả mọi điều bao gồm cả cuộc sống của tôi là do Sư phụ ban cho. Tôi muốn viết ra những suy nghĩ của mình nhưng khi tôi cầm bút lên, tôi cảm thấy giống như mình đang bị chi phối bởi những tư tưởng xấu xa: Mình đã bị liệt và phải nằm trên giường, mình chỉ có thể cử động được tay trái và phải nhờ mẹ của mình, cũng là một học viên, chăm sóc cho những nhu cầu cá nhân của mình. Chính niệm, những suy nghĩ của người thường và những can nhiễu của cựu thế lực đang tranh đấu dữ dội trong tâm tôi: Có phải ngươi đang chứng thực Pháp hay không? Có hay không?….Tôi liên tục nhấc bút lên rồi lại đặt xuống. Đầu tôi căng ra đến mức nó vượt quá khả năng chịu đựng của tôi. Sau đó một suy nghĩ đến trong tâm tôi rằng tôi nên cầu xin sự trợ giúp của Sư phụ: “Sư phụ, con nên làm gì?”

Với đôi mắt khép chặt, một lực lao nhanh về phía tôi. Thiên mục của tôi dần trở nên rõ ràng và một vài từ xuất hiện rõ ràng trong tâm trí tôi: “Ba cuộc đời” Những từ này dường như khắc sâu trong tâm trí tôi. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi và cơn đau đầu của tôi ngay lập tức đã biến mất. Tôi nhận ra rằng chính là Sư phụ từ bi đã ban cho tôi điểm hóa này và khích lệ tôi. Vì vậy tôi đã quyết định viết bài! Bất kể tôi tu luyện kém cỏi như thế nào, tôi vẫn nên viết ra rằng Sư phụ đã ban cho tôi ba cuộc đời như thế nào để cho mọi người thấy được sự vĩ đại và khả năng siêu thường của Pháp và uy đức của Sư phụ.

1. Cuộc sống của con đã được Sư phụ kéo dài

Tôi bắt đầu đi làm khi tôi 19 tuổi. Tôi là một nhân viên hợp đồng trong gần hai năm và khi tôi sắp sửa được làm chính thức thì sức khỏe của tôi đột nhiên có vấn đề. Một ngày tôi không thể đi lại và phải ở nhà. Tôi không có lực ở chân phải. Tôi chỉ đi được vài bước là quỵ ngã. Bố mẹ tôi đã đưa tôi đến kiểm tra tại rất nhiều bệnh viện khác nhau. Nhiều năm qua đi nhưng các bác sỹ vẫn không thể nói với chúng tôi là do nguyên nhân gì mà dẫn đến tình trạng này. Gần cuối những năm 1980 chúng tôi nghe nói rằng trường đại học Y ở Tây An đã nhập khẩu một loại thiết bị y tế mới gọi là máy MRI. Loại máy này có thể được sử dụng để chẩn đoán cho tôi. Chúng tôi đã mời mẹ của một người đồng nghiệp của bố tôi đến, bởi vì bà ấy biết rất nhiều chuyên gia và bà ấy đã dẫn chúng tôi đến Tây An. Em trai tôi cõng tôi trên lưng và tất cả chúng tôi đi tàu đến Tây An. Sau khi kiểm tra, một trong các chuyên gia nói với bà ấy và em trai tôi điều gì đó mà họ không nói với tôi. Họ chỉ nói với tôi rằng tình trạng của tôi có liên quan đến một vấn đề hở tủy sống và họ cũng không khuyến nghị phẫu thuật hay bất cứ cách trị liệu đặc biệt nào mà khuyên rằng tôi nên quay về nhà.

Sau khi chúng tôi trở về nhà, mẹ tôi bắt đầu thờ tượng Phật bà Quan Âm ở nhà. Tôi cũng tin vào Phật và cũng thờ Phật. Mẹ tôi cũng đến gặp các thầy bói. Bà cũng tìm đến một người mà được coi là một trong những người xem chính xác nhất trong vùng. Người đó nhìn vào mặt tôi và chỉ nói hai câu: Câu đầu tiên là một vị Phật lớn đang ngồi trên đầu tôi. Câu thứ hai là hương mà chúng tôi dùng để thờ Phật ở nhà đang được đốt trong một lư hương. Chúng tôi hỏi tất cả những việc đó thực sự có ý nghĩa gì nhưng ông ta không giải thích. Tất nhiên bản thân chúng tôi không thể tìm ra ý nghĩa thực sự của việc đó là gì.

Đầu năm 1997, một quản lý của trung tâm nghiên cứu Chu dịch đã tiên đoán về vận mệnh của tôi và nói rằng có một giai đoạn trong cuộc đời tôi mà ông ấy không thể hiểu được. Ông ấy đã quyết định tham khảo ý kiến của một ông thầy đã tu luyện đơn độc trên núi và đã trên 100 tuổi. Ông ấy không chắc chắn rằng liệu mình có thể gặp được ông thầy đó hay không. Ông ấy nói: “Tùy kỳ tự nhiên vậy.”

Sau đó ông ấy rất hồ hởi nói với bố mẹ tôi rằng tôi được sinh ra để trở thành một người tu luyện và không lâu nữa một vị minh sư, người được tất cả người dân trên thế giới biết đến, sẽ nhận tôi làm đệ tử của Ngài.

Những lời của ông ấy khiến tôi rất bối rối. Tu luyện ư? Chẳng phải việc đó có nghĩa là vào đền chùa sao? Với sức khỏe kém như vậy, làm sao mà tôi có thể tu luyện được? Cuối năm đó, người quản lý đã đưa cho tôi cuốn sách của Sư phụ, Chuyển Pháp Luân và một băng hướng dẫn luyện công. Mẹ tôi để tôi đọc Chuyển Pháp Luân trước. Căn bệnh đã khiến tôi phải chịu đựng hơn một chục năm và đã khiến tôi suy sụp đến mức hoàn toàn mất hy vọng. Tuy nhiên, tôi không muốn làm tổn thương tình cảm của mẹ tôi. Tôi đã mở cuốn sách và thấy đoạn trích dẫn dưới đây:

“Có những cư sỹ, họ vừa tu những điều trong Phật giáo, vừa tu những điều của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi. Tôi nói cho chư vị biết, rốt cuộc chư vị chẳng được gì, chẳng ai cấp gì cho chư vị.” (Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, tôi đã hiểu lầm đoạn trích dẫn đó và đã không đọc Chuyển Pháp Luân bởi vì tôi vẫn thắp hương và thờ Phật vì thế tôi không nên học Đại Pháp. Kết quả là mẹ tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân một mình.

Mẹ tôi đã trải qua những thay đổi to lớn cả thân lẫn tâm chỉ sau một tháng học Pháp và luyện công. Việc này đã khiến tôi kinh ngạc. Vào đầu năm 1998 một lần nữa thân thể tôi lại bị hủy hoại đến gần chết bởi bệnh tật. Mẹ tôi nói, “Con hãy tu luyện đi, mẹ không thể nhìn con chịu đựng như thế này được… Con nên đọc lại cuốn sách.” Sau đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Bởi vì tôi học Pháp, Sư phụ đã khai mở tâm trí tôi và tôi đã trải qua một sự thay đổi căn bản. Tôi đã nhận ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống là quay trở về với chân ngã của mình. Sau đó mẹ tôi nói với tôi rằng căn bệnh mà tôi gặp phải là một trong những căn bệnh nan ý hiếm gặp nhất. Một vị chuyên gia đã nói rằng tôi là trường hợp thứ hai mà ông ấy đã từng gặp. Chẳng thể làm gì cho tôi ngoại trừ việc cầu khấn Phật. Mẹ tôi nói: “Phật thật sự sẽ chăm lo cho con và đó chính là Sư phụ đã cứu mạng con. Cuộc đời con đã được Sư phụ kéo dài ra hàng chục năm để con tu luyện Pháp Luân Công đấy!” Tôi đã khóc rất nhiều và mẹ tôi cũng vậy. Tôi nhớ lại những điều đã xảy đến trước đây, những điều mà người thầy bói và một người tu luyện trên 100 năm đã nói với tôi. Họ khiến tôi không chỉ trân quý Sư phụ mà còn khiến tôi vô cùng hổ thẹn. Những gì Sư phụ đã thay tôi chịu đựng không thể diễn tả được thành lời. Sư phụ đã an bài để mẹ tôi giúp tôi bắt đầu tu luyện. Lúc đó khi chúng tôi nghe nói rằng đã có băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ, những người thân trong gia đình tôi rất ủng hộ, bao gồm bố tôi, em trai, em gái tôi đã luân phiên nhau cõng tôi trên lưng để đưa tôi và mẹ tôi đi nghe Pháp. Quãng thời gian đó thật không thể nào quên được.

2. Tôi là đệ tử của Sư phụ

Vào năm 2002, mẹ tôi đã bị báo cáo cho các nhà chức trách khi bà đang dán các tấm áp phích về Pháp Luân Công. Các viên chức tà ác đã đưa mẹ tôi đến đồn công an. Sau khi bà được thả, nhân viên phòng 610, nhân viên văn phòng trung tâm cộng đồng và công an đã liên tục đến nhà tôi bất cứ khi nào một trong những thứ được gọi là “ngày nhạy cảm” đến. Họ đã gây rất nhiều áp lực lên gia đình chúng tôi. Tuy nhiên, do bị chi phối bởi tình cảm và sợ hãi nên chúng tôi đã không dám nói cho những người khác về Pháp Luân Công và chúng tôi đã được hưởng lợi như thế nào từ Đại Pháp. Thay vào đó chúng tôi đơn giản chỉ nói với họ rằng mẹ tôi phải chăm sóc cho tôi. Chúng tôi bảo họ đừng đến nhà của chúng tôi nữa v.v. Mẹ tôi thiếu chính niệm và bà đã rời khỏi nhà để chuyển đến sống cùng với một trong những người họ hàng của chúng tôi. Sau đó tôi đã bị bức hại nặng nề: Mông bên trái của tôi đã bị hoại nghiêm trọng mà cuối cùng đã hình thành một cái lỗ lớn và thông với hậu môn của tôi, xương bên cánh tay phải của tôi đã bị gãy và sau đó trật ra. Lúc đó khi tôi học Pháp, tôi rất buồn ngủ và cả hai mắt của tôi bị ngứa. Đầu não của tôi tê liệt đến mức tôi không thể học được gì. Tôi không thể ngủ được một chút nào. Đến thời điểm phát chính niệm lần thứ tư, tôi chỉ phát chính niệm được khoảng 05 phút thì bị mất ý thức. Tôi định luyện các bài công pháp nhưng không biết làm thế nào để có thể luyện được. Điều tồi tệ nhất là tôi cảm thấy rất đói nhưng khi ăn vào thì tôi không thể thở được. Gia đình tôi rất lo lắng về tình hình sức khỏe kém của tôi và về sự mâu thuẫn giữa tôi với mẹ tôi. Đúng như Sư phụ giảng:

“Bách khổ nhất tề giáng,
Khán kỳ như hà hoạt” (Khổ kỳ tâm trí, Hồng Ngâm )

Một ngày, một trong những người họ hàng của tôi đã đưa một vị bác sỹ nổi tiếng ở một bệnh viện lớn trong thành phố đến kiểm tra cho tôi. Sau đó những người họ hàng của tôi, bạn thân của bố mẹ tôi cùng một số bạn học đã đến thăm tôi. Một số người đã ôm lấy tôi và khóc. Tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Tôi là một người tu luyện nhưng tôi đã không chứng thực được Đại Pháp mà tôi còn khiến mọi người cảm thấy thương xót và đau buồn vì tôi. Về mặt này, tôi đã khiến Sư phụ thất vọng.

Trong suốt thời gian đó, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi nhiều lần. Một trong những nữ đồng tu của tôi đã nhìn thấy trên đỉnh đầu của tôi nhiều đốm sáng màu vàng và cô ấy nhìn thấy cựu thế lực, những lạn quỷ đang bức hại thân thể tôi. Một vài lần tôi đã nhìn thấy Pháp luân lớn và nhỏ đang xoay chuyển trong căn phòng của tôi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang ở bên tôi. Tôi đã phát chính niệm để hoàn toàn phủ nhận tất cả sự an bài của cựu thế lực. Mặc dù tôi có những thiếu sót nhưng cựu thế lực không được phép bức hại tôi. Tôi chỉ chấp nhận sự an bài của Sư phụ.

Thời gian trôi đi, sức khỏe của tôi trở nên tồi tệ hơn. Tâm tôi trở nên bất ổn và tôi đã mất chính niệm của một người tu luyện. Kết quả rất rõ ràng, như các bạn có thể biết được. Tôi đã không tỉnh táo và nghe cựu thế lực nói một cách thâm hiểm như sau: “Ngươi chỉ như thế này và như thế này thôi.” Lúc đó tôi cảm thấy có cái gì đó rất nặng đang đè xuống và khiến tôi cảm thấy rất khó thở.

Tôi nghĩ rằng mình sẽ chết ngạt. Lúc đó, một lực mạnh mẽ khiến tôi thét lên, “Tôi là đệ tử của Sư phụ!” Tôi không biết lực đó đến từ đâu, có lẽ nó đến từ chân ngã của tôi. Tôi chỉ thốt ra hai ký tự tiếng Trung: Sư phụ và nghe thấy hai từ đó vang vọng giữa trời đất. Điều này quả là đáng kinh ngạc. Thân thể của tôi bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ và Pháp Luân ở bụng dưới của tôi đột ngột xoay chuyển. Khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, tôi thấy rằng tôi đã tỉnh táo và thân thể tôi lại trở nên nhẹ nhàng. Tất cả sự việc này xảy ra một cách đột ngột và bí ẩn. Tôi đã bị sốc. Sau đó khi tôi suy nghĩ về việc này, tôi chẳng thể làm được gì ngoại trừ khóc nức nở. Tôi cảm thấy hổ thẹn trước Sư phụ. Tôi không biết Sư phụ lại phải chịu đựng nhiều đến thế nào cho tôi!

Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ cùng sự trợ giúp của các đồng tu, tôi học Pháp một cách cẩn thận và liên tục hướng nội để tìm ra những chấp trước căn bản của mình. Tôi ngạc nhiên rằng tôi vẫn không buông bỏ chấp trước vào thân thể của mình. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, một lần Sư phụ đã cho tôi thấy một cảnh tượng trong giấc mơ rằng “Trong một thời kỳ tiền sử nó đã được quảng bá rộng rãi để độ nhân.”(Chuyển Pháp Luân). Lúc đó tôi đang ngồi trong một chiếc ghế bành để học Pháp tại nhà của dì tôi và những gì mà chúng tôi học là Chuyển Pháp Luân. Dì của tôi là mẹ của tôi trong đời này. Tuy nhiên, tôi đã không ngộ được điều đó và tôi chỉ hiểu những điểm hóa của Sư phụ bằng quan niệm mang nặng tâm người thường. Tôi đã không hiểu được ý nghĩa thực sự bằng cách dùng Pháp của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“Xả là thể hiện của không chấp trước vào tâm người thường, nếu là người thật sự có thể thản nhiên mà xả, tâm bất động, thì thực tế là đã ở tầng đó rồi. Nhưng tu luyện chính là để đề cao, chư vị đã có thể xả chấp trước này, thế thì sao không xả bỏ luôn bản thân việc sợ chấp trước đó? Xả nó vô lậu ấy chẳng phải là xả cao hơn nữa là gì?” (Vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi đã không buông bỏ mọi thứ và tôi đã không đột phá lên được tầng thứ cao hơn. Lúc đó tôi đã không kiên định tín Sư tín Pháp.

Ba tháng sau, tôi đã hồi phục sức khỏe. Các thành viên trong gia đình tôi cùng tất cả người thân và bạn bè đã được chứng kiến việc tôi từ cõi chết trở về và một lần nữa họ lại được chứng kiến những khả năng siêu thường của Đại Pháp. Vị bác sỹ nổi tiếng mà đã kiểm tra cho tôi đặc biệt bị sốc và nói: “Không thể tin được!” bởi vì trước đây ông ấy đã dự đoán rằng tôi chỉ có thể sống được khoảng hơn hai tuần. Những người mà biết tôi hầu hết cũng nói những từ giống như vậy: “Cháu thật là may mắn vì có một người mẹ tốt như vậy chăm sóc cho cháu, bên cạnh đó bà ấy đã luyện các bài công Pháp với cháu. Ngay cả bác cũng phải cảm động bởi những suy nghĩ và hành động tốt của bà ấy.” Sau đó tôi nói với họ một cách chân thành: “ Mẹ cháu tốt nhất trên thế gian này và bà cũng là một người mẹ chịu thương chịu khó. Lý do mà cháu có được may mắn như vậy là bởi vì cháu có một người mẹ tuyệt vời tu luyện Pháp Luân Công và cũng hướng dẫn cháu tu luyện. Đó chính là Sư phụ từ bi đã cứu độ cháu, mẹ cháu cùng toàn thể gia đình cháu!” Trong hoàn cảnh hòa ái đó, những người xung quanh tôi đã bày tỏ lòng kính trọng của họ đối với Sư phụ và Đại Pháp và việc này đã khiến tôi và mẹ tôi rất cảm động. Sau đó, trong làn sóng thoái Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, những người biết tôi và tất cả các thành viên trong gia đình của họ đều thoái xuất khỏi tà Đảng và các tổ chức liên đới của nó và do vậy họ đã có lựa chọn tốt nhất cho sinh mệnh của họ.

3. “Sư phụ đã cứu sống con thêm một lần nữa!”

Vào năm 2001, cháu trai của tôi ở trường trung học có một lịch học rất căng thẳng. Nhà của anh trai tôi ở cách xa trường học của con trai nhưng nhà của bố mẹ tôi thì ở gần trường học của cháu hơn. Nhà của bố mẹ tôi ở trung tâm thành phố, do đó việc đi lại thuận tiện hơn. Chị dâu của tôi quyết định ở lại nhà của bố mẹ tôi mà chưa được sự cho phép của họ. Do đó mẹ tôi và tôi không thể có được sự riêng tư nữa. Mẹ tôi phải làm việc nhiều hơn còn bố tôi thì phải chi trả thêm chi phí vì có thêm người ở trong nhà chúng tôi, nhưng chị dâu của tôi vẫn phàn nàn với họ bất cứ khi nào chị ấy cãi nhau với anh trai của tôi. Lần nào mẹ tôi cũng nói một cách tử tế với chị ấy: “Mẹ vẫn là một học viên. Bất cứ khi nào mẹ làm điều gì không phải thì con hãy góp ý cho mẹ và mẹ sẽ thay đổi. Nhưng nếu con luôn nói vô lý như thế này thì sẽ không tốt cho con.” Sau đó chị ấy đáp lại một cách tức giận: “Mẹ đừng nói về cái thứ đó của mẹ, con không tin nó đâu!”

Chúng tôi cảm thấy rất buồn vì cách cư xử không đúng đắn của chị ấy. Bố của tôi, người đứng đầu trong gia đình tôi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 11 năm 2005. Ông luôn cố gắng hết sức để giữ hòa khí trong gia đình, ít nhất trên bề mặt. Ông đã không thể hàn gắn những mâu thuẫn trong gia đình chúng tôi. Ông chỉ đổ lỗi cho mẹ tôi và nói rằng bà đã làm không tốt, rằng bà đã không khoan dung với tư cách như một học viên, v.v. Khi mẹ tôi không giữ được tâm tính, bà sẽ cáu giận với bố tôi. Khi đó tôi cảm thấy rất tồi tệ và không thể bình tĩnh. Tôi trách cứ bản thân mình rằng đã gây ra mọi vấn đề cho mẹ tôi. Cũng chỉ vì tôi mà mẹ tôi không thể ra ngoài giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người để cứu độ họ. Tôi nghĩ mình thực sự là gánh nặng cho mẹ tôi. Mặt khác tôi cũng là một học viên. Nếu tôi vẫn giữ những suy nghĩ này thì đó sẽ là điều đáng xấu hổ trước Sư phụ.

Lần nào mâu thuẫn cũng kết thúc với cùng kết quả và lần nào tâm tính của tôi cũng không đề cao được. Nhiều lần một suy nghĩ khủng khiếp xuất hiện, lúc mạnh, lúc yếu. Tôi cố gắng loại bỏ nó hay đơn giản không thừa nhận nó và tôi biết rằng tôi chỉ nên nghe Sư phụ nhưng nó vẫn cứ tồn tại.

Một buổi chiều hè nóng nực, nhiệt độ lên tới 42 độ C. Một người cao tuổi trong thị trấn của tôi nói rằng đó là lần đầu tiên mà ở vùng tây bắc nhiệt độ lại quá cao như vậy. Tôi chỉ nhớ mẹ tôi đi tắm… sau đó tôi tỉnh lại và thấy mẹ tôi đang ôm lấy tôi. Một đồng tu, tôi gọi ông ấy bằng bác, bước ra khỏi phòng của bố tôi và nói với tôi: “Ổn rồi, tốt rồi.” Người bác đó mang tuần báo Minh Huệ cho chúng tôi hàng tuần. Tôi nhìn thấy bố của tôi ngồi ở đó đối diện với tôi với nước da vàng vọt và ông không nói một lời nào. Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ tôi và mẹ tôi nói với tôi: “Vừa mới đây con đã bị ngừng thở và việc đó kéo dài hơn 10 phút. Mẹ liên tục cầu xin Sư phụ trợ giúp.” Mẹ tôi tiếp tục nói trong nước mắt dàn dụa: “Chính là Sư phụ đã cứu con!” Tôi không thể nhớ được bất cứ điều gì cho đến khi năm đồng tu vội vã đến nhà tôi và sau đó tôi mới bắt đầu hiểu ra.

Trong hai ngày tiếp theo, các đồng tu và bố mẹ tôi liên tục phát chính niệm cho tôi trong thời tiết nóng nực.

Họ cũng chia sẻ với tôi. Họ giúp tôi một cách chân thành với từ tâm. Sự hiểu biết sâu sắc của họ về Pháp đã khiến tôi cảm động và tôi cảm thấy hổ thẹn vì đã không tu luyện tinh tấn.

Tôi đã có đủ can đảm để kể cho các đồng tu về mối quan hệ không tốt giữa chị dâu của tôi và tôi trong tiền kiếp. Trong một kiếp, tôi ở Nhật Bản. Mẹ tôi trong kiếp đó cũng là mẹ tôi trong kiếp này. Bà có ba người con gái. Tôi là con gái út của bà. Người con gái thứ hai của bà là em gái của tôi trong kiếp này. Cô ấy luôn ủng hộ tôi và mẹ tôi trong tu luyện và trong cuộc sống. Người con gái thứ ba của mẹ tôi là chị dâu của tôi trong kiếp sống này. Mẹ của chị ấy trong kiếp đó đã làm hư chị ấy rất nhiều và kết quả là chị ấy đã hình thành rất nhiều thói quen xấu. Khi tôi không thể chịu đựng được chị ấy nữa, tôi đã nói với mẹ tôi về những hành xử không tốt của chị ấy. Lúc đó chị ấy làm ra vẻ hối lỗi nhưng khi tôi không để ý, chị ấy sẽ dùng thứ gì đó mà tôi không biết để làm đau lưng của tôi và điều này khiến tôi cảm thấy rằng mình gần như nghẹt thở. Sự đau đớn và tức giận trong tâm tôi không hề được giải tỏa. Cá tính và thói quen xấu của chị dâu tôi lại được thể hiện trong kiếp này. Mẹ tôi và tôi không thể chấp nhận được cách hành xử và thái độ của chị ấy đối với Đại Pháp và chúng tôi cảm thấy đau đớn và tổn thương. Kết quả là, cách hành xử không tốt của chị ấy đã tạo cho chúng tôi những cảm giác không tốt mà không thể loại bỏ được.

Trên bề mặt khổ nạn của tôi là do thời tiết nóng nực – tôi bị mất khả năng đổ mồ hôi. Trên thực tế, khổ nạn của tôi là do sự hận thù sâu sắc đối với chị ấy và tôi không thể buông bỏ hận thù đó. Tôi biết rằng mỗi mâu thuẫn mà một học viên gặp phải đều có lý do nào đó và trong tất cả các trường hợp đều là có điều gì đó cần phải buông bỏ. Bên cạnh đó, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong giấc mơ. Do đó, mặc dù tôi nhận ra rằng mình nên buông bỏ nó nhưng tôi vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ được nó.

Lúc đó, một đồng tu mà tôi gọi bằng bác đã nói với tôi: “Cháu có nhớ lời giảng của Sư phụ về: ‘tướng tùy tâm sinh’ không? (Giảng Pháp tại Pháp hội Đại Kỷ nguyên) Để buông bỏ sự thù hận đối với các thành viên trong gia đình, việc đầu tiên phải làm là buông bỏ các chấp trước của cháu. Hãy nghĩ về vấn đề này: Nếu chúng ta là những học viên luôn ôm giữ những chấp trước của người thường và không muốn buông bỏ chúng, Sư phụ sẽ cảm thấy buồn, còn cựu thế lực sẽ cảm thấy vui mừng. Đối với các thành viên trong gia đình, họ hàng và bạn bè của chúng ta, những người có mối nhân duyên tiền định, phần biết của họ sẽ cảm thấy thất vọng.” Những lời của bác ấy đã giáng xuống tâm tôi một cách mạnh mẽ và chân thành. Đó chính là Sư phụ từ bi luôn lo lắng cho tôi, vì thế Ngài đã qua miệng của một đồng tu để thức tỉnh tôi. Lúc đó tôi không thể không nghĩ đến Pháp của Sư phụ:

“Khi chư vị đối đãi với mâu thuẫn giống như người thường, thì khi đó chư vị ở cùng một tầng thứ với người thường, hay ở cùng một cảnh giới với người thường. Đó là để nói rằng, chư vị chính là thuộc về người thường. Chỉ khi chư vị không giống như họ thì chư vị mới không ở trong họ/ thuộc về họ. Đương nhiên biểu hiện ra là khoan dung và đại độ [lượng]. Người thường sẽ nhìn nó theo cách này, nhưng trên thực tế đó là biểu hiện của việc chư vị đề cao tâm tính trong tu luyện. Vì vậy, bất kể gặp phải mâu thuẫn trong hoàn cảnh hay tình huống nào, chư vị phải bảo trì trái tim từ bi hòa ái khi đối đãi mọi vấn đề. Nếu chư vị không thể yêu quý kẻ thù của mình, thì chư vị không Viên Mãn được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu) (tạm dịch)

Sư phụ cũng giảng:

“Đa thiểu nhân gian loạn sự
Lịch kinh trọng trọng ân oán
Tâm ác nghiệp đại vô vọng
Đại Pháp tận giải uyên nguyên”
(Giải đại kiếp, ‘Hồng Ngâm II)

Lúc đó tôi không thể diễn tả được lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ thành lời. Chỉ có một cảm xúc sâu sắc nghẹn trong tâm tôi: Trong vũ trụ bao la này, tôi có thể nhìn thấy thân thể của Sư phụ. Tôi thấy tôi nhỏ bé đang quỳ trước Sư phụ và thổn thức. Sư phụ, là đệ tử của Ngài, con lại sai nữa rồi. Để buông bỏ sự hận thù, con không biết được rằng Ngài lại phải chịu đựng nhiều biết bao nhiêu cho con. Chính là Ngài đã ban cho con một cuộc đời thứ ba!

Kể từ đó, tôi nhận thức tốt hơn về tầm quan trọng của việc học Pháp và những ý nghĩa khác của việc hướng nội. Mẹ tôi cũng có những suy nghĩ giống như vậy. Cả hai chúng tôi đều nhận ra rằng, là học viên, chúng ta nên đáp ứng các yêu cầu của Đại Pháp. Chúng ta nên luôn luôn duy trì một tâm thái thuần chính, chính niệm và những ý định chân chính. Mỗi mâu thuẫn và khổ nạn đều là do học viên tạo ra và nó cũng là những nhân tố chờ đợi để được gỡ bỏ trong tu luyện của chúng ta. Chẳng phải Sư phụ đã giảng: “Từ bi năng dung thiên địa xuân…” (Pháp Chính càn khôn, Hồng Ngâm II)

Chúng tôi đã quá coi trọng những cảm xúc của mình và mắc kẹt trong mâu thuẫn gia đình quá lâu. Chúng tôi đã dùng những cái lý của người thường để đánh giá xem ai đúng, ai sai thay vì hướng nội. Tất cả những điều đó đều là những chấp trước phải buông bỏ. Chúng tôi đã không đối đãi với người thân trong gia đình một cách đúng mực và chúng tôi đã không nói với họ chân tướng về Đại Pháp với một tâm từ bi. Chúng tôi đã không giải quyết mỗi vẫn đề với tâm từ bi của mình và tâm thái khoáng đạt mà học viên cần phải có. Chúng tôi đã không tu luyện tốt bản thân, do vậy tà ác đã kéo chị ấy xuống và lợi dụng nhân tố xấu trong tâm chị ấy để can nhiễu sự tu luyện của chúng tôi. Chúng tôi không thể hành xử như vậy nữa. Chúng tôi phải trừ bỏ những chấp trước này thôi.

Mẹ tôi đã nghĩ như vậy và sau đó bà đã hành xử chiểu theo những yêu cầu của Pháp. Tôi đã quan sát cách hành xử của mẹ tôi và việc đó đã khích lệ tôi hành xử chiểu theo Đại Pháp. Sau đó các mâu thuẫn lại xuất hiện, ví dụ bất cứ khi nào anh trai tôi và chị dâu tranh cãi kịch liệt và bất cứ khi nào chị dâu của tôi ca than ầm ĩ với mẹ tôi trước mặt anh trai tôi, cả tôi và mẹ tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Sau đó, chị dâu của tôi cũng trở nên bình tĩnh hơn. Không khí trong gia đình chúng tôi đã trở nên hòa ái. Anh trai của tôi bắt đầu nấu bữa tối còn chị dâu của tôi cũng làm một số công việc nhà. Chị ấy không còn nói xấu Đại Pháp nữa. Chị ấy cũng thừa nhận rằng việc tu luyện Đại Pháp là tín ngưỡng của cá nhân.

Hoàn cảnh thay đổi theo tâm của chúng ta. Do vậy, mẹ tôi đã có thời gian để học Pháp cùng với tôi vào mỗi tối. Bây giờ hàng tuần chúng tôi đều tham gia vào một nhóm học Pháp gồm sáu người. Bố mẹ của tôi và tôi lập một nhóm học Pháp nhỏ và một dì đã tham gia cùng chúng tôi. Mẹ tôi cùng dì đó ra ngoài một tuần một lần, đến nhà tù giam giữ các đệ tử Đại Pháp một cách bất hợp pháp để phát chính niệm ở cự ly gần. Trên đường đi họ sẽ khuyên những người có tiền duyên làm “tam thoái”. Mẹ tôi đã thốt lên: Quả thật là “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Bây giờ tôi cảm thấy rất lạc quan, nhẹ nhàng và vui vẻ. Cuộc sống của tôi đã hòa tan trong Đại Pháp. Cảm giác đó là sự chân thành và lòng biết ơn. Khi tôi đọc các bài viết chia sẻ kinh nghiệm của các học viên Đại Pháp trên khắp thế giới trên trang web Minh Huệ, lúc nào tôi cũng thấy cảm động bởi tín niệm kiên định của các đồng tu và sự tu luyện tinh tấn trong mọi hoàn cảnh theo Sư phụ và Pháp. Tôi phải nỗ lực hết sức để theo kịp với tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.

Ở đây tôi muốn đặc biệt cảm ơn đồng tu mà tôi gọi là dì. Vào năm 2009, dì đã giới thiệu một đồng tu trẻ rất giỏi trong lĩnh vực máy tính. Anh ấy đã cài đặt hệ thống truy cập internet cho tôi và cho các đệ tử Đại Pháp khác. Với sự trợ giúp của các đồng tu cũng như của người thân trong gia đình, dần dần tôi đã học được cách truy cập vào internet, học được cách tải thông tin bao gồm cả chương trình thu phát sóng của Minh Huệ, các bài hát từ tuyển tập “Thiên âm”, Chanhkien.org, FGM và những chương trình của đài truyền hình Tân Đường Nhân. Tôi cũng đã biết cách gửi các bài viết và danh sách của những người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhờ vậy tôi có thể giúp cứu độ chúng sinh.

Ở đây, tôi muốn cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta đã ban cho chúng ta cơ hội này để những đệ tử chúng ta được học hỏi lẫn nhau trong Pháp hội dành cho các học viên ở Trung Quốc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/8/明慧法会–三次从死亡线上被救回-264800p.htm

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/18/136695p.html

Đăng ngày 18-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share