Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-08-2012] Pháp Luân Công có rất nhiều thần tích. Đây là môn tu luyện tốt nhất. Bài viết dưới đây viết về những cảm nhận của tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Công trong hơn một thập kỷ. Thực tế, “Pháp Luân Công tạo ra vô số kỳ tích” là câu nói mà những người khác thường nói với tôi. Pháp Luân Công đã cải biến tôi. Đây là một thực tế mà tất cả bạn bè và thân nhân tôi đã chứng kiến.
Tôi là một phụ nữ đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, mọi người đều biết rằng tôi khổ sở bởi rất nhiều căn bệnh. Bệnh đau nửa đầu làm tôi đau nhất. Tôi đội mũ suốt cả năm, kể cả vào mùa hè. Tôi trở nên ngày càng khó khăn, nóng tính và hẹp hòi sau khi chịu bệnh tật và đau đớn trong nhiều năm.
Tuy nhiên, tôi đã hoàn toàn thay đổi sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Tôi đã không còn bệnh nào nữa. Trước kia tôi thường phải nghỉ sau khi đi vài bước. Khi lên cầu thang tôi thấy hụt hơi và tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bây giờ tôi có thể đi bộ dễ dàng cả 10 dặm. Trước kia, chỉ một cơn gió thoảng qua cũng đủ để làm tôi đau đầu và cảm lạnh. Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi không còn phải uống bất kỳ viên thuốc nào hay phải điều trị bệnh nữa bởi vì tôi hoàn toàn khỏe mạnh.
Pháp Luân Công là một môn tu luyện tu luyện cả tâm và thân. Vì sức khỏe tôi tốt hơn, tôi cũng đồng thời vui vẻ và lạc quan hơn. Tôi bắt đầu quan tâm đến người khác và khoan dung với mọi người. Cho đến nay tôi vẫn luôn đối xử với người khác bằng lòng khoan dung và tâm thiện.
Các cháu tôi kính trọng tôi, bạn bè và thân nhân đều quý mến tôi. Các nếp nhăn dần dần biết mất, làn da tôi chuyển từ tái mét sang hồng hào, tươi tắn; và tôi luôn luôn ở trong một trạng thái vui vẻ với một nụ cười. Tôi cảm thấy tự do và hạnh phúc là nhờ Pháp Luân Công. Tôi thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới.
Gần như tất cả các bạn bè của tôi đã hỏi: “Làm cách nào mà mỗi ngày chị đều trẻ hơn thế? Hãy cho chúng tôi biết bí quyết của chị đi!” Tôi nói với họ rằng đó là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Hầu hết trong số họ đều tin vào sự thật đơn giản này và không còn tin vào Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cũng như những tuyên truyền hận thù chống lại Pháp Luân Công nữa.
Tôi gần như hoàn toàn mù chữ khi bắt đầu tu luyện. Tôi chỉ học một năm ở trường tiểu học. Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã ghen tị với những người có thể đọc các kinh sách của Pháp Luân Công và tôi cảm thấy rất lo lắng về việc mình không có khả năng đọc.
Tôi đã không bỏ cuộc. Tôi cố gắng vượt qua các cản trở để giải quyết vấn đề này. Tôi học đọc khi tham gia học Pháp nhóm. Khi những học viên khác đọc, tôi lắng nghe và ghi nhớ các ký tự tiếng Trung. Tôi đã viết xuống tất cả các ký tự mà tôi không biết vào một cuốn sổ và nhờ gia đình dạy cho tôi những ký tự đó. Sau vài năm những cuốn sổ tôi viết đã chất thành một chồng cao.
Sư phụ chắc hẳn đã chứng kiến sự chân thành của tôi nên Ngài đã giúp tôi và ban cho tôi trí huệ. Tôi thực sự có thể cảm thấy bản thân mình trở nên thông minh hơn. Tôi bắt đầu học những ký tự mới rất nhanh, giống như một thanh niên. Phải mất khoảng 18 tháng để tôi có thể đọc được hết kinh sách Pháp Luân Công. Tôi cũng có thể đọc Chuyển Pháp Luân bản tiếng Hán giản thể.
Một ngày nọ, chồng tôi đã thử tôi bằng cách chọn ra các ký tự khó từ một cuốn sách. Ông ngạc nhiên khi tôi có thể đọc tất cả các ký tự khó này. Tôi cũng đã thuộc lòng nhiều kinh văn của Sư phụ.
Mắt tôi trở nên sáng hơn khi tôi học Pháp. Trước khi biết điều đó thì tôi đã không còn phải đeo kính đọc sách nữa. Thị lực của tôi tốt như hồi còn trẻ. Tôi có thể đọc các chữ với phông nhỏ mà các cháu của tôi có thể đọc.
Một ngày, khi học sách Pháp Luân Công ở nhà một mình tôi đọc đến một ký tự mà tôi không biết. Tôi muốn viết ra ký tự đó nhưng không thể thấy nó rõ ràng vì có quá nhiều nét trong ký tự đó. Tôi lo lắng đến nỗi bật khóc. Nhìn vào ảnh của Sư Phụ, tôi cầu xin: “Thưa Sư phụ, Ngài đã dạy chúng con tu luyện không có tâm chấp trước. Nhưng con không nhìn rõ ký tự đó để học. Xin Sư phụ hãy giúp con.” Tôi ngay lập tức nhìn thấy ký tự đó phóng to nhiều lần trước mắt. Đó là ký tự tiếng Trung có nghĩa là “ung thư”. Tôi ngay lập tức viết ra ký tự này vào sổ. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã hiển lộ tâm từ bi và sự khích lệ của Ngài. Tôi học ngày càng siêng năng hơn.
Đó chẳng phải là một phép lạ khi một bà cụ mù chữ có thể đọc rất nhiều kinh sách của Pháp Luân Công trong một vài năm ngắn ngủi sao?
Hơn chục người trong gia đình tôi đã chứng kiến ân huệ và những thần tích của Pháp Luân Công thông qua bản thân tôi. Vì vậy, họ đều tin rằng Pháp Luân Công tốt. Các con tôi thường trêu chọc tôi, “Hãy nhìn mẹ này. Mẹ đã chuyển từ mù chữ thành một trí thức rồi. Từ giờ chúng con không được coi thường mẹ nữa.” Tuy nhiên, tôi biết rất rõ rằng đó là nhờ ân huệ của Sư phụ mà tôi có thể học được nhanh như thế.
Tôi không được học hành và cũng không phải là người thông minh. Tôi cũng rất tệ khi nói chuyện, giao tiếp. Tôi đã sống nhiều năm trong một làng quê. Cuộc sống của tôi bao gồm nuôi con, nấu ăn và làm việc trên các cánh đồng. Cuộc sống diễn ra ngày qua ngày như vậy. Tôi chưa bao giờ đi xa khỏi làng. Tôi đỏ mặt thẹn thùng khi gặp một người lạ và lúng túng ở chỗ đông người. Tôi thà ở nhà hơn là đi du lịch hay gặp gỡ những người lạ. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi cảm thấy mình trở nên thông minh và tự tin hơn. Giao tiếp của tôi tốt hơn và cũng gây ấn tượng cho nhiều người khác. Tôi muốn chia sẻ một số câu chuyện về việc giải cứu con gái tôi như dẫn chứng cho sức mạnh của Pháp Luân Công.
Con gái lớn của tôi cũng là một học viên Pháp Luân Công. Cháu đã nhiều lần bị bắt khi giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Mặc cho nghịch cảnh đang diễn ra, tôi luôn kiên định với niềm tin vào Sư Phụ và Pháp Luân Công. Tôi chưa bao giờ ngừng luyện công một ngày nào cả. Tôi chưa bao giờ bị mất một cuốn sách Pháp Luân Công vì cảnh sát. Tôi công khai nói với mọi người rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công và ĐCSTQ là hoàn toàn sai lầm khi cấm Pháp Luân Công.
Trong một nỗ lực giải cứu con gái, gia đình tôi và tôi đã gọi điện đến phòng an ninh công cộng, đồn công an, trại giam, trung tâm tẩy não. Tôi có nhiều kinh nghiệm trong đàm phán với công an và rất tự tin trong mỗi lần đến đó. Tôi nghĩ, “Các học viên Pháp Luân Công là những người tốt nhất trên thế giới. Vì lý do đó thế giới nên tôn trọng chúng tôi. Tại sao chúng ta lại sợ những người bức hại Pháp Luân Công? Cái thiện luôn chiến thắng cái ác. Những người xấu nên sợ tôi.”
Một hôm người phụ trách ở văn phòng nơi con gái tôi làm việc gọi điện cho tôi và chồng tôi. Ông ấy nói với chúng tôi rằng con gái chúng tôi không nên thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công nữa. Ông đã gọi chúng tôi trước đó và lừa gạt chúng tôi.
Lần đó tôi đã tình cờ nhấc điện thoại. Ngay sau khi tôi biết được người gọi là ai, tôi nói với ông với sự tôn trọng, “Con gái tôi cố gắng trở thành một người tốt thông qua tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy chưa bao giờ làm bất cứ điều gì sai trái. Ông liên tục điều khiển những người khác theo dõi con gái tôi. Ông muốn điều gì? Con gái tôi chưa bao giờ phạm tội. Tuy nhiên, ông lại đuổi việc con gái tôi. Có phải ông đang cố gắng để giết nó không? Còn điều gì ông có thể làm để dọa nạt con gái tôi nữa? Ông hãy thay đổi lại để làm những việc tốt đi thôi! Ông cũng là bậc cha mẹ. Ông cảm thế nào nếu con gái của mình cũng bị theo dõi và dọa nạt bởi những người xấu. Ông không còn non nớt gì nữa. Ông cũng sắp nghỉ hưu rồi. Nếu tiếp tục bức hại những người tốt, ông sẽ sớm phải đối mặt với quả báo. Chúng ta không có bất hòa gì cả. Thật xấu hổ cho ông vì đã đối xử với chúng tôi như thế!”
Ở đầu dây bên kia người phụ trách im lặng. Cuối cùng tôi nói với ông ấy: “Đừng làm phiền vợ chồng tôi về con gái tôi nữa. Ông nên nói chuyện trực tiếp với nó.” Ông ấy nói ngay:“Chúng tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy.”
Đó là tất cả những gì ông ấy nói. Kể từ đó, ông ấy không bao giờ gọi cho chúng tôi hay cho con gái tôi lần nào nữa.
Một ngày nọ, con gái tôi bị bắt và giam tại một đồn công an. Tôi vội vã tới đồn ngay sau khi biết tin. Có hai công an trực ở đó. Một người trong đó phản ứng mạnh và từ chối yêu cầu gặp con gái của tôi. Anh ta thậm chí còn đẩy tôi. Tôi lớn tiếng nói với anh ta: “Anh đang bắt nạt tôi đấy à? Anh thật là vô lý! Các anh tùy ý bắt giữ các học viên Pháp Luân Công và thậm chí bắt nạt gia đình của họ! Anh mất hết suy nghĩ rồi à!” Sau đó, tôi ngồi xuống trên sàn bê tông, từ chối rời khỏi đó. Anh ta ngay lập tức chạy trốn khỏi hiện trường. Người còn lại đến gần và cố gắng xoa dịu tình hình: “Bà ơi, chúng con phải được phép từ cấp trên thì mới cho bà vào thăm con gái được. Cấp trên chúng con sẽ đến đây ngay thôi. Chúng con sẽ hỏi cấp trên.” Anh ta đã nói thật. Chẳng bao lâu tôi đã có thể gặp con gái mình.
Một ngày khác, con gái tôi bị bắt vì một học viên Pháp Luân Công đã trốn khỏi tầm kiểm soát của công an để đi Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Công an đã rất tức giận. Họ xích nhiều học viên Pháp Luân Công, trong đó có con gái tôi, vào cánh cổng sắt ở sân sau của đồn công an. Công an không cho họ ăn và ngủ. Một người thân của mẹ chồng con gái tôi đã mang đồ ăn đến thăm nó. Công an đã mắng bà và ném đồ ăn xuống đất. Con gái tôi đã không được ăn suốt một ngày.
Tôi đã tức giận khi nghe tin này. Tôi nghĩ, “Công an và côn đồ khác nhau thế nào? Con gái tôi không làm gì sai cả. Tôi sẽ không cho phép những tên côn đồ bắt nạt và bức hại cháu.” Con gái út và tôi đã đến Cục Công an thành phố trong ngày hôm đó và vào thẳng phòng giám đốc. Tình cờ lúc đó trưởng phòng, phó phòng và Chủ tịch Ủy ban Chính trị đều có mặt ở đó. Tôi không hề sợ hãi trước những các quan chức cấp cao này. Tôi đã nói với họ một cách nghiêm túc, “Tôi là mẹ của X. Con gái tôi tu luyện Pháp Luân Công. Con tôi không làm điều xấu, chỉ làm điều tốt. Vậy mà công an ở đồn Y đã bắt nó mà không có lý do nào cả. Họ treo con tôi lên trong nhiều ngày và từ chối cho nó ăn. Công an thậm chí đã ném đồ ăn được gửi từ một người thân xuống đất. Họ cũng la hét những lời bẩn thỉu. Ngay cả một tù nhân tử hình cũng được ăn uống, mà con gái tôi chưa bao giờ phạm tội. Tại sao lại không cho nó ăn? Ai đã dung túng cho sự lạm dụng những người bị giam giữ? Những công an này còn không bằng một con người. Họ làm cho Cục Công an này thật xấu mặt!”
Các công an cấp cao có vẻ không thoải mái. Một trong số họ nói, “Xin bà bình tĩnh. Họ không làm việc cho Cục Công an. Họ là những nhân viên tạm thời. Chúng tôi sẽ gọi trưởng công an và nói anh ta cung cấp thức ăn ngay lập tức.” Họ đã thực hiện một cuộc gọi điện thoại trước mặt tôi. Buổi tối đó con gái tôi đã được ăn tối.
Có nhiều câu chuyện tương tự nhau. Tôi không sợ cảnh sát, bởi vì tôi có sự bảo hộ của Sư phụ. Với chính niệm và chính hành, tôi phải đối mặt với nghịch cảnh và sóng dữ. Sức mạnh của Pháp Luân Công là vô biên. Giống như Sư phụ đã giảng:
“Đệ tử chính niệm túc Sư hữu hồi thiên lực” (“Sư đồ ân”, Hồng Ngâm II)
Cả gia đình tôi được hưởng ân huệ từ Pháp Luân Công
Con dâu tôi chẩn đoán bị mắc một căn bệnh nặng cuối năm 2008. Các bác sĩ nói với chúng tôi sau khi phẫu thuật rằng cháu chỉ còn sống được sáu tháng. Nỗi buồn tràn ngập, nhưng tôi đã tương đối bất động tâm. Tôi cầu xin Sư phụ cứu con dâu. Tôi không muốn mất gia đình trong thời điểm quan trọng này. Mặc dù con dâu không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng có những điều mà người thường có thể nói. Một ngày tôi nói với con dâu: “Chỉ có Sư phụ Lý Hồng Chí mới có thể cứu con. Hãy tin vào Pháp Luân Công. Hãy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” hàng ngày, con sẽ hồi phục.”
Trước khi con dâu tôi bị bệnh, dù không phản đối Pháp Luân Công, nhưng nó không tin vào điều đó. Nhưng lần này vì lợi ích của sinh mệnh mình, con dâu tôi quyết định tin vào Pháp Luân Công. Ngay khi bắt đầu niệm những câu tôi bảo, con dâu tôi bắt đầu hồi phục. Càng ngày càng khỏe lại, và chẳng mấy chốc, con dâu tôi đã xuất viện và khiến tất cả bác sĩ cũng như bệnh nhân trong phòng kinh ngạc.
Con gái lớn của tôi và tôi đã dạy con dâu tôi các bài công pháp Pháp Luân Công ngay sau khi trở về nhà. Con dâu tôi đã nhanh chóng hồi phục. Hai năm đã trôi qua từ đó đến nay. Con tôi có một đợt kiểm tra sức khỏe sau đó ở bệnh viện và sức khỏe hoàn toàn tốt. Con tôi đã khỏe mạnh trở lại như xưa. Đó đều là ân huệ Sư phụ ban cho. Chồng tôi cứng đầu nhất nhưng hiện giờ cũng tin rằng Pháp Luân Công là tốt. Ông rất kính trọng Sư phụ. Ông đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cách đây không lâu.
Có rất nhiều thần tích về Pháp Luân Công để chia sẻ. Đó hoàn toàn không phải điều gì ngạc nhiên bởi vì Pháp Luân Công là khoa học phi thường nhất và là Pháp chân chính của vũ trụ. Đó là tự nhiên khi mà có rất nhiều thần tích đã xảy ra là nhờ Pháp Luân Công.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/17/大法使我神起来了-261612.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/30/135222.html
Đăng ngày:26-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.