Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-11-2012] Tôi là một nông dân trồng cây ăn quả. Vào mùa xuân năm 2012, hàng xóm của tôi muốn xây một ngôi nhà mới rất gần với mép vườn cây ăn quả của tôi. Tôi nói với họ: “Làm sao anh có thể xây nhà ở đây?” Người nhà của hàng xóm tôi rất gian xảo. Trong quá trình thi công họ cần đổ xi măng trong vườn của tôi để xây móng. Tôi suy nghĩ về điều đó và nhận ra rằng tôi có chấp trước về lợi. Nếu không, làm sao tôi có thể nghĩ rằng đây không phải là một ý tưởng tốt? Tôi phải loại bỏ nó. Vì vậy tôi nói với họ: “Cứ tự nhiên, bạn có thể xây nó.” Họ rất vui khi nghe điều đó nhưng vườn cây ăn trái của tôi bị đầy bụi xi măng. Khi họ xây móng, bụi xi măng bám đầy trên lá cây nên trái cây không phát triển tốt. Sau đó tôi nghĩ: “Mình là một người tu luyện Đại Pháp và không nên truy cầu bất cứ điều gì trong thế giới này. Điều mình cần làm là chứng thực Pháp. Điều mình thực sự mất là gì?” Sau đó tôi đã bỏ đi chấp trước này.

Khi ngôi nhà của người hàng xóm hoàn thành, họ muốn trang trí nó. Họ muốn đặt một giàn giáo quanh cây cối của tôi trong vườn cây ăn quả. Tôi lại nói điều tương tự:“Cứ làm đi. Nhưng tôi cần nói với anh rằng tôi sẽ không để cho anh làm điều đó nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh đã nhận được lợi ích từ Đại Pháp, vì vậy anh nên cảm ơn Đại Pháp.” Ông ấy nói: “Vâng, những người học Đại Pháp tất cả đều là người tốt.” Khi họ hoàn thành công việc, lá và trái cây trên những cây ăn quả của tôi phủ đầy xi măng. Tôi nên làm gì với nó? Tôi đã cố gắng rửa sạch bằng nước nhưng không hiệu quả. Tôi rất giận khi thấy trái và cây của tôi như vậy. Làm sao tôi có thể bán chúng? Sau đó tôi thay đổi tâm và nghĩ:“Mình là một người tu luyện. Mặc dù mọi thứ kết thúc như thế này, tốt hơn là để mọi việc sang một bên và để mọi thứ tự nhiên.”

Sư phụ đã giảng:

“Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt”. (Chuyển Pháp Luân).

Tôi bắt đầu đọc Pháp của Sư phụ nhiều hơn, hướng nội và bỏ đi tâm bất bình của mình. Tầng thứ tâm tính của tôi đề cao rất nhanh. Tôi cũng cố gắng dùng cơ hội này để giảng rõ sự thật cho những người làm việc cho hàng xóm. Những người làm việc ở đó không làm lâu vì một nhóm khác thay thế họ. Tôi nghĩ đó là an bài của Sư phụ cho họ đến và được cứu. Đó cũng là cơ hội cho tôi đề cao bản thân. Tôi cảm thấy tôi sẽ làm Sư phụ thất vọng nếu không đáp ứng được các yêu cầu của Pháp. Tôi cơ bản nên làm việc một người tu luyện nên làm, mặc dù tôi vẫn để những vấn đề này lởn vởn trong tâm. Nhưng tôi đã dùng hành động của mình để chứng thực rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tâm tôi trở nên bình thản và tâm thái của tôi cũng vậy.

Tôi thường giảng rõ sự thật cho các công nhân vào bữa trưa của họ. Tôi xin Sư phụ gia trì và phát ra một niệm trước khi đi:“Tôi muốn cứu tất cả họ.” Tôi rời khỏi nhà sau khi phát chính niệm vào buổi trưa. Khi tôi đến đó, tôi chào họ rất lịch sự. Họ nói: “Anh là người “chân”, anh nghĩ đến người khác trước. Tôi có thể tìm những người như anh ở đâu?” Tôi đáp: “Tôi học Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của tôi đã dạy tôi như vậy. Là người tốt là điều phải làm nếu các anh muốn học Đại Pháp.” Và sau đó tôi chuyển chủ đề sang đề tài tôi muốn nói đến. Đầu tiên tôi giảng rõ sự thật cho họ và bảo họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Phần lớn họ đồng ý thoái. Họ chỉ có một giờ để ăn trưa. Khi đến giờ quay lại làm việc, tất cả đều cầm lấy các đĩa DVD và các tài liệu giảng rõ sự thật khác mà tôi mang theo. Tôi nói:“Hãy đọc và xem chúng cẩn thận khi các anh về nhà. Sau đó các anh sẽ hiểu nó. Tôi sẽ đến và giúp các anh thoái ĐCSTQ, nếu một vài người trong các anh chưa thoái.” Họ trả lời: “Vâng, cảm ơn anh.” Tôi tiếp tục: “Tốt hơn là các anh nên cảm ơn Đại Pháp – Đó là Sư phụ của tôi bảo tôi làm điều đó.” Tôi có thể thấy rằng họ rất hạnh phúc từ sâu trong tâm họ. Niềm hạnh phúc khi được cứu độ. Tôi cũng vui vẻ về nhà.

Trái cây trong vườn của tôi chín từng ngày và đã đến thời điểm bán nó ở chợ. Tôi định đi bán trái cây vào ngày hôm sau, nhưng thời tiết đột nhiên thay đổi và mưa rất lớn vào đêm hôm đó. Tôi chết điếng người khi ra vườn cây ăn quả vào ngày hôm sau. Bức tường nhà hàng xóm tôi, vốn cao hai mét, đã đổ lên những cây ăn quả của tôi. Những trái cây trị giá vài nghìn nhân dân tệ đã trở thành vô giá trị: tất cả đều bị chôn dưới bức tường. Tôi muốn khóc khi tôi thấy điều đó. Tại sao cuộc sống lại quá khó khăn đối với các đệ tử Đại Pháp? Làm sao tôi có thể vượt qua khảo nghiệm này? Đây là một tổn thất lớn đối với tôi! Sẽ không có trái cây trong vài năm. Mặc dù người hàng xóm của tôi đã đền cho tôi một ít tiền nhưng nó không đủ. Tâm tôi đau đớn. Cách duy nhất tôi có thể vượt qua khảo nghiệm này là làm điều Sư phụ bảo chúng ta làm: học Pháp nhiều hơn và hướng nội.

Sư phụ giảng:

“Có thể tu được không hoàn toàn [dựa] xem chư vị có thể nhẫn chịu không, có thể phó xuất không, có thể chịu khổ không. Nếu dốc lòng quyết tâm, khó khăn nào cũng không ngăn được, [thì] tôi nói rằng, [nó sẽ] không thành vấn đề.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi sẽ chứng thực Pháp bằng chính những hành động của mình. Tôi vẫn còn cảm thấy một chút tồi tệ. Tôi tăng cường học Pháp và phát chính niệm để loại bỏ những quan niệm xấu.

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến,  [nếu] chẳng  làm kích động đến  tâm  linh người ta,  [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.”

“Nếu hắn không tạo hoàn cảnh ấy cho chư vị, thì chư vị làm sao đề cao tâm tính được?” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đọc đi đọc lại Pháp của Sư phụ. Sau đó tôi bình tĩnh lại và tâm tính tôi cũng được đề cao.

Một quan vượt qua thì quan khác lại tới. Hàng xóm của tôi muốn xây một bức tường quanh nhà của họ, nhưng họ cần xây một cái kè bảo vệ trong vườn của tôi. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và cố gắng làm người tốt trong mọi lúc. Tôi nên nghĩ cho người khác trước. Tôi nên làm gì bây giờ khi đối mặt với khảo nghiệm này? Nếu tôi cản họ, họ sẽ nhìn đệ tử Đại Pháp thế nào? Nếu tôi cho phép họ làm điều đó, tôi sẽ tổn thất lớn. Tâm tôi tan nát và nước mắt trào ra. Tôi không biết phải làm gì, nhưng tôi biết điều tôi có thể làm là học Pháp nhiều hơn.

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu” – Tinh tấn yếu chỉ II)

Sư phụ cũng giảng:

“Cần làm cho chư vị vứt bỏ những tâm nào mà chưa vứt bỏ được ở nơi người thường. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau].”

“…chính là ngay ở trong lợi ích vật chất nơi người thường mà ‘ma luyện’ tâm tính của chư vị; [điều] thật sự đề cao lên, chính là tâm tính của chư vị. [Nếu] cái tâm kia của chư vị có thể vứt bỏ được, thì cái gì chư vị cũng vứt bỏ được, ở nơi lợi ích vật chất mà bảo chư vị vứt bỏ đi, chư vị đương nhiên sẽ vứt bỏ được. [Còn nếu] tâm của chư vị mà không vứt bỏ được, [thì] chư vị không vứt bỏ được gì hết; do vậy mục đích thật sự của tu luyện là tu cái tâm này.”

“Tu thành được hay không là tùy vào cái tâm này mà tu, đều như nhau, kém một chút là không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi hướng nội, tôi nhận ra chấp trước tật đố và tâm bất bình ẩn sâu bên trong. Tôi luôn nghĩ rằng tôi không có chấp trước tật đố. Tôi sẽ rất vui nếu ai đó vui. Đôi khi tôi tự hỏi: “Khi xây bức tường, tại sao anh lại xây bờ kè trong vườn của tôi?” Có phải chấp trước tật đố và tâm bất bình này đang quấy phá? Khi tôi nhận ra những chấp trước này, tôi đã giải thể và thanh trừ chúng. Tôi trở nên bình tĩnh hơn nhiều sau đó. Sau đó tôi bắt đầu phát chính niệm: “Hoàn toàn thanh trừ tất cả vật chất bại hoại và tất cả nhân tố tà ác làm trở ngại tôi đề cao trong toàn bộ trường của tôi.” Chính niệm của tôi trở nên càng ngày càng mạnh. Trường của tôi càng ngày càng sáng. Tâm tôi ổn định hơn. Tôi đi nói với hàng xóm của tôi về việc xây bờ kè trong vườn của tôi với sự từ bi. Nhưng thật ngạc nhiên, họ không muốn xây bờ kè nữa. Họ nói rằng họ chỉ cần trát các vết nứt trên tường. Bây giờ mọi việc đã được giải quyết.

Sư phụ giảng:

“Chư vị đi xe khắp thành phố, cũng không nhất  định gặp được việc  tốt  mà  làm. Hàng ngày chư vị làm thế, cũng không nhất định gặp.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã trải nghiệm nhiều khổ nạn trong năm nay và tâm tính của tôi đã đề cao từng chút một. Tôi cảm ơn người hàng xóm của tôi đã cho tôi nhiều cơ hội để đề cao. Tôi cũng ngộ ra rằng, để giúp đệ tử Đại Pháp đề cao tầng thứ tâm tính, Sư phụ lợi dụng tất cả các hoàn cảnh và tình huống để giúp chúng ta đề cao. Chúng ta không thể biểu đạt Sư phụ đã chịu khổ nhiều như thế nào để cứu độ chúng ta. Những khổ nạn chúng ta trải qua không là gì so với điều Sư phụ phải chịu đựng. Điều chúng ta cần thực hiện là làm ba việc thật tốt.

Tôi mong các bạn đồng tu vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/14/明慧法会–谢谢邻居给我提高心性机会-265098.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/20/136378.html
Đăng ngày: 8-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share