Bài của Liên Tâm Thành, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-08-2012] Vào tháng 04 năm 2004, tôi đã gặp học viên A tại một điểm sản xuất tài liệu. Khuôn mặt anh nhợt nhạt và đôi mắt mở lớn. Khi nói chuyện, anh ấy thở khó nhọc và liên tục ho ra đờm. Anh chỉ còn da bọc xương, ngồi đó nhìn chằm chằm vào đôi chân sưng tấy của mình. Đôi chân của anh sưng phồng đến nỗi anh không thể đi giày. Anh đã ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư phổi.

Học viên B đã nói với tôi về A. B chỉ vào chân A và nói: “Đó không phải là đám hắc thủ đang bức hại anh sao? Anh phải thanh trừ chúng.” A mở to mắt và thở hổn hển trong khi nhìn vào đôi chân của mình, lặp đi lặp lại những gì B nói với anh ấy. Anh liên tục nói “thanh trừ, thanh trừ…” vào đôi chân của mình. Tôi hỏi B tại sao A lại bị bệnh như vậy. B nói với tôi rằng cha mẹ của A đã qua đời và anh ấy có một người anh trai và hai chị em gái. Nhưng không có nơi nào cho A ở.

Tôi nghĩ về những ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Pháp Luân Đại Pháp và các học viên địa phương nếu A chết tại địa điểm sản xuất tài liệu. Tôi đã nói với B giúp lấy đồ của anh ấy để anh ấy có thể trở về nhà với tôi. B hỏi tôi về con tôi, và tôi nói với anh rằng tôi sẽ gửi con tôi đến nhà ông bà nội. Tôi sẽ không để cho tà ác mang A đi mà không làm bất cứ điều gì.

B nói tôi nghĩ lại và cân nhắc: “Nếu anh ấy khỏe lại, sẽ không ai nói bất cứ điều gì, nhưng nếu anh ấy… các học viên khác sẽ nghĩ gì về chị?” Tôi hỏi B có ý tưởng nào tốt hơn không – anh im lặng. Tôi chờ A ở tầng dưới một lúc lâu. Thấy A đi giày không vừa chân, vật lộn với mỗi bước đi trong khi anh ấy xuống cầu thang, tôi đã khóc.

A đến nơi nhà thuê của tôi, tôi để anh ngủ trên một chiếc giường có ánh sáng mặt trời. Anh ấy rất ốm và không ngừng ho. Tôi nấu cho anh một bát cháo, liên tục phát chính niệm và xin Sư phụ giúp anh ấy.

Vào ban đêm, A bị sốt cao. Đôi mắt của anh trợn lên và nói lảm nhảm. Tôi đánh thức anh ấy để anh không bị mất ý thức. Tôi nói rằng anh phải nhớ mình là đệ tử của Sư phụ, không có gì có thể làm hại anh ấy, và bất cứ thứ gì cố gắng làm hại anh là có tội. Anh dần dần kéo bản thân mình lại. Tôi thấy anh ấy tỉnh lại và quỳ xuống trước ảnh của Sư Phụ, cầu xin Sư phụ cứu mạng sống của mình. Tôi nói với Sư phụ rằng tôi sẽ không cho phép tà ác lấy đi cuộc sống của A bởi vì vẫn còn rất nhiều chúng sinh đang chờ đợi A cứu họ. Tôi nói A nhìn vào ảnh của Sư phụ và đọc Luận Ngữ với tôi. Tôi muốn anh ấy biết rằng Sư Phụ ở bên cạnh chúng tôi. Chúng tôi đọc Luận Ngữ đến tận đêm khuya.

Tôi thấy anh ấy đang đổ mồ hôi rất nhiều và khá hơn, vì vậy tôi động viên anh ấy. Tôi nói với anh rằng anh đã làm rất tốt và là một học viên thực sự. Anh mỉm cười một cách cay đắng và hỏi tôi có phải đúng như vậy không. Tôi nói với anh rằng đúng và anh đã làm rất tốt. Anh nói rằng anh đói, vì vậy tôi đã nấu cho anh ấy ít cháo. Anh nhìn khỏe hơn sau khi uống một ít canh. Sau đó, tôi đã nói anh cầu xin Sư phụ cứu anh ấy và phát chính niệm bên cạnh anh ấy để loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác mà bức hại các học viên. A đã đắc Pháp và thuộc về Pháp Luân Đại Pháp, và bất cứ gì làm tổn hại anh ấy là có tội. Trong khi tôi phát chính niệm, tôi thấy một không gian u ám, giống như một ngôi nhà tối tăm và trống rỗng. Có những ký hiệu với những từ ngữ tôi không thể nhận ra. Tôi phủ nhận sự an bài của cựu thế lực và nhận định: “Nơi này được chuẩn bị cho tà ác, không phải cho các đệ tử Đại Pháp.” Ngôi nhà tối tăm biến mất trong khi tôi phát chính niệm mạnh mẽ. Tôi cũng thấy rất nhiều vật thể bay cố gắng mang A đi.

Thấy rằng A đã tốt hơn nhiều, tôi ngủ thiếp đi. Chẳng mấy chốc, A gọi tôi: “Chị, tôi sợ khi mà chị ngủ.” Tôi nói với anh rằng tôi sẽ không ngủ. Anh nói: “Tôi sợ nằm trên giường một mình. Tôi sợ lắm, chị ơi.” Tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ kéo giường của tôi lại gần cạnh anh ấy, để một bạn đồng tu và Sư phụ ngay bên cạnh anh ấy. “Không có gì làm hại anh cả”, tôi quả quyết với anh ấy, “Hãy đọc Luận Ngữ một lần nữa.” Chúng tôi đã đọc Luận Ngữ cả đêm.

Ngày hôm sau, tôi ra chợ để mua vài thứ anh ấy có thể ăn. Sau khi về nhà, tôi đun nóng một ít nước để rửa mặt, đầu, chân và đánh răng cho anh. Mặt, miệng và gối nằm của anh ấy phủ đầy đờm trong khi tôi đi chợ. Da chân và bàn chân của anh trông sáng bóng vì sưng tấy. Tôi quỳ xuống để rửa và bóp chân cho anh ấy. Khi nước lạnh, tôi đổ thêm nước cho nóng hơn. Anh mỉm cười và nói rằng thấy thật thoải mái. Lúc đó, khuôn mặt đang cười của anh trông tệ hơn một khuôn mặt đang khóc. Khuôn mặt anh nhợt nhạt và đôi mắt anh trông to một cách không cân xứng. Tôi nói với anh:“Anh cần phải cảm tạ Sư phụ. Sư phụ đã cho phép chúng ta trở thành các học viên trong thời kỳ Chính Pháp. Chúng ta giúp đỡ nhau không phải là một điều đơn giản.”

Sau khi tôi xoa bóp chân và bàn chân của anh ấy khoảng hơn nửa giờ, vết sưng tấy của anh ấy giảm đi đáng kể. Tôi đọc bài giảng của Sư phụ cho anh ấy và mang bữa ăn cho anh. Sau khi ăn xong, anh nói với tôi rằng anh ấy muốn đi vào nhà vệ sinh. Anh ấy chỉ có thể thở một cách yếu ớt. Tôi đỡ anh ấy trong khi anh bước vào phòng tắm. Khi đêm đến, đôi mắt anh trợn tròn, và anh ấy bắt đầu mê sảng một lần nữa. Cơn sốt lên cao, và anh đã cởi quần dài của mình. Tôi cảm thấy rất tệ cho anh ấy và giúp anh kéo chiếc quần trở lại. Tôi hét lên với anh ấy, bảo anh ấy không được để mất ý thức. Tôi biết mình đang ở thời điểm quan trọng của cuộc đấu tranh vì cuộc sống của anh ấy và đưa anh trở lại từ tà ác. Tôi lau nước mắt của mình và đột nhiên trở nên rất bình tĩnh. Quyết tâm cứu người học viên này của tôi mạnh mẽ như kim cương. Tôi phải đưa anh ấy trở về từ cõi chết.

Đột nhiên, một cơn gió tà ác mang theo cát và các mảnh vỡ, liên tục đập vào kính của các cửa sổ. Một con mèo bên ngoài cửa sổ, đôi mắt của nó phát ra ánh sáng đáng sợ. Con mèo gào thét trong cơn gió. Không khí dường như bị đông cứng lại với những tiếng rên rỉ của A trong nhà, cơn gió kỳ quái đang thổi, và con mèo đang gào thét. Tôi nhìn ảnh của Sư phụ và biết rằng tà ác đang đến. Từ sâu trong tâm tôi xuất ra một chính niệm có thể làm kinh hãi và khiếp sợ tất cả tà ác:

“Thần, nhân, quỷ, súc diệt

Vị trí tự kỷ định”  (Vô đề, trong Hồng Ngâm II)

Chúng ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí và bất cứ ai động vào chúng ta là đang phạm tội ác.

“Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt, Pháp chính thiên địa, hiện thế hiện báo.”

Với sự giúp đỡ của Sư phụ, gió ngừng thổi sau gần một giờ đồng hồ. Tôi nhìn A đang ngủ thiếp đi. Tôi không muốn buông lơi. Tôi tiếp tục phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ.

Tôi đã không ngủ hai ngày. Nhìn thấy A thức dậy, tôi nhìn lên ảnh của Sư phụ và rơi nước mắt. Tôi biết ơn Ngài sâu sắc.

Với sự giúp đỡ của hai học viên khác, A đã luyện năm bài công pháp. Một học viên đã mang cho chúng tôi bài giảng mới nhất của Sư phụ: “Giảng Pháp vào ngày lễ Phục sinh năm 2004, tại Pháp hội New York”. Cả bốn chúng tôi ngồi xuống để đọc bài giảng. Chúng tôi có một cảm giác đặc biệt đối với từ “Phục sinh”.

Các anh chị em của A biết được rằng các học viên Đại Pháp đã làm việc rất chăm chỉ để cứu người anh em của họ, người bị ung thư giai đoạn cuối. Họ đã chứng kiến phép lạ của Pháp Luân Đại Pháp và rất biết ơn Đại Pháp cùng các học viên.

Thông qua học Pháp, tôi biết tại sao chúng tôi có thể cứu mạng sống của A trong một khổ nạn như vậy bằng cách đọc Luận Ngữ. Đó là bởi vì chúng tôi không cố gắng để chứng thực bản thân, và không có gì có thể động đến chúng tôi. Sư phụ đã nhìn thấy tâm của chúng tôi. Đó thực sự là biểu hiện của “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân). Con cảm tạ Sư phụ đã cứu độ sinh mệnh của chúng con!

________________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/18/从死亡线上抢回了同修-261679.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/28/135202.html
Đăng ngày: 23-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share