[MINH HUỆ 01-06-2012] Tôi mắc bệnh thận rất nghiêm trọng vào năm 1995. Tôi được điều trị ở một bệnh viện lớn của thành phố trong sáu tháng, nhưng tình hình ngày càng tệ hơn. Cuối cùng, tôi thậm chí không thể đi tiểu, bị phù khắp người tới mức không thể mở mắt hay nắm các ngón tay lại. Tôi không thể cử động tay chân do bị phù, và da của tôi trông rất bóng. Nếu da tôi bị ấn xuống, nó sẽ để lại một vết lõm. Chân của tôi rất nặng nề và khó di chuyển. Vì tức ngực, tôi cảm thấy khó thở. Mẫu phân của tôi được xác định là bị nhiễm trùng, còn mũi và nướu răng của tôi bị chảy máu. Tôi bị đau khắp nơi trừ tóc và móng tay. Vào những ngày cuối, tôi không thể ăn uống hay nói chuyện. Các kết quả xét nghiệm của bệnh viện cho thấy rằng nội tạng của tôi đã hỏng hoàn toàn, vì vậy, họ khuyên gia đình tôi hãy chuẩn bị hậu sự cho tôi. Lúc đó, tôi chỉ muốn chết.

Tôi bị đau liên tục sau khi từ bệnh viện trở về nhà. Chiều hôm đó, con gái tôi đến và nói: “Con nghe nói rằng Pháp Luân Công có khả năng trị bệnh thần kỳ. Một người đã khỏi ung thư dạ dày sau khi tập Pháp Luân Công, một người khác thì khỏi bệnh bạch cầu, và một người nữa thì hết lệch đĩa đệm. Các băng hình giảng Pháp của Sư phụ sẽ được chiếu ở hội trường của trường Trung học số 4. Anh em con muốn đưa mẹ tới đó!” Tôi không thể nói hay mở mắt và nghĩ rằng cái chết đã cận kề. Với tôi lúc đó, luyện tập gì đi nữa cũng phải chờ đến kiếp sau. Khi con gái tôi thấy tôi không lay chuyển, cháu đã quỳ xuống và bắt đầu khóc. Cháu cầu xin tôi:“Vì con trai, con gái, cháu trai, cháu gái và cha của con, mẹ phải thử một lần. Chỉ cần mẹ sống, con sẵn sàng chăm sóc mẹ. Con sẽ không bao giờ than phiền vì vất vả. Mong ước của cả nhà là mẹ sống lâu hơn, cho dù chỉ một giờ. Con xin mẹ, mẹ!”

Tôi đã khóc sau khi nghe con gái nói, vì vậy tôi đồng ý đi để tránh cho gia đình mình khỏi những hối tiếc sau khi tôi qua đời. Tối hôm đó, tôi nửa ngồi, nửa nằm cạnh con trai và con gái mình. Mặc dù tôi không thể mở mắt để xem băng hình, tôi vẫn nghe rõ bài giảng. Sư phụ Lý Hồng Chí nói rất hay về các vấn đề tôi đã tìm kiếm trong suốt cuộc đời mình. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng mình không còn nhiều thời gian. Tôi đã khóc từ trong tâm: “Sư phụ, xin hãy từ bi với con và cho phép con được nghe thêm các bài giảng. Xin hãy giúp con mở mắt để nhìn thấy Ngài để con không phải hối tiếc cho dù con có chết!”

Vào buổi tối thứ ba, điều kỳ diệu đã xảy ra trên đường tôi về nhà. Tôi đã có thể đi tiểu và đi tiểu rất nhiều. Tôi bỗng cảm thấy ngực mình thoải mái, và có thể thở dễ dàng – sau đó, mắt tôi mở ra. Tôi cố gắng đứng, và có thể bước đi. Tôi thậm chí còn thấy thèm ăn và muốn ăn. Tôi hy vọng rằng tất cả các bệnh tật của mình đang được thanh lý. Tôi mừng đến mức rơi nước mắt. Sư phụ, Ngài đã cứu con khỏi cái chết!

Tôi mua một cuốn Chuyển Pháp Luân vào ngày thứ tư và háo hức đọc hết cuốn sách trong ba ngày. Trong ba ngày đó, nước mắt tôi liên tục rơi. Đây là một cuốn sách có thể cứu mạng. Tôi nói trước ảnh Sư phụ: “Sư phụ, xin Ngài an bài mọi thứ trong tương lai cho con. Con sẽ đặt các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn làm tiêu chuẩn của mình và tu luyện đến cùng.”

Trong những ngày tiếp theo, tôi học năm bài công pháp và sức khỏe của tôi liên tục được cải thiện. Tốc độ hồi phục của tôi thật đáng kinh ngạc. Hai tuần sau, gia đình đưa tôi tới bệnh viện để kiểm tra. Bác sỹ điều trị đã sửng sốt khi thấy tôi. Ông ấy gọi tất cả các bác sỹ và y tá trong khoa đến và hỏi họ khi chỉ vào tôi: “Các anh chị vẫn nhận ra cô này chứ?” Họ đều kinh ngạc, bởi họ đã nghĩ rằng tôi sẽ không sống được quá ba ngày. Các bác sỹ hỏi bệnh viện nào ở Thượng Hải đã điều trị cho tôi. Tôi trả lời rằng mình hồi phục nhờ tập Pháp Luân Công:“Nếu các anh chị không tin, tôi có thể biểu diễn các bài công pháp cho các anh chị xem.” Sau khi xem các bài công pháp, các bác sỹ và y tá nhìn nhau với vẻ không tin. Tôi giải thích rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện, và Sư phụ yêu cầu chúng tôi tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, điều này khác với cách họ trị bệnh ở bệnh viện. Chúng tôi chỉ giống các nhân viên bệnh viện trong việc thành tâm tin tưởng môn tập của mình – Pháp Luân Đại Pháp, chứ không phải ở kỹ thuật trị bệnh. Lúc đó, tôi không nghĩ về việc trị bệnh. Tôi chỉ nghĩ rằng Sư phụ giảng rất hay, vì vậy tôi tự động muốn học các bài công pháp. Kết quả hoàn toàn bất ngờ. Sư phụ giảng: “…vô cầu mà tự đắc.” (“Giảng Pháp ở Sydney”)

Hai tháng sau, một khối u lớn xuất hiện dưới nách trái của tôi. Chồng tôi thấy có bảy, tám cái mụn trên đó, trông chúng khá đáng sợ. Tôi bị sốt cao và sợ lạnh. Tuy nhiên, tôi biết rằng Sư phụ đang giúp tôi tịnh hóa thân thể, và hiểu rằng đó là một điều tốt. Vì không ngủ được, tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi thích những gì viết trong sách. Tôi đọc về luân hồi, làm việc tốt, chịu đựng tổn thất, và tích đức quanh thân thể một người ở một không gian khác sau khi chịu khổ. Tôi không mệt, vì vậy tôi chỉ tiếp tục đọc. Bình minh lúc nào tôi cũng không hay biết. Chồng tôi nói: “Cái u đó là thế quái nào vậy? Để anh nhìn lại xem.” Khi tôi giơ tay lên, chồng tôi kêu lên: “Này, chuyện gì đã xảy ra vậy? Khối u đã biến mất và chỉ còn lại một nốt màu tím cỡ hạt đậu!”

Kể từ đó, tôi đã duy trì một niềm tin vững chắc vào Đại Pháp. Năm 1997, cơ quan tôi phân nhà cho một số nhân viên. Xét điều kiện của tôi, lãnh đạo đã phân cho tôi một căn hộ lớn, và thông báo này đã được đăng trên bảng tin. Tuy nhiên, một công nhân nhà máy bậc trung nói rằng anh ấy có cấp bậc cao hơn tôi và anh ấy yêu cầu lãnh đạo nhà máy nói chuyện với tôi về việc đổi căn hộ kích thước trung bình của anh ấy với căn hộ lớn của tôi. Hai căn hộ chênh nhau mười mét vuông. Tôi nên làm gì đây?

Tôi nghĩ tới những lời giảng của Sư phụ:

“…ngay trong hoàn cảnh người thường phức tạp này, chư vị tỉnh táo rõ ràng, hết sức minh bạch chịu thiệt thòi tại các vấn đề lợi ích vật chất; khi bị người khác lấy mất lợi ích thiết thân, chư vị không giống như người ta mà tranh mà đấu; trong các can nhiễu tâm tính, chư vị chịu thiệt thòi; trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ‘ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết rằng mình nên nghe lời Sư phụ và siêu thoát xuất lai. Vì vậy, tôi đã sẵn sàng đồng ý đổi căn hộ. Cho dù người khác nói gì, tôi cũng không động tâm.

Con trai và con gái của tôi giờ đã trưởng thành, và căn hộ kích thước trung bình không đủ rộng để ở, nên tôi đã vay mượn nhiều tiền để xây một căn nhà ba tầng ở quê. Vật liệu xây dựng được dùng tốt hơn nhiều so với các ngôi nhà một tầng đơn giản của hàng xóm xung quanh. Tôi cũng lát sàn gỗ, lát đường, và trồng hàng chục cây ăn quả quý hiếm. Tuy nhiên, vào năm sau, ngôi nhà đã bị nhà nước giải tỏa, và tiền đền bù chỉ có 180.000 nhân dân tệ, bằng với số tiền các nhà xung quanh nhận được. Con trai và con gái tôi thấy như vậy thật bất công. Chúng nói: “Mẹ, chúng con thường không tranh cãi về những gì mẹ làm, nhưng lần này, chúng ta đang bị thiệt quá nhiều.” Những lời dạy của Sư phụ vang lên bên tai tôi:

 “…những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi không thích cách cư xử của những người hàng xóm; họ tìm kiếm các mối quan hệ cá nhân và biếu xén để được lợi. Tôi thậm chí đã không đến nói chuyện với họ về tình cảnh của mình và các yêu cầu của gia đình mình, huống chi là tranh giành với họ. Tuy vậy, ba năm sau, gia đình tôi cũng đã nhận được thêm 160.000 nhân dân tệ tiền trợ cấp đền bù từ ủy ban xã. Đây là một số tiền lớn và có thể giúp chúng tôi xây dựng một ngôi nhà mới. Số tiền này tương đương với tiền lương ba, bốn năm của cả gia đình. Một lần nữa, tôi lại ngộ ra được ý nghĩa sâu sắc của được và mất.

Trong nhiều năm, không kể ĐCSTQ đã thêu dệt những lời dối trá để đàn áp Pháp Luân Công như thế nào, tôi vẫn học Pháp hàng ngày. Tôi cảm thấy hạnh phúc và đầy sức sống, như thể tôi có sức mạnh vô tận. Tôi muốn làm điều gì đó cho những người khác và xã hội, vì vậy, tôi đã chủ động thầu một nhà máy. Vài nhóm người đã thầu nhà máy này trước đó, nhưng hàng năm họ đều bị lỗ và công nhân của họ không được trả lương đầy đủ. Sau khi tiếp quản nhà máy, tôi đã đặt các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn làm tiêu chuẩn của mình và dùng tâm tính của một người tu luyện để quản lý nhà máy. Hàng ngày, tôi làm việc từ sáng sớm đến chiều tối, luôn nghĩ tới những người khác, và chỉnh sửa mọi thứ theo những lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp. Kết quả là, tôi đã trả hết nợ cho nhà máy. Không lâu sau đó, chúng tôi bắt đầu có lãi. Khi chia cổ tức, tôi không lấy nhiều hơn một xu so với các công nhân. Họ nói: “Ngoài các học viên, khó mà tìm được ai giống như chị! Chúng tôi biết cảm ơn chị thế nào đây?” Tôi trả lời: “Đừng cảm ơn tôi. Miễn là tất cả các bạn ghi nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ và thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó, các bạn sẽ gặp nhiều may mắn hơn trong tương lai.”

Tôi giải thích rằng, bởi ĐCSTQ ủng hộ thuyết vô thần, đã phá hủy các đền chùa và các tượng Phật, cũng như văn hóa truyền thống 5.000 năm của Trung Hoa sau khi lên nắm quyền. ĐCSTQ sau đó đã thêu dệt và truyền bá những lời lừa dối để bôi nhọ Pháp Luân Công. Làm sao mà Thần Phật có thể bảo hộ cho các thành viên của một tổ chức như vậy? Tôi bảo mọi người thành tâm nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và các chư Thần, Phật ở gần sẽ nghe thấy các bạn mọi lúc.

Sư phụ giảng:

“Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện.” (Chuyển Pháp Luân)

Mọi người đều gật đầu đồng tình. Sau đó, mọi người đến nói chuyện với tôi, nói những điều như: “Tôi thầm nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ và giờ đây, huyết áp cao của tôi đã trở lại bình thường.” “Tôi không còn bị mất ngủ nữa.” “Giờ đây tôi ăn rất tốt và không còn bị đau bụng.” “Tôi không còn bị đau lưng, và các khớp của tôi cũng cử động dễ dàng hơn.” “Bệnh táo bón trong nhiều năm của tôi cũng biến mất.” Tôi rất vui khi nghe những điều đó.

Bây giờ, tôi không cảm thấy mệt và tôi thoải mái, không bệnh tật. Các đồng nghiệp nói rằng da dẻ của tôi trông rất đẹp và tôi trông trẻ hơn 10 tuổi so với tuổi thật. Con dâu tôi mua cho tôi nhiều quần áo đẹp và nói rằng cháu sẽ “tân trang” lại cho tôi thật khéo. Tuy nhiên, cháu trai 15 tuổi của tôi không đồng ý. Cậu bé nói: “Nếu bà mặc thế này đến trường của cháu, làm sao cháu có thể gọi bà là bà trước mặt các bạn học và cô giáo? Họ chắc chắn sẽ nghĩ bà là mẹ cháu.” Mẹ chồng tôi thường tự hào nói với người khác:“Con dâu tôi chăm sóc tôi tốt hơn cả con gái!” Con dâu tôi thường nói với mọi người: “Mẹ chồng tôi đối xử với tôi tốt hơn cả mẹ đẻ. Tôi thật sự không biết phải đền đáp bà như thế nào!”

Tôi không cần họ đền đáp bởi tôi không truy cầu bất kể thứ gì. Tôi chỉ mong rằng những người bạn bè đang chịu đau khổ, những người đang tìm kiếm chân lý trong sự hỗn độn, và những người đang cố gắng tạo dựng sự nghiệp cho bản thân sẽ nghe thấy lời kêu gọi từ trái tim tôi: “Đừng nghe những lời giả dối do ĐCSTQ thêu dệt. Hãy thức tỉnh và ghi nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’.” Bằng cách này, tai họa sẽ tránh họ, và họ sẽ được ban phúc lành trong cuộc sống.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/1/【征稿选登】师父从棺材缝里把我的命捡回来-257728.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/9/134350.html

Đăng ngày: 19-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share