Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-06-2012] Tôi may mắn có cơ hội bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1995. Gia đình tôi có chín học viên. Cha tôi và em trai đã tham dự các khóa giảng Pháp của Sư phụ. Mẹ và em gái tôi có thể nhìn được bằng thiên mục. Mẹ tôi nói rằng bà đã nhìn thấy một con mắt lớn như đã đề cập trong Chuyển Pháp Luân. Tôi tin vào những gì bà nói và ngưỡng mộ khả năng của bà.
Sau khi cuộc bức hại Đại Pháp bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, chúng tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện các cơ quan có thẩm quyền cao hơn nhờ giúp đỡ. Chúng tôi đã bị giam sáu tháng trước khi được thả về nhà. Sau khi trở về, một số đồng tu bắt đầu phát tài liệu nói về sự tốt lành của Đại Pháp đến các làng lân cận. Hàng tuần, tôi đi đến một thành phố gần đó để nhận tài liệu. Từ sáng sớm chúng tôi dán các tờ tài liệu ở các làng lân cận và lên kế hoạch để mở rộng phạm vi giảng chân tướng tới các ngôi làng xa xôi hơn. Để làm như vậy chúng tôi phải vượt qua vài ngọn đồi và phải bắt đầu từ sáng sớm.
Đó là vào mùa hè, học viên A, một người phụ nữ ở tuổi ngũ tuần, tham gia trong nhóm chúng tôi. Thời gian này, bà ấy bận rộn vào vụ gặt. Khi làm xong việc đồng áng, bà không có thời gian để ăn trước khi chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình tới các ngôi làng xa xôi hẻo lánh. Cuốc bộ trên khu vực núi cao quả là không hề dễ dàng. Vào thời điểm đó hạn hán xảy ra và một số người đã đốn cây xuống để nuôi gia súc của họ. Cây đổ trong rừng làm cho đường đi trở nên khó khăn hơn. Vào lúc chúng tôi nhìn thấy một ngôi làng nhỏ thì trời đã nhá nhem tối. Chúng tôi nghe thấy nhiều tiếng chó sủa, do vậy chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu phát chính niệm. Sau một vài phút, không gian yên tĩnh trở lại.
Chúng tôi bắt đầu phân phát tài liệu nhưng người đi qua đường dường như không để ý đến chúng tôi. Ngay sau khi hoàn thành phát tờ rơi ở làng này chúng tôi lên đường sang làng kế tiếp, ánh sáng hắt ra từ những ngôi nhà dẫn đường cho chúng tôi. Suốt dọc đường, chúng tôi liên tục phát chính niệm loại bỏ các nhân tố tà ác có thể can nhiễu đến việc cứu độ chúng sinh. Khi nhìn thấy một cột điện, chúng tôi đều dán biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên đó. Các làng trong khu vực này cách nhau khá xa, nhưng chúng tôi không hề cảm thấy mệt mỏi. Chúng tôi đã đi qua vài ngôi làng mà không hề gặp một trở ngại nào cho đến khi phát xong tất cả các tờ tài liệu. Chúng tôi cảm thấy rất tốt về toàn bộ quá trình và hiểu rằng Sư Phụ đang dẫn dắt chúng tôi.
Trên đường trở về nhà, tôi phải dò dẫm từng bước khi đi đường. Ở ngay sau, em gái tôi bám chặt vào học viên A. Pin của đèn đã cạn khi chúng tôi đi qua một khu rừng rất tối. Còn vài dặm đường nữa và chúng tôi mò mẫm từng bước dựa trên trí nhớ. Mặc dù đường khá dốc, nhưng chúng tôi lại cảm thấy như đang đi trên mặt đất bằng phẳng. Học viên A hỏi liệu chúng tôi có đi đúng hướng không, vì bà cảm thấy như đang đi xuống đồi thay vì đi lên. Khi chúng tôi leo gần đến đỉnh của một ngọn núi, chúng tôi nhìn thấy phía xa có một ngã tư. Không ai trong chúng tôi nhớ đường mà chúng tôi đã đi qua. Trong khi do dự, chúng tôi nhìn thấy một chùm ánh sáng chiếu sáng trên con đường bên phải. Lúc đầu chúng tôi nghĩ rằng đó là ánh đèn pha của một chiếc xe hơi, nhưng ánh sáng đến từ bầu trời, hẳn là Sư phụ đang chỉ đường cho chúng tôi.
Không cách nào có thể diễn tả lòng biết ơn của chúng tôi đối với Sư phụ. Đi theo chùm sáng, chúng tôi sớm leo lên đỉnh núi. Sau đó chùm sáng biến mất và ánh trăng đủ sáng để rọi đường cho chúng tôi thấy rằng làng của mình không còn xa chân núi lắm. Chúng tôi đi bộ cẩn trọng qua một khu rừng, tại đó tôi nhìn thấy một con đường sỏi trắng trước mặt. Đường thật dễ đi, vì vậy tôi đề nghị những người khác đi dọc theo con đường này. Tuy nhiên họ nói rằng họ cũng thấy con đường rất tốt và họ sẽ đi con đường của họ. Vì vậy, đến cuối cùng, chúng tôi về nhà theo những con đường khác nhau. Chúng tôi nhớ rằng có những chỗ cây đổ chặn ngang trên con đường chúng tôi đã đi qua và nhớ rằng chúng tôi đã đi qua vùng núi trập trùng. Tuy nhiên, chúng tôi cảm thấy lúc nào cũng như đang đi trên mặt đất bằng phẳng. Chúng tôi cảm tạ Sư phụ vì sự an bài này.
Về đến nhà đã là 01 giờ sáng ngày hôm sau. Mẹ tôi đã phát chính niệm để hỗ trợ chúng tôi, bà phát liên tục mỗi khi chúng tôi đi ra ngoài phân phát tài liệu. Nằm trên giường trong phòng nhưng tôi không cảm thấy mình muốn đi ngủ. Thực tế, tôi cảm thấy mình ở trong trạng thái không trọng lượng và rất tuyệt vời. Tôi phát chính niệm với một niệm rằng mỗi tờ thông tin chúng tôi dán có thể cứu nhiều sinh mệnh hơn. Một ánh sáng rực rỡ chiếu sáng chói toàn bộ căn phòng của tôi. Tiếp theo đó là hoa nở quanh tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì đẹp như thế. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi để tôi có thể bước đi tốt trên con đường chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh của mình
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/28/一次翻山越岭发真相材料的经历-259489.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/17/134987.html
Đăng ngày 12-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.