Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2012]Trong “Giảng Pháp tại Mỹ Quốc”, Sư phụ giảng:

“Mặc dù chư vị không thể trực tiếp gặp tôi, chừng nào chư vị còn tu luyện, tôi thực sự ở ngay bên cạnh chư vị. Và chừng nào chư vị tu luyện, tôi có thể chịu trách nhiệm cho chư vị bằng mọi cách cho tới khi kết thúc; còn nữa, tôi bảo hộ chư vị từng khoảng khắc.” (tạm dịch)

Mặc dù tôi là một đệ tử Đại Pháp bình thường trong số hàng trăm triệu đệ tử và chưa bao giờ gặp Sư phụ, nhưng Sư phụ vô xứ bất tại đã thực sự trở thành một phần của cuộc đời tôi. Tôi đột nhiên sáng tỏ rằng thời kì tu luyện này là một đặc ân mà chưa từng xảy ra trong quá khứ tôi và sẽ không bao giờ xảy ra trong tương lai tôi bởi vì đây chính là thời gian tôi ở cùng với Sư phụ. Trong thế giới rộng lớn này, chỉ khi tôi cùng với Sư phụ thì cơ thể đầy tình và ham muốn của tôi mới được tẩy tịnh.

Loại bỏ chấp trước về tình

Pháp là từ bi với tất cả chúng sinh. Pháp cấp niềm vui thú cho sinh mệnh của tất cả chúng sinh ở tầng thứ tương ứng của họ. Chất lượng và sự cao quý của cuộc sống càng mỹ hảo ở những tầng thứ cao hơn. Tuy nhiên, cơ hội đề cao tầng thứ không phải là điều thông thường và không phải sinh mệnh nào cũng có được. Niềm vui đối với con người ở tầng thứ này là tình. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã đề cập nhiều lần: “người ta vì cái ‘tình’ này mà sống”. Tôi cũng quá coi trọng tình. Tôi cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa khi không có ai chăm sóc cho tôi. Vì vậy tôi tìm một vị hôn phu, diện mạo và tài chính của anh ấy không quan trọng nhưng anh ấy phải quan tâm tới tôi. Tôi đã tìm thấy một người chồng chu đáo. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, anh ấy thậm chí còn lấy kem đánh răng cho tôi.

Khi tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1997, khoảng một năm chồng tôi không nói chuyện với tôi. Trước khi tu luyện, vì sức khỏe kém tôi phải nghỉ làm. Giờ đây, mặc dù tôi không còn phải chịu đựng bệnh tật nữa và thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn không đi làm. Tôi nấu nướng và giúp việc trong nhà máy nhỏ mà chồng tôi mở. Vì vậy, trong cả năm đó, tôi phải đối mặt với “chiến tranh lạnh” của anh ấy. Tôi hiểu rõ trên Pháp lý rằng việc đó đến là vì sự đề cao của tôi và tôi nên hành xử như Sư phụ nói: “Tu nội mà an ngoại” (“Tu nội mà an ngoại” – Tinh tấn yếu chỉ). Khi người phụ nữ chồng tôi gặp gỡ ở ngoài đến nhà chúng tôi, tôi khoác áo khoác của tôi lên người cô ấy khi tôi thấy cô không mặc đủ quần áo và vào đầu mùa xuân thời tiết khá lạnh. Tôi chuẩn bị một cốc nước nóng cho cô ấy và giảng rõ sự thật về Đại Pháp cho cô. Trước khi đi cô ấy nói một cách thành thật: “Tôi đã không nghĩ là cô là người tốt đến vậy“. Khi cô ấy rời đi, tôi hoàn toàn kiệt sức và cảm thấy khó thở.

Một ngày vào năm 2001, con gái ngây thơ của tôi hỏi: “Mẹ, mẹ đã khám phá hết cõi hồng trần này chưa? Trong túi của bố có hình của một phụ nữ khác đấy“. Thật ra tôi đã nhìn thấy không chỉ một tấm hình. Còn có cả một cái quần len dệt mới với mũi đan hình uyên ương (Chú thích: uyên ương là một biểu tượng tình yêu lứa đôi). Tôi buộc mình tỏ vẻ bình tĩnh và dẫn con gái tôi đi tắm nhưng tôi đã ngã quỵ trong bồn tắm.

Người phụ nữ làm quảng bá website thường đến chỗ nhà máy. Chồng tôi và cô ấy nói chuyện rất sôi nổi. Tôi ngồi bên cạnh và nhìn họ với trái tim đau nhói. Tôi tự hỏi bản thân: “Tại sao nhà ngươi không muốn đi? Nếu ngươi là một người tu luyện thì đi đi!“. Tôi về nhà và luyện công. Tôi khóc khi luyện bài Pháp luân trang pháp. Tôi nói với bản thân: “Đừng khóc bây giờ.  Luyện xong rồi hãy khóc “. Sau đó tôi thấy đỡ đau đớn hơn và tôi chỉ rên rỉ. Trong bài hát “Bát tiên quá hải” có một khúc như thế này: “Thần tiên không phiền não, danh lợi ném đằng sau” (lời dịch không chính thức). Tôi không phải đang tu thành thần sao? Tôi nên vui lên một chút. Rồi đến lượt tôi chăm sóc bố chồng tôi, là một người ăn chay, với các chị chồng tôi. Bất kể thế nào tôi vẫn được xem như là “con dâu”. Giặt tã và cho ăn là những việc tôi phải làm. Đối mặt với người mẹ chồng ngoan cố của tôi, em dâu mới cưới nói với tôi: “Chị dâu, nếu em không thấy chị đến từ thành phố mà vẫn phục vụ bà ấy tử tế thế này,  em đã làm việc gì đó không tốt với bà ấy rồi”.

Tôi cũng thường ra ngoài kiếm việc làm. Ít nhất tôi cũng không chạm mặt với chồng tôi mỗi ngày và cuộc sống của tôi sẽ đỡ khó chịu hơn một chút. Tuy nhiên, có quá nhiều việc phải làm trong Chính Pháp và tôi cần thời gian. Sư phụ điểm hóa tôi rằng môi trường này liên quan đến viên mãn của tôi trong tương lai. Tôi biết Sư phụ ở bên cạnh tôi. Tôi không dám không nghe lời Sư phụ cũng như tôi không muốn làm Sư phụ thất vọng. Sư phụ cũng dùng nhiều cách khác nhau để cảnh báo những thiếu sót của tôi trong tu luyện. Ví dụ như trong một giấc mơ dì tôi luôn đi theo chồng tôi (trong tiếng Trung, “dì” và “nghi ngờ” phát âm giống nhau). Điều đó điểm hóa tôi rằng nghi tâm của tôi quá lớn. Tôi cũng mơ mình đến nhà ai đó và ăn cắp bánh bao và bánh nếp. Tôi đang vội vội vàng vàng thì phát hiện ra rằng có một con chó lớn đang nhìn chằm chằm vào tôi trong căn nhà đối diện. Tôi cảm thấy đó là Sư phụ nói với tôi rằng tôi thường nổi giận và có một con quỷ đang nhìn tôi.

Trong áp lực đằng đằng này, rất nhiều lần tôi thấy cõi lòng mình tan vỡ. Chính lòng từ bi bao la của Sư phụ đã hàn gắn trái tim tan vỡ của tôi.

Vào mùa đông năm 2003, một buổi tối tôi về nhà nhưng không có chìa khóa. Trời đã rất khuya và tôi ngại làm phiền bạn tôi. Tôi gọi điện cho chồng tôi nhiều lần. Khi anh ấy trả lời, tôi có thể nghe thấy anh đang uống rượu và có nhiều tiếng ồn ào ở đằng sau. Sau một lúc lâu cuối cùng anh ấy cũng về nhà. Tôi bị lạnh và chán nản. Sáng hôm sau, tôi ngồi trên mép gường, học Pháp và khóc. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, ngài xem con chịu đựng bao nhiêu đau khổ. Con muốn ly dị.” Sư phụ sau đó thực sự xuất hiện ngay bên cạnh gường tôi, trông cao, trang nghiêm và tráng lệ. Sư phụ mỉm cười và hỏi tôi:“Con muốn gì?” Trong đau khổ tôi không có bất kì suy nghĩ nào khác và chỉ trả lời:“Con muốn Đại Pháp”. Sư phụ sau đó hỏi: “Con sẽ vẫn tu luyện chứ?”. Tôi trả lời:“Con sẽ tu luyện”. Sau đó Sư phụ dang tay và lấy ra cái gì đó trong tim tôi. Tất cả những phiền muộn mà tôi cảm thấy đều biến mất. Sư phụ…Ngay sau đó tôi thực sự nhìn thấy Sư phụ. Ngày hôm sau, vẫn còn cảm giác phấn khởi,  tôi vừa khóc vừa đi xe máy để đưa các tài liệu giảng rõ sự thật cho một học viên khác. Trên trời, các vị thần theo sau tôi khi tôi lái xe. Họ đang khóc và tôi nhìn thấy nước mắt họ nhỏ xuống. Họ nói:“Nhìn kìa, Đại Pháp đã tạo ra một vị thần từ một con người đầy tình và ham muốn”. Họ cảm phục uy lực của Đại Pháp.

Tại thời điểm đó, tôi thấy rằng tức giận là một loại vật chất. Một khi nó không thể hoàn toàn kiểm soát tôi, nó chuyển thành thứ gì đó giống như một đám mây đen xuất hiện trên đầu tôi, bất lực nhìn tôi. Khi tôi hơi có chút tâm tình, nó sẽ cố gắng chui vào đầu tôi.

Do bế tắc trong khổ nạn trong một thời gian dài, tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, không phải là con không thể tu luyện và không phải là con không thật sự tu luyện, nhưng tại sao con vẫn mãi ở trong khổ nạn này?”. Tối hôm đó, sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm, ngay khi tôi nằm xuống, tôi mơ thấy một quyển sách lớn và dày. Tôi đứng bên phải cuốn sách. Trước mặt tôi một đám khói đen xám đang cuộn lên. Nó giao tiếp ngoại cảm với tôi:“Cô có nhớ cô từng là Phượng cô nương trong lịch sử không?”. Tôi lắc đầu. Nó ra dấu rằng tôi nên lật mở quyển sách. Trong một vài trang đầu là các cô gái xinh đẹp. Dường như tôi là cô gái đầu tiên. Sau khi lật hết quyển sách, nó (làn khói đen xám) hỏi tôi bằng một giọng to và nghiêm túc: “Cô nghĩ là những món nợ của cô trong lịch sử có thể được xóa bỏ tùy tiện sao?”. Tôi lớn tiếng trả lời:“Chúng là tất cả những gì ngươi bắt ta phải chịu đựng! Ta không thừa nhận chúng!”. Sau đó tôi thức dậy, nhớ rất rõ ràng những chi tiết của giấc mơ. Tôi minh bạch ra rằng thật ra chính cựu thế lực đã không để tôi vượt qua khổ nạn. Mâu thuẫn giữa chồng tôi và tôi thực sự đã bị áp đặt bởi một  thế lực ngoại lai. Anh ấy (chồng tôi) đã thực sự chịu đựng rất nhiều và thậm chí cả khi như vậy anh ấy vẫn chưa bao giờ phỉ báng Sư phụ hay Pháp. Mặc dù anh chưa bao giờ hài lòng với việc tôi tham gia vào các hạng mục chứng thực Pháp, anh cũng không bao giờ ngăn cản tôi. Đặc biệt là khi tôi giảng rõ sự thật cho khách hàng và bạn bè anh trước mặt anh ấy, anh có vẻ rất tự hào. Tôi có thể cảm nhận rằng trong tâm mình, anh ấy cảm phục tôi. Tôi sẽ thực sự tu luyện và báo đáp anh ấy trong tương lai.

Một lần tôi đang học Pháp ở nhà và phát chính niệm mỗi giờ. Sau khi phát chính niệm tôi đưa tay ra để lấy Chuyển Pháp Luân. Kí tự Trung Quốc về “rắn” trong quyển sách biến thành một con rắn nhỏ và nhảy ra trước mắt tôi, làm tôi sốc thật sự. Sau đó tôi gặp một số can nhiễu nghiêm trọng từ ma sắc. Trong những giấc mơ nó xuất hiện như một tên đồ tể hung hăng. Trong trường không gian của tôi, hắn ta đi tới đi lui. Lúc nào hắn ta cũng dang tay ra túm lấy tôi. Trong không gian này nó biểu hiện như là một học viên nam đột nhiên trở nên rất quan tâm đến tôi. Tôi mơ thấy rằng anh ấy là một người nghiện ma túy và cơn nghiện của anh ấy nổi lên mỗi khi anh ấy nhìn thấy tôi. Lúc đó tôi nhìn thấy ham muốn tình dục là một loại chất dính màu xám, đen. Nó bám vào tâm tôi, cho tôi cảm giác của sự ngọt ngào. Mặc dù tôi chỉ ra cho anh ấy rằng như vậy không thể được, nhưng “những lời êm ái” mà anh ấy nói vẫn xoay vòng quanh trong đầu tôi và những lời đó tự nổi lên. Tôi thật sự ghét bản thân mình vì đã không sống đúng như mong đợi. Tôi nói với bản thân:“Tôi là một người tu luyện, một đệ tử Đại Pháp, làm sao tôi có thể muốn thứ dơ bẩn này?”. Tôi học Pháp nhiều và không ngừng nhắc nhở bản thân mình: “Nhất chính áp bách tà”. Đó là vật chất trên thân thể tôi không chính ảnh hưởng đến học viên nam khác nên anh đã hành động như vậy. Lúc đó tôi phát chính niệm để thanh lý nó. Sau đó tôi mơ thấy người đồ tể. Ông ta cao bằng một nửa ngôi nhà và đi tới đi lui. Tôi ở trên mái nhà.

Bất cứ khi nào tôi thấy học viên khác vấp ngã do ham muốn tôi muốn cảnh báo anh ấy rằng:“Đừng sai lầm mà nghĩ rằng người kia thật sự thích anh. Đừng bị đánh lừa bởi ảo tưởng của chính anh. Đó chính là ma sắc làm cho người kia nói và làm như vậy. Tất cả là để làm anh trượt ngã đấy.”

Loại bỏ chấp trước về lợi

Khi tôi còn trẻ, cuộc sống của tôi có vẻ tốt hơn so với những người khác cùng trang lứa. Nhưng khi cuộc đàn áp bắt đầu, chồng tôi chỉ đưa cho tôi một số tiền nhỏ mỗi tháng. Anh ấy nói rằng anh sợ tôi sẽ dùng hết chúng cho Đại Pháp. Hơn nữa, anh nói rằng anh muốn biết tôi đã tiêu tiền vào việc gì. Tôi dùng một cuốn sổ và ghi lại mọi món mà tôi tiêu, ngay cả khi tôi chỉ tiêu một số tiền nhỏ. Hai lần đầu tôi cảm thấy đau đớn và khóc khi đang nói với anh về những thứ tôi dùng tiền. Lần thứ ba tôi nói: “Hôm nay em không khóc khi nói với anh những món em đã tiêu nhé” . Do có một số hư hỏng,  chồng tôi và hai đối tác phải rời nhà và thuê một nhà máy ở rất xa. Hai người bạn đối tác khác đến nhà bếp vào buổi trưa và ăn thức ăn tôi nấu. Khi tôi không có ở đó, họ tự nấu ăn nhưng họ dùng dầu ăn, muối, nước tương, giấm và không bao giờ rửa chén sau khi họ ăn xong. Sau một thời gian điều này bắt đầu thực sự làm tôi khó chịu. Tôi tự nhủ: “Bây giờ chúng tôi ăn cùng nhau, chắc chắn là có duyên phận. Họ không phải là thân nhân của tôi bây giờ nhưng tôi không biết là trong một kiếp sống nào đó họ có phải là thân nhân của tôi không.” Tôi có nhân duyên với nhiều người nhưng dường như không ai trong số họ là có thiện duyên. Tất cả đều liên quan đến trả nợ. Đôi khi tôi bị động tâm. Tôi nhấc chai dầu mè lên để xem họ đã sử dụng bao nhiêu và vô tình làm đổ một bát trứng. Tôi biết ngay rằng tôi đã sai.

Dì tôi và con trai dì giận nhau vì vậy mẹ chồng tôi gọi điện cho dì và bảo dì đến sống ở nhà máy. Sau đó bà cũng gọi cho chị của bà đã 84 tuổi đến sống ở đó. Mỗi buổi chiều sau khi nấu ăn xong, tôi phát chính niệm rồi ăn cơm. Thỉnh thoảng không có đủ thức ăn nên không còn gì cho tôi cả. Đồ ăn mới nấu đã bị ăn hết còn đồ cũ hơn thì dành cho tôi. Khi những người khác đi nghỉ, tôi vẫn còn dọn dẹp. Tôi khó mà chịu đựng thêm nữa. Vào buổi tối khi tôi vẫn còn ngồi trong xe của một học viên khác, tôi cảm thấy mệt mỏi cả tâm lẫn thân. Người học viên vô tình bật máy MP3 và tôi nghe Sư phụ giảng: “người đại căn khí”. Tôi biết đó là Sư Phụ khích lệ tôi. Nước mắt tôi bắt đầu chảy. Người học viên hỏi:“Có can nhiễu gì à?” Tôi nghĩ với bản thân:“Bất kể có hay không can nhiễu từ cựu thế lực hay chướng ngại được an bài bởi Sư phụ, nếu tôi muốn vượt qua nó, tôi chỉ cần đồng hóa với Pháp, không có con đường nào khác cả.”

Một lần tôi đã không nấu ăn trong hai ngày. Vào ngày thứ ba tôi đến nhà máy. Chị dâu tôi nói rằng trong hai ngày qua chị đã trả nhiều tiền để mua rau và bánh mì. Tôi lấy một ít tiền và đến gặp chị ấy. Tôi muốn chồng tôi thấy: “Chị dâu anh ăn ở đây hàng ngày, trả ít tiền và muốn em trả lại món tiền đó.” Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi phải trả cho chị ấy tiền. Làm sao tôi có thể che dấu một ý định của con người (muốn chồng tôi thấy) đằng sau khi làm điều đó? Trong trường hợp này, thậm chí dù tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi còn thấp hơn cả người thường. Khi làm điều gì, chỉ cần tôi chiểu theo Pháp là đủ. Điều tôi đang  cố gắng để người khác thấy là gì? Tôi cần tẩy tịnh bản thân mình, không có quá nhiều tư tưởng con người. Tôi nhận ra rằng tôi có thể dần dần nắm bắt từng suy nghĩ không phù hợp với Pháp. Sau đó tôi hiểu biết sâu hơn về vô vi mà Sư phụ giảng.

Mùa hè này bạn của chồng tôi từ Thượng Hải mang vợ con đi nghỉ hè cùng chúng tôi. Tôi đi với bọn trẻ. Trên đường đi, chủ yếu là chồng tôi trả hóa đơn. Tôi nhận ra rằng tôi không còn quan tâm đến việc ai trả tiền vé, ai trả tiền thức ăn. Tôi không có ý định tu bỏ điều đó, nhưng đúng hơn, tôi chỉ không muốn biết. Tôi thậm chí không quan tâm đến phong cảnh. Tôi chỉ muốn tìm người phù hợp để giảng rõ sự thật. Đến gần Bắc Kinh mọi người muốn có một chuyến tham quan nhanh. Ngược lại tôi chỉ muốn tìm một chỗ để phát chính niệm tại trung tâm đầu não của tà ác. Khi về nhà chúng tôi đi ngang qua Bàn Sơn Đạo. Tôi nghĩ rằng chắc hẳn một vị thần sống trên các đỉnh núi cao chót vót và ông phải thật sự ghen tỵ với tôi khi tay tôi đang cầm Chuyển Pháp Luân. Vào lúc hoàng hôn khi chúng tôi gần về đến nhà, tôi nhớ ra rằng tôi đã để điện thoại mà tôi thường dùng để giảng rõ sự thật ở phía sau. Tôi mở nó lên vào buổi sáng nhưng chưa thay cạc điện thoại và pin. Nó vẫn đang gởi tin nhắn! Tôi nhặt nó lên và thật bất ngờ. Làm sao nó vẫn còn pin được nhỉ? Bình thường sau khoảng hai giờ, nó sẽ không hoạt động nữa. Ngay khi tôi có suy nghĩ con người, điện thoại nhắc nhở tôi rằng không có đủ năng lượng.

Loại bỏ chấp trước về danh

Sau 20 tháng 07 năm 1999, đối mặt với áp lực khủng khiếp, nhiều học viên tu luyện một cách bí mật. Nhà tôi trở thành nơi các học viên gặp gỡ và lấy các tài liệu giảng rõ sự thật. Sau một thời gian tôi trở thành điều phối viên. Ban đầu tôi nghĩ rằng là một người thường, tôi ở tầng lớp thấp, chỉ là một người nội trợ bình thường không có suy nghĩ truy cầu danh.

Năm 2010, một học viên có chủ ý thức mạnh mẽ và không sợ khổ nạn đã giúp đỡ các học viên khác, những người không bước ra, với sự kiên nhẫn tuyệt vời. Bất kể mùa nào và bất kể thời tiết như thế nào, cô ấy đều ra ngoài để giúp đỡ người khác và thậm chí đưa những tin tức mà tôi nghĩ không mấy quan trọng cho các học viên khác. Cô ấy trở nên “nổi tiếng” giữa các học viên. Điều này động chạm đến chấp trước về danh của tôi. Lần đầu nó xuất hiện khi học viên này và những người khác tổ chức một buổi chia sẻ kinh nghiệm. Tôi đến. Lúc đó, khi đang ngồi trong nhóm, tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi rất kể cả và trịch thượng. Điều này ảnh hưởng xấu đến buổi chia sẻ kinh nghiệm. Khi tôi nhận ra vật chất xấu này của bản thân. Tôi rất rất buồn. Mang trên mình vật chất xấu như vậy, làm sao tôi có thể trở thành một sinh mệnh từ bi đây? Tôi phải loại bỏ nó hoàn toàn. Tôi học bài giảng của Sư phụ giảng cho các học viên Úc Châu, bài giảng cho tôi nhiều cảm hứng. Không phải mọi người không muốn tôi làm việc này việc kia, mà là thần không để tôi làm, vì vậy tôi chỉ cần chân thành tu luyện. Sư phụ, nếu Ngài thấy việc gì phù hợp với con, con sẽ làm bất cứ việc gì phù hợp với mình.

Một lần khác khi một học viên gọi tôi đi tham gia buổi chia sẻ kinh nghiệm cô ấy tổ chức, tôi thậm chí nói mà không suy nghĩ: “Tôi không đi, tôi không đi đâu”. Sau đó tôi cúp máy. Tôi tự hỏi bản thân: “Tại sao tôi không đi? Đó là ghen tỵ, đó là danh, đó là tự ngã. Tôi phải đi. Tôi phải đối mặt với những tư tưởng con người của tôi.” Khi học viên đó đang nói, tôi cảm thấy một khá khó chịu, tuy nhiên tôi không theo tư tưởng con người. Tôi cố gắng hết sức bình tĩnh và an hòa. Là một người tu luyện và một người vẫn còn những vật chất xấu trên thân, điều duy nhất tôi có thể làm là như vậy. Sau đó, khi một lần nữa ngồi trong trường như vậy, không chỉ là trên bề mặt tôi bình tĩnh và an hòa mà còn trong nội tâm tôi cũng vậy. Tôi rất biết ơn các học viên khác và đánh giá cao sự tinh tấn của họ. Họ gánh vác rất nhiều công việc trong Pháp và thật sự làm Sư Phụ hài lòng.

Tôi ngộ ra rằng danh là “tự ngã”. Và đó là nguồn gốc của nhiều chấp trước con người. Nếu là một đệ tử Đại Pháp, thậm chí là một đệ tử Đại Pháp xuất sắc tu luyện hơn mười năm trong thời kì Chính Pháp, nếu cuối cùng không vứt bỏ tự ngã, rất có thể những nỗ lực trước đây của anh ta sẽ vô ích. Đó là tranh công của người khác bởi vì thật ra mọi thứ của chúng ta đều là từ Sư phụ và Đại Pháp.

Phần kết

Có bao nhiêu sinh mệnh hữu hình và vô hình, thao túng một con người với cái nhục thân đơn giản này? Chúng thao túng và điều khiển cuộc sống con người. Con người chỉ nghĩ rằng danh, lợi, tình tất cả đều là một phần của cuộc sống con người và người ta có thể thậm chí chết vì chúng. Người tu luyện cảm thấy đau đớn khi từ bỏ những thứ này. Thật ra những phụ thể đã làm cho bạn cảm thấy đau khổ, cố gắng làm bạn đầu hàng trước khảo nghiệm, mà qua đó cho phép chúng tiếp tục sống. Chỉ khi người tu luyện hành động chiểu theo Pháp, theo các chân lý của vũ trụ, trong mọi tình huống, chỉ khi đó Sư phụ có thể lột bỏ chúng từng lớp từng lớp, cho phép bạn thực sự tỉnh ngộ. Sau đó Sư phụ sẽ cài khí cơ tu luyện lên thân thể bạn. Khi bạn tiếp tục đề cao cảnh giới, nhiều sinh mệnh cao tầng sẽ được diễn luyện thông qua tu luyện. Đây là chỗ cực kỳ quý giá của cái nhục thân này.

Tôi thường nói với các học viên:“Chừng nào tôi có thể tu luyện thành công, thì ai trong các bạn cũng tu luyện thành công.” Đó là vì khi tôi ở cùng với các học viên, tôi cảm thấy rằng tôi có nhiều quan niệm con người hơn bất cứ ai. Ví dụ, như thể tất cả các học viên khác đều có mảnh đất của mình với cây cối đang đợi thu hoạch. Nhưng đất của tôi thì chỉ đầy cỏ dại, Sư phụ giúp tôi nhổ bỏ nó đi từng cái một. Tôi thu hoạch được rất nhiều trong suốt quá trình. Tôi cảm thấy tôi giống như chiếc tàu đầy rác. Sư phụ giúp tôi quăng rác ra ngoài và đổ đầy châu báu vào đó. Tôi xấu hổ không dám đối diện với Sư phụ bởi vì tôi thường phải vật vã mới vượt qua được khảo nghiệm. Khi tôi vượt qua danh, lợi, tình về cơ bản, tôi nhận ra rằng những thứ này thậm chí còn không giống như rào cản. Tôi thực sự hiểu ý nghĩa của “không sao cả”. Tôi cũng phát hiện ra rằng những yêu cầu của Pháp thậm chí còn cao hơn. Trong tiềm thức của tôi, tôi nhận ra rằng tôi thường có ý định không chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi nhận ra những ý định này là tâm tự tư bất hảo. Thậm chí có thứ vi quan hơn giả mạo tôi. Ví dụ, đôi khi tôi hơi vui hay hơi buồn, thì chúng thật sự là đang thay thế chân ngã của tôi. Ban đầu chân ngã và giả ngã chỉ là một và giống nhau. Bây giờ, trong quá trình tách rời chúng ra khỏi nhau, chân ngã của tôi là an hòa bất động. Làm sao để loại bỏ giả ngã? Sau đó tôi phát hiện ra rằng tất cả những lúc suy nghĩ của tôi phù hợp với Pháp, thì đó là chân ngã của tôi làm chủ.

Mặc dù những ngày khó khăn nhất đã qua, tôi biết rằng trên con đường tu luyện tôi hoàn toàn không nên buông lơi. Tôi nên theo sát Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/10/明慧法会–和师父在一起的日子-264109.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/19/136366.html
Đăng ngày: 8-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share