[MINH HUỆ 11-06-2012]

Tại Bắc Kinh còn có một chuyện nữa. Mùa Đông trời mau tối hơn, người ta cũng đi ngủ sớm hơn. Trên đường phố chẳng có ai, rất yên tĩnh. Có một học viên đang đạp xe vội vã về nhà; phía trước chỉ có một chiếc xe jeep đang chạy; đang chạy đang chạy, đột nhiên chiếc xe phanh gấp. Anh này không hề chú ý, vẫn cắm đầu đạp xe tiến lên. Nhưng chiếc xe jeep kia đột nhiên lùi lại, lùi lại cấp tốc, lùi lại rất nhanh; hai luồng lực ấy mà gặp nhau, thì đó cũng là đến để lấy đi [sinh] mệnh [của anh ta]. Đúng vào tích tắc mà trông như đâm vào nhau, thì một luồng lực đột nhiên kéo xe đạp của anh ấy lại một đoạn nửa mét; ngoài ra chiếc xe jeep cũng phanh đứng lại ngay trước bánh xe của anh ta; có lẽ người lái trong xe đã phát hiện rằng phía sau có người. Lúc ấy người học viên này cũng không sợ hãi; nói chung lúc gặp tình huống như thế thì không sợ hãi; có thể sau này mới thấy sợ. Điều mà anh ấy nghĩ đến trước tiên là: ‘Ái chà, ai đã kéo mình lại nhỉ, mình phải cảm ơn người ấy’. [Anh ta] quay đầu lại vừa định nói cảm ơn, thì thấy trên đường chẳng có một ai, hoàn toàn yên tĩnh. Anh ấy lập tức hiểu ra: Chính là Sư phụ bảo hộ mình rồi!” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi là người học viên được Sư phụ nhắc tới ở trên trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào ngày 03 tháng 01 năm 1993. Vào ngày thứ tư trên đường về nhà từ lớp giảng Pháp của Sư phụ, sự việc này đã xảy ra.

Gần 20 năm sau, ngay trước Tết năm ngoái, tôi đạp xe đến siêu thị để giảng chân tướng cho mọi người. Một chiếc ô tô lao vào làn đường cho người đi xe đạp đã đâm vào tôi làm tôi bị ngã khỏi xe. Tôi đã bị hất xa khoảng hai mét, mặt và người đập xuống đất. Người phụ nữ lái xe đã ra khỏi ô tô và hoảng sợ đứng trước tôi. Tôi đứng dậy và nói với cô ấy: “Tôi ổn. Tôi có Sư phụ bảo hộ và tôi sẽ không đòi hỏi gì cô đâu. Mà sao cô lại lái xe vào làn đường xe đạp vậy?” Cô ấy nói rằng cô ấy đang tìm một trạm xăng. Khi tôi thấy cô ấy đang lạnh và run rẩy, tôi chỉ hỏi cô ấy vài câu hỏi đơn giản: “Cô đã bao giờ nghe nói rằng sẽ được phù hộ nếu thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó chưa?” Cô ấy đáp: “Có, tôi có nghe.” “Cô đã bao giờ nghe nói về một tảng đá có khắc các chữ Trung Quốc nói rằng ĐCSTQ sẽ bị diệt vong chưa?” “” “Vậy cô đã thoái đảng chưa?” Cô ấy trả lời: “Ở trường, tôi học kém, vì vậy tôi không gia nhập bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ.” Tôi nói: “Vì sự an toàn và bình yên của gia đình, cô hãy ghi nhớ và nhẩm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo.’ Nếu cô thường xuyên nhẩm nó, cô sẽ có thể biến hung thành cát và biến bất hạnh thành may mắn.” Cô ấy đáp: “Cảm ơn. Tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào.” Tôi nói: “Xin hãy cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp.” Cô ấy nói: “Vâng, tôi sẽ ghi nhớ điều này.” Tôi nói: “Xin hãy mau lên xe kẻo lạnh.” Cô ấy lái xe đi, mắt rưng rưng lệ.

Tôi nhìn lại mình. Mặt của tôi không sao nhưng quần áo đã bị rách. Thật kỳ diệu! Hai hàng nước mắt chảy xuống mặt tôi. Sư phụ lại bảo hộ tôi! Tôi thật may mắn.

Các khó nạn trong cuộc đời tôi do ĐCSTQ gây ra

Một tháng sau khi tôi chào đời, mẹ tôi qua đời. Vì gia đình tôi rất nghèo, cha tôi đã đem tôi cho một gia đình khác ở địa phương. Cha nuôi của tôi đã bị ĐCSTQ bức hại vì ông từng gia nhập Quốc Dân Đảng [Chú thích của Ban Biên tập: Quốc Dân Đảng đã nắm quyền ở Trung Quốc trước ĐCSTQ và bị đánh bại trong cuộc nội chiến ở Trung Quốc]. Trong phần lớn cuộc đời mình, ông đã chịu đựng rất nhiều khó khăn và đau khổ.

Năm 1958, tôi đã bỏ học và tìm việc để kiếm sống. Thời điểm đó đang diễn ra phong trào “Đại nhảy vọt” [Một chiến dịch chính trị của ĐCSTQ đã giết chết hàng triệu người vào những năm 1958-1960]. Hàng ngày, tôi rời nhà vào lúc 4 giờ sáng và không thể về nhà trước 10 giờ tối. Tôi làm việc 15, 16 tiếng một ngày. Tôi là một công nhân. Công việc của tôi vừa bẩn thỉu vừa vất vả, nhưng số tiền kiếm được thì rất ít ỏi. Tôi tự nuôi bản thân đã rất khó chứ chưa nói tới việc gửi tiền phụ giúp gia đình.

Khi về già, tôi bị bệnh ở thận, chân và vai. Để chữa bệnh, tôi đã tập vài môn khí công. Có lúc tôi thấy khá hơn, có lúc tôi thấy tệ hơn. Sau đó, tôi bị nhuyễn sụn xương bánh chè và gặp khó khăn trong việc đi lại. Khi đó, tôi được xếp làm việc khác. Sau đó, tôi đã nghỉ ốm khi làm công việc đó.

Đắc Pháp, cơ thể tôi trở nên rất nhẹ nhõm

Cuối năm 1992, trên đường về nhà, tôi nhìn thấy quảng cáo của lớp học Pháp Luân Công. Tôi đã để lại tên và tham dự lớp học vào ngày 03 tháng 01 năm 1993. Sau đó, tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Vào ngày thứ tư sau khi nghe bài giảng của Sư phụ, trên đường về, một chiếc xe jeep đã gần đâm vào tôi và tôi đã được Sư phụ cứu. Vào ngày thứ bảy, Sư phụ bắt đầu tịnh hóa thân thể tôi. Tôi bắt đầu nôn ra nước màu xanh. Sau đó, tôi nôn ra những thứ màu đỏ và cuối cùng nôn ra tất cả những thứ giống như nhựa đường. Sau đó, bệnh dạ dày của tôi cũng biến mất. Dần dần, bệnh nhũn sụn xương bánh chè, viêm khớp vai và viêm gan cũng biến mất.

Tôi thấy rất khỏe mạnh và tinh thần cũng rất tốt. Ở chỗ làm, tôi tu luyện bản thân theo các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi làm những việc mà những người khác không sẵn lòng làm. Tôi tình nguyện làm cả những công việc bẩn thỉu và không bao giờ mệt mỏi. Tôi cũng không tranh giành với các đồng nghiệp khác vì lợi ích cá nhân. Tôi làm thêm nhiều giờ. Tôi rất hòa hợp với các đồng nghiệp. Tôi đã được bằng khen: “Công nhân mẫu mực của tổ” và “Công nhân mẫu mực của phân xưởng.” Giám đốc phân xưởng không để tôi nghỉ hưu. Nhưng tôi vẫn quyết định nghỉ hưu vào năm 1997 để có thể đi đến công viên và luyện công với các học viên khác, cũng như chia sẻ kinh nghiệm với họ. Thấy những thay đổi thể chất to lớn của tôi, vợ tôi cũng bắt đầu tập luyện Đại Pháp.

Sau khi nghỉ hưu, vợ chồng tôi đến công viên luyện công và học Pháp hàng ngày. Chúng tôi sống một cuộc sống đầy đủ và gia đình chúng tôi rất hòa ái. Vào tháng 04 năm 1999, sau khi các học viên ở Thiên Tân bị bắt, tôi và vợ đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công.

Giảng chân tướng và cứu chúng sinh

Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Đại Pháp trên diện rộng, và bắt đầu một chiến dịch tuyên truyền rộng rãi chống lại Đại Pháp. Năm 2000, để mọi người biết sự thật về Pháp Luân Công, nhóm học Pháp của chúng tôi bắt đầu phân phát tờ rơi, dán giấy và treo các biểu ngữ. Sau khi Cửu Bình được xuất bản vào năm 2004, chúng tôi bắt đầu phân phát cuốn sách này với số lượng lớn để mọi người biết được bản chất suy đồi và tàn ác của ĐCSTQ. Từ năm 2006, chúng tôi đã phân phát đĩa Thần Vận.

Tôi bị bắt và giam ở đồn cảnh sát trong phiên họp Quốc hội lần thứ 17 của ĐCSTQ vì tà ác đã lợi dụng chấp trước vào sự tự mãn của tôi. Tôi bị đưa đến trung tâm giam giữ. Ở đó, tôi không khai tên của mình, không mặc quần áo tù nhân, không học thuộc các quy định của trại giam và không hợp tác với tà ác. Những người bạn tù đã giơ ngón tay cái lên ủng hộ khi họ nhìn thấy các đệ tử Đại Pháp kiên định với đức tin của mình. Tôi đã giảng chân tướng cho họ và khuyên họ thoái ĐCSTQ. Phần lớn các tù nhân ở trại giam số 2 đã thoái ĐCSTQ. Một vài người còn sử dụng tên thật để thoái. Một vài người cũng nói rằng họ muốn học Pháp Luân Công sau khi họ được thả. Tôi đã giải thích cho Giám đốc Trung tâm giam giữ, các kiểm soát viên và Ủy ban Chính trị và Pháp luật về vụ tự thiêu giả ở Quảng trường Thiên An Môn, về việc sức khỏe của tôi đã bình phục như thế nào sau khi tập Pháp Luân Công, và về việc Giang Trạch Dân đã dâng đất của Trung Quốc cho các nước khác như thế nào. Tôi nói cho hai điều tra viên phụ trách mình về việc ĐCSTQ đã thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công để kiếm những lợi nhuận khổng lồ, về việc Giang Trạch Dân và La Cán bị truy nã trên thế giới, về rất nhiều thiên tai và những tai ương do con người gây ra. Hai điều tra viên không hỏi gì về việc của tôi. Tôi liên tục phát chính niệm và nhẩm Pháp. Cuối cùng, với sự bảo hộ của Sư phụ và nỗ lực giải cứu của các học viên, tôi đã có thể ra khỏi trung tâm giam giữ với chính niệm.

Tuy nhiên, khu dân cư lại cử người tới theo dõi và quấy nhiễu tôi sau khi tôi trở về nhà. Tôi đã nói cho họ về vụ tự thiêu giả và về sự bất ổn định xã hội ở Trung Quốc. Tôi hỏi đã có ai trong số họ từng bị mất xe đạp chưa. Vị trưởng khu dân cư nói rằng gia đình ông đã bị mất 5 chiếc xe đạp. Sau đó, tôi nói với ông ta: “Các ông không đi canh chừng trộm cướp mà lại đi canh chừng những người tốt như các học viên Pháp Luân Công. Tôi là một công dân. Tại sao các ông lại đối xử với một công dân như thế này? Điều này là vi phạm nhân quyền.” Họ nói: “Chúng tôi không có lựa chọn nào khác. Cấp trên lệnh cho chúng tôi làm việc này.” Sau khi biết sự thật, họ đã ngừng theo dõi tôi.

Tôi cũng giảng chân tướng cho các công nhân đến sửa nhà tôi, và họ đều thoái ĐCSTQ. Một vài hộ hàng xóm khác cũng phải sửa nhà. Tôi giảng chân tướng cho các công nhân làm ở đó và họ cũng đều thoái ĐCSTQ. Hàng ngày, tôi ra ngoài để giảng chân tướng. Tôi giảng chân tướng cho những quan chức ĐCSTQ có thâm niên, những người đó biết rất rõ về bản chất tranh đấu và tàn nhẫn của Đảng. Phần lớn bọn họ đều nhận ra rằng cửu bình đã phơi bày rõ ràng về sự suy đồi của ĐCSTQ. Những quan chức này thường đến thăm nhau. Khi một người thoái ĐCSTQ, người đó cũng tạo ảnh hưởng cho cả nhóm.

Tôi có tâm niệm cứu người, vì vậy Sư phụ đã an bài nhiều người có tiền duyên đến với tôi. Họ làm việc trong quân đội, các phòng cảnh sát, các bộ, các chuyên gia, học giả, giáo sư, giảng viên,… Hầu hết họ đều thoái ĐCSTQ. Một vài người không thoái, nhưng điều đó không làm tôi nản lòng. Tôi phát chính niệm cho họ và hy vọng rằng họ sẽ được cứu khi họ gặp một học viên tiếp theo.

Tôi và vợ đã khuyên được nhiều người thoái đảng nhưng chúng tôi vẫn còn phải nỗ lực nhiều để theo kịp các học viên khác, những người đang làm việc này rất tốt. Chúng tôi sẽ học Pháp nhiều hơn, học Pháp tốt, hướng nội và không lãng phí thời gian để có thể cho mọi người biết chân tướng của Pháp Luân Công và giúp họ thoái ĐCSTQ. Chúng tôi phải cứu thêm nhiều chúng sinh và thực hiện đúng vai trò của một học viên lâu năm.

Chúng tôi rất biết ơn Sư phụ và cũng muốn được bày tỏ lòng cảm ơn tới các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/11/惊险中的幸运-257372.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/12/134396.html

Đăng ngày: 11 – 8 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share