Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc. Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-11-2012]
Kính chào Sư phụ tôn kính và các bạn đồng tu.
1. Đọc Chuyển Pháp Luân giải thích những điều huyền bí
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trước đó tôi luôn tự hỏi nguyên nhân vì sao mình tồn tại. Tôi đọc tất cả các loại sách nhưng không thể tìm được câu trả lời thỏa đáng. Một ngày tôi mơ thấy một quyển sách đến trong tay tôi. Tôi không thể nói tiêu đề của quyển sách. Ngày hôm sau, xe máy của tôi bị hỏng và tôi đem nó đến cửa hàng của một người bạn để sửa chữa. Khi tôi đang nghỉ ngơi trong nhà, tôi nhìn thấy một quyển sách trên giường và hỏi anh ấy về nó. Anh ấy nói: “Dì tôi ở Thạch Gia Trang gửi nó cho tôi. Dì ấy nói bất cứ ai thích có thể có nó. Tôi không hiểu những điều được nói trong sách. Anh có thể lấy nó.” Đó là Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Câu đầu tiên tôi nhìn thấy trong Chuyển Pháp Luân là “Chân chính đưa con người lên cao tầng.” Tôi bắt đầu đọc sách và thực sự thích nó. Tôi mang sách về nhà và đọc xong trong hai ngày. Ngày thứ ba tôi bị tiêu chảy. Tôi tin rằng Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể mình.
2. Luyện công
Tháng 06 năm 1999, tôi luyện công buổi tối. Tôi cảm thấy tuyệt vời sau khi luyện liên tục các bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư trong ba tiếng đồng hồ. Khi ôm bánh xe tôi đột nhiên nghe thấy: “Nhanh lên, nhanh lên và tu luyện ngay.” Tôi cảm thấy đó có thể là một điềm xấu, khi xem xét thái độ của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng, tôi kéo dài thời gian luyện công. Trước ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi dành sáu tiếng đồng hồ để luyện công mỗi buổi đêm.
3. Sống dưới sự bảo hộ của Sư Phụ
Sau khi ĐCSTQ cấm Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu cuộc bức hại, gia đình đã yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện. Họ thậm chí đốt các sách và băng ghi âm của tôi. Tôi vẫn kiên định và nói với họ về những lợi ích tôi trải nghiệm được sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Năm 2000, một cảnh sát mặc thường phục đến nhà để bắt tôi. Tôi không có nhà lúc đó mà đang ở nhà máy, nhưng có một cảm giác kỳ lạ và cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi biết Sư phụ đang cảnh báo mình. Gia đình gọi tôi về và nói rằng có ai đó tìm tôi: “Ông ấy trông có vẻ không phải là người tốt.” Tôi nhanh chóng bảo họ rằng đó là một cảnh sát: “Đừng nói gì với ông ấy, chỉ nói rằng tôi đang bận và không thể về nhà.” Trong ba ngày cảnh sát đến nhà để tìm tôi nhưng may mắn là tôi không ở nhà. Mỗi lần trước khi họ đến tìm tôi, Sư phụ đã điểm hóa rằng tốt nhất là không ở nhà. Ngày thứ tư, tôi lại có cảm giác lạ một lần nữa, chỉ có điều là nó rất mạnh mẽ. Tôi đột nhiên nhớ rằng mình để các sách Pháp Luân Đại Pháp và tài liệu ở chỗ dễ thấy trong nhà. Tôi nhanh chóng gọi điện cho gia đình và bảo họ cất chúng ở nơi an toàn. Ngay khi các quyển sách được giấu đi thì cảnh sát đến. Họ nói rằng sẽ lục soát nhà và nếu không tìm thấy gì, họ sẽ không quay lại nữa. Họ đã không tìm thấy gì và gia đình tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.
4. Phối hợp tốt
Tôi trở nên khá chủ động trong chứng thực Pháp vào năm 2003. Sau khi phân phát các tài liệu Đại Pháp trong bán kính 10 dặm tối hôm đó, tôi mơ thấy khoảng sáu đời chuyển sinh của mình và biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình.
Các học viên chia khu vực trong huyện thành những vùng khác nhau và mỗi nhóm học Pháp phụ trách một vùng. Chúng tôi thường chia sẻ kinh nghiệm và phối hợp chặt chẽ. Chúng tôi làm rất tốt và ai cũng có thể thấy các tờ rơi, biểu ngữ và bùa hộ mệnh ở khắp nơi: trên đường phố, trên cây và trên từng cánh cửa. Chính quyền xé chúng vào ban ngày và chúng tôi dán lại chúng vào ban đêm. Cuối cùng, chính quyền bỏ cuộc. Chúng tôi đã làm tốt đến mức một số học viên cũ đã cảm kích trở lại tu luyện.
5. Vượt qua khảo nghiệm và thấy điều kì diệu
Một lần tôi có các triệu chứng đột quỵ với nét mặt bị biến dạng và tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi biết đó là một khảo nghiệm và đến lúc để cho tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi làm công việc dịch vụ và nhiều người nhìn thấy tôi. Gia đình và bạn bè bảo tôi đi bệnh viện. Thay vào đó tôi phát chính niệm khi họ nói chuyện với tôi.
Có hai người khác trong làng tôi đã trải qua các triệu chứng tương tự. Các con và vợ tôi khóc lóc, cầu xin tôi đến bệnh viện. Tôi bảo họ: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm khi không đi bệnh viện. Tôi hứa sẽ vượt qua khảo nghiệm này, đừng lo.” Trong những ngày đó, tôi vẫn giảng chân tướng về cuộc bức hại cho những người mình gặp. Tôi đọc Pháp lớn tiếng và luyện công sáu tiếng đồng hồ hàng ngày. Tôi phát chính niệm mỗi giờ.
Khoảng hai tuần sau, mặt tôi trở lại bình thường. Tôi khóc khi cảm tạ Sư phụ. Gia đình và bạn bè mừng cho tôi. Hai người cùng triệu chứng trong làng đã chi trả nhiều tiền thuốc men nhưng tôi đã được chữa khỏi bằng niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người đã chứng kiến được sự kì diệu của Pháp Luân Đại Pháp.
6. Giữ chính niệm trong khi bị giam giữ bất hợp pháp
Ngày 13 tháng 08 năm 2010, mười mấy học viên địa phương, gồm có tôi, bị bắt. Tôi đang đưa con đi học. Bốn cảnh sát đến sau lưng tôi, đánh tôi ngã xuống đất và còng tay tôi lên xe cảnh sát.
Cảnh sát đặt cùm vào tôi. Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cảnh sát nhưng họ không chịu nghe. Vợ tôi và chú tôi đến gặp tôi và bảo tôi từ bỏ tu luyện: “Hãy nói khéo với cảnh sát và thừa nhận rằng anh đã sai. Con mình rất sợ và khóc mãi không chịu ăn.” Vợ tôi khóc. Chú tôi nói với tôi rằng tôi sẽ hủy hoại gia đình. Tôi khẳng định rằng tôi không phải là tội phạm và rằng ĐCSTQ là tà ác.
Tôi từ chối nói cho cảnh sát tên mình và họ không hỏi nữa. Tôi liên tục phát chính niệm và đọc nhẩm bài thơ của Sư phụ:
“Nhất lộ chính niệm Thần tại thế
Mãn tải nhi quy chúng Thần nghinh.”
(Cảm khái)
Tôi vẫn kiên định. Tay và chân tôi bắt đầu sưng lên sau 30 giờ bị trói. Ngày hôm sau hai học viên và tôi bị chuyển tới trại cưỡng bức lao động Bát Lý Trang ở thành phố Bảo Định. Tôi liên tục phát chính niệm. Một cảnh sát hỏi tôi có mệt khi lúc nào cũng đưa tay lên như vậy không. Tôi bảo với anh ấy rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi và tôi không mệt. Anh ấy nói:“Không phải ông ấy đang ở Mỹ à?” Tôi nói: “Sư phụ ở ngay bên cạnh tôi.” Anh ấy cười nhạo tôi và nói: “Chúng tôi sẽ kết án ông một năm ở trại lao động. Sau đó ông sẽ thấy ai mới là người định đoạt.” Tôi trả lời: “Sư phụ tôi là người quyết định.”
Khi chúng tôi đến trại, một lính canh nhà tù kiểm tra huyết áp tôi. Nó rất cao, 170/110 mgHg. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ mình. Lính canh bảo tôi uống thuốc và tôi nói với anh ấy rằng tôi không bị ốm. Sau đó anh ấy hỏi tại sao huyết áp tôi lại cao. Tôi bảo anh ấy: “Vì ĐCSTQ bức hại tôi. Nếu anh thả tôi bây giờ, tôi sẽ ổn.” Lính canh để tôi trong trại. Tối hôm đó tôi tiếp tục đọc nhẩm Hồng Ngâm, Hồng Ngâm II, Cảm khái và phát chính niệm.
Ngày hôm sau, tôi được đưa đến Bệnh viện số I thành phố. Đầu tiên bác sĩ kiểm tra nhịp tim của tôi và nó đập rất nhanh. Khi ông ấy kiểm tra xong, nhịp tim tôi trở lại bình thường. Huyết áp tôi đo được 150/130 mmHg. Chỉ số bên dưới thậm chí còn cao hơn. Trại lao động từ chối nhận tôi. Sau đó tôi quay lại Phòng an ninh công cộng huyện, một cảnh sát trẻ hỏi tôi đã làm gì. Tôi bảo anh ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy hỏi tôi có biết bài “Tiếu” không và tôi nhanh chóng đọc nó:
“Ngã tiếu – Chúng sinh giác ngộ
Ngã tiếu – Đại Pháp khai chuyển
Ngã tiếu – Độ thuyền khởi hàng
Ngã tiếu – Chúng sinh hữu vọng”.
(Tiếu, Hồng Ngâm)
Anh ấy nhanh chóng bảo tôi dừng lại:“Tôi biết, ông đã học thuộc hết rồi.” Khi tôi về nhà tối hôm đó, gia đình tôi rất vui mừng. Ngày hôm sau họ bảo tôi rằng ngày tôi bị bắt, một số cảnh sát từ Phòng an ninh công cộng Bảo Định bị một tai nạn xe hơi trên đường cao tốc. Tôi kiểm tra huyết áp ở một phòng khám và nó bình thường. Tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện của tôi, Sư phụ đã bảo hộ tôi thế nào và vẻ đẹp của Đại Pháp.
7. Giúp mọi người thoái ĐCSTQ
Một ngày, tôi đưa Cửu Bình cho một nhóm 10 người. Một người nói rằng Pháp Luân Công nói về các thiên tai và rằng ĐCSTQ sẽ bị giải thể: “Vậy thì, chính xác khi nào điều này sẽ xảy ra?” Tôi không biết trả lời thế nào cho câu hỏi này. Tôi hướng nội và xin Sư phụ giúp tôi. Không cần suy nghĩ tôi nói như sau: “Nếu bạn muốn biết thời điểm cụ thể, các bạn phải bắt đầu làm một người tốt và chỉ làm những việc tốt. Bạn phải chú trọng đức và sống theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Một khi bạn có thể làm tất cả những điều này, bạn sẽ tìm được câu trả lời.” Họ gật đầu.
Một người khác nói: “ĐCSTQ nâng đỡ anh và cho anh mọi thứ anh có.” Tôi bảo ông ấy: “Tất cả chúng ta đều tồn tại. Chúng ta không thể sống mà không có vũ trụ. Vũ trụ đã tồn tại trong bao lâu và ĐCSTQ mới nắm quyền lực trong bao lâu? ĐCSTQ là bá đạo, Pháp Luân Công là thiên đạo. Anh nghĩ điều gì sẽ tồn tại lâu hơn?” Chúng tôi cười. Một người trong số họ nói:“Mọi thứ ĐCSTQ làm đều là vì sự sống còn của nó.” Tất cả họ đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Sư phụ đã giúp tôi một lần nữa.
Có một thời gian tôi giảng chân tướng không trôi chảy. Một đêm tôi mơ thấy Sư phụ đưa cho tôi hai cái chai: một cái có đáy và cái kia thì không. Cái chai có đáy bảo tôi học cửu bình và cái không có đáy bảo tôi bỏ qua cửu bình. Tôi xem chương trình cửu bình trên Đài truyền hình Tân Đường Nhân và nghe đi ghi lại các băng ghi âm trong vài ngày. Từ đó, không có nhiều vấn đề khi tôi giảng chân tướng.
8. Tĩnh tâm học Pháp
Tôi thường học thuộc Hồng Ngâm, Hồng Ngâm II và Hồng Ngâm III. Đặc biệt với Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II, tôi có thể đọc thuộc lòng mỗi quyển trong 17 phút. Tôi có thể đọc thuộc lòng nó ngược trở lại cho đến khi các câu chữ xuất hiện trong tâm tôi giống như một cái máy đánh chữ nhanh. Đúng như Sư phụ nói:
“Niệm Phật hiệu thì người ta phải niệm một cách nhất tâm bất loạn, trong tâm không suy nghĩ gì cả, niệm đến mức các bộ phận khác trong đại não đều tê liệt, không còn biết gì nữa, một niệm thay vạn niệm; từng chữ từng chữ “A Di Đà Phật” đều có thể hiển hiện trước mắt.” (Chuyển Pháp Luân)
Trong một thời gian khi tôi học Chuyển Pháp Luân, tôi đọc xong cuốn sách chỉ trong bảy tiếng đồng hồ. Nếu tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi thậm chí tập trung hơn và cơn buồn ngủ dần mất đi. Đôi khi tôi đọc cho đến khi bộ não tôi tê cứng và tôi không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ ràng, ngoại trừ các kí tự trong sách. Đôi khi thậm chí có thể thấy những hình tượng nhỏ của các Phật, Đạo, Thần đi ra từ các ký tự. Thân thể tôi ấm áp và tràn năng lượng và cảm giác thật tuyệt vời.
9. Phật quang phổ chiếu, Đại Pháp chính lại tâm
Sau khi trở thành một điều phối viên tôi gặp nhiều vấn đề hết lần này đến lần khác. Gia đình cằn nhằn tôi, cũng như những quan niệm người thường và những phàn nàn từ các học viên và gia đình họ. Tôi không thể chịu đựng những lời buộc tội và chỉ trích từ các học viên.
Tôi cố gắng giữ chính niệm nhưng thất bại sau một thời gian. Tôi nhìn ảnh của Sư phụ và nói: “Sư phụ, con đang làm điều này vì cái gì? Con nợ các học viên này phải không? Con không thể chịu đựng thêm nữa. Con sẽ không hợp tác với những học viên này nữa.”
Từ đó, tôi tu luyện một mình. Tôi rời thị trấn để kinh doanh. Tôi không nghe tin tức từ các học viên, những lời chỉ trích và đồn đại của họ. Nhưng bất kể tôi kinh doanh thứ gì, tôi đều mất tiền. Cuối cùng, tôi giấu mình ở nhà và trở thành một người ẩn dật. Tôi không thăng tiến tinh tấn và không thể học Pháp với tâm thanh tĩnh. Tôi luôn luôn phàn nàn. Khi tôi phàn nàn nhiều hơn, tôi mơ thấy mình bị rớt xuống các tầng thứ thấp hơn.
Tôi bắt đầu hướng nội và đọc nhiều bài giảng của Sư phụ hơn. Tôi đề cao trở lại trên con đường tu luyện và bắt đầu phối hợp với các đồng tu.
Con cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/13/明慧法会–师恩浩荡-神奇得法破迷障-264883.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/14/136660.html
Đăng ngày 24-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.