Bài viết của Duyên Lâm, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 02-10-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước cuộc bức hại. Qua nhiều năm, tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên cạnh, nhiều lần bảo hộ tôi khỏi nguy hiểm và thay tôi gánh chịu ma nạn. Nếu không có sự bảo hộ của Ngài, tôi sẽ không thể ở đây hôm nay.

Tôi đã trải qua ba vụ tai nạn giao thông, Sư phụ từ bi vĩ đại đã thay tôi hoàn trả những món nợ sinh mệnh trước kia của tôi. Không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được lòng cảm ân vô hạn của tôi đối với Sư phụ!

Vụ tai nạn đầu tiên

Một buổi tối tháng 11 năm 1998, tôi cùng hai đồng nghiệp đạp xe về nhà sau khi tan ca. Chúng tôi đi qua một nhà hàng nhỏ, nơi có đoạn đường hẹp, hơi dốc xuống, nhưng người và xe cộ qua lại rất tấp nập. Tôi đạp khá nhanh, ngay lúc tôi đến trước cửa nhà hàng, một chiếc taxi đột ngột dừng lại và cửa xe mở ra. Tôi bị cánh cửa hất văng khỏi xe đạp, ngã ngửa ra sau nghe “bịch” một tiếng, gáy và lưng tôi đập mạnh xuống đất.

Tích tắc ấy, tôi rất tỉnh táo và nghĩ: “Mình không sao. Mình là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi chuyện đều ổn!”

Tôi nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi tên mình, xen cả tiếng ồn ào và hỗn loạn, nhưng tôi rất bình tĩnh và mở mắt ra. Họ hỏi tôi cảm thấy thế nào. Tôi nói với họ là tôi ổn và tính tự đứng dậy. Một đồng nghiệp quay sang bảo người tài xế: “Anh không tính đỡ cô ấy dậy sao?”

Lúc này tôi mới nhìn thấy tài xế là một chàng trai trẻ. Cậu ấy sợ đến đứng ngây ra đó. Khi cậu ấy lại gần định đỡ tôi dậy, tôi nói: “Không sao đâu, cậu không cần đỡ đâu. Tôi tự dậy được.”

Tôi từ từ bò dậy, đi vòng quanh một lượt, lắc lắc cái đầu, nhưng không thấy chóng mặt. Tôi sờ lên đầu thấy không đau, không chảy máu, cũng không sưng ở đâu cả. Tôi tìm chiếc xe đạp, thấy nó bị văng ra khá xa, nhưng xe cũng không sao cả. Tôi biết là Sư phụ đã bảo hộ mình, nếu không thị hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Một đồng nghiệp nói: “Chị nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao. Hơn 50 tuổi rồi, ngã mạnh xuống đất như thế, bây giờ có vẻ không sao, nhưng nhỡ sau này có vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm.”

Cậu tài xế trẻ cũng nói: “Dì ơi, dì đến bệnh viện kiểm tra đi ạ.”

Tôi mỉm cười và nói: “Cháu xem, dì ổn cả, sau này cũng không sau đâu. Đừng lo lắng!”

Đồng nghiệp vẫn khăng khăng muốn tôi đến bệnh viện kiểm tra. Nhưng tôi rất kiên định và nghĩ rằng tôi là người tu luyện, tôi không gây phiền phức cho tài xế, Sư phụ sẽ chăm sóc tôi. Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của tôi, tôi đã thuyết phục được họ rằng tôi không cần phải đi bệnh viện. Một đồng nghiệp đề nghị sẽ chở tôi bằng xe đạp của anh ấy, còn người đồng nghiệp kia sẽ dắt xe cho tôi. Tôi bảo họ không cần làm thế vì tôi tự đạp xe được. Tôi lên xe và chúng tôi tiếp tục đạp xe về nhà. Hai đồng nghiệp thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ. Chị ấy ngã mạnh như vậy mà vẫn không sao!”

Ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm như bình thường. Chỉ là phía sau đầu tôi hơi đau một chút, nhưng hai ngày sau đã hết. Qua sự việc này, các đồng nghiệp của tôi đã được thấy sự thần kỳ của Đại Pháp.

Tới hôm sau, người tài xế trẻ đã đến nhà tôi mang theo ít đồ bổ dưỡng và trái cây. Gia đình tôi đón tiếp cậu ấy rất nhiệt tình. Câu ấy rất vui khi thấy tôi vẫn khỏe mạnh. Tôi không nhận quà cậu ấy mang đến và bảo cậu mang về biếu cha mẹ cậu ấy. Trước khi cậu ấy ra về, tôi cho cậy ấy mượn cuốn sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp). Cậu ấy đọc xong và mang sách trả tôi. Tôi tin rằng cậu ấy đã biết cách để làm một người tốt.

Vụ tai nạn giao thông thứ hai

Sau khi nghỉ hưu, vào tháng 3 năm 2002, tôi làm việc cho một công ty trang trí nội thất. Một ngày nọ khi đang đạp xe đi làm, tới một ngã tư, tôi quan sát các hướng và không thấy chiếc xe ô tô nào, nên tôi tiếp tục đạp xe về trước. Nhưng vừa đến giữa ngã tư, đột nhiên có một lực mạnh bất ngờ đâm vào tôi và hất tôi văng lên, chiếc xe đạp đè lên chân tôi. Tôi không hề sợ hãi và tự hỏi: “Có chuyện gì vậy nhỉ? Không có chiếc xe nào mà”. Lúc này tôi nghe thấy tiếng phanh xe ô tô.

Một lát sau tài xế ô tô đi tới và dựng xe đạp của tôi lên, tôi cũng từ từ bò dậy. Thật thần kỳ, người tôi không hề bị trầy xước, thậm chí không dính một chút bụi đất nào. Quay đầu nhìn lại thì thấy chiếc ô tô còn cách khá xa và trên mặt đường còn rõ những vết phanh xe. Tôi nghĩ: “Sao xe ở xa thế kia mà lại đâm trúng mình nhỉ? Ồ, chắc chắn là Sư phụ đã kéo xe đạp của mình lại, nếu không thì chiếc xe ô tô kia đã không thể dừng kịp và hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi. Sư phụ lại một lần nữa bảo hộ mình.”

Sau đó, người hành khách trong xe xuống. “Tôi có việc gấp nên chúng tôi lái xe hơi nhanh. Dì vẫn còn giữ được mạng là quá tốt rồi! Cháu rất mừng vì dì không sao!” Cậu ấy đưa 10 Nhân dân tệ cho tài xế và nói: “Tôi thực sự có việc gấp phải đi, nên không thể ở lại với mọi người được”. Nói xong câụ ấy rời đi.

Tài xế hỏi tôi đang đi đâu. Tôi nói: “Tôi đang tới chỗ làm, nhưng tôi muộn mất rồi”.

Cậu ấy nói: “Nhà xưởng hơi xa, để cháu chở dì đi”. Cậu ấy bèn để xe đạp của tôi vào cốp sau, còn tôi ngồi vào trong xe hơi.

Trên đường đi, tài xế nói: “Cháu đang ở trọ và chạy taxi để kiếm sống. Vợ cháu không có việc làm, nhà lại có có con nhỏ, cuộc sống thực sự rất khó khăn”. Trông cậu ấy có vẻ lo lắng.

Tôi an trấn an cậu ấy: “Cháu đừng sợ, dì không đòi tiền cháu đâu. Nhưng sau này cháu lái xe nên chú ý an toàn hơn. Làm gì cũng phải nghĩ đến người khác trước, tâm phải thiện và làm một người tốt”.

Xe cậu ấy đâm trực diện vào tôi, nên tôi biết cậu ấy sẽ phải chịu trách nhiệm 100%. Tuy nhiên, là người tu luyện, tôi không muốn truy cứu trách nhiệm cậu ấy.

Khi chúng tôi đến nơi làm việc, công nhân đang đợi tôi vì tôi cầm chìa khoá nhà xưởng.

Buổi tối khi tan ca, người tài xế đó lại tới đón tôi, còn mua trái cây và một số đồ khác cho tôi, nói muốn chở tôi về nhà. Tôi lịch sự từ chối và để trái cây vào lại trong xe của cậu ấy. Tối nói: “Cháu mang về cho mấy đứa nhỏ ăn đi”. Cậu ấy rất cảm động và đưa địa chỉ nhà và số điện thoại của cậu ấy cho tôi, nhưng tôi nói khồng cần.

Vụ tai nạn giao thông thứ ba

Vào một ngày của tháng 11 năm 2012, khi đang trên đường về nhà để nấu cơm cho người cha già của tôi, thì một chiếc xe con chạy rất nhanh và quệt mạnh chiếc gương chiếu hậu vào tôi, hất tôi ngã xuống. Vai tôi đập xuống đất, còn chiếc xe đạp đè lên chân tôi. Chiếc xe ô tô chạy thêm một đoạn dài rồi mới dừng lại.

Một cô gái trẻ bước ra khỏi xe, chạy lại chỗ tôi và nói: “Cháu xin lỗi dì! Dì không sao chứ? Cháu đi làm muộn nên lái xe nhanh quá. Cháu không có ý định bỏ chạy đâu ạ.”

Tôi cười và bảo cô ấy: “Ồ, dì không trách cháu đâu. Cháu xem, dì không sao cả. Nhưng lần sau cháu nên lái chậm một chút nhé, chú ý an toàn. Con đường này đông người đông xe, lại hẹp nữa”.

Tôi nói tiếp: “À, dì muốn hỏi là cháu đã nghe nói về ‘tam thoái’ (thoái khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ) để được bình an chưa?”

Cô ấy mỉm cười và nói: “Cháu đã thoái ĐCSTQ từ lâu rồi ạ. Một người dì của cháu cũng làm việc này mà! (ý là cũng khuyên mọi người thoái ĐCSTQ)!”

Tôi vỗ vai cô gái và giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Quá tuyệt vời! Cháu hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ nhé”.

Cô ấy nói: “Vâng ạ. Cháu có tấm thẻ nhỏ (tấm bùa hộ mệnh có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp) đó rồi ạ.”

Hai chúng tôi đều cười thật vui vẻ. Tôi bảo cô ấy: “Thôi cháu mau đi làm đi nhé!”

Khi về đến nhà, vai trái của tôi không bầm tím cũng không sưng, chỉ hơi đau một chút. Sau khi tôi học Pháp và luyện công được hai ngày, cảm giác khó chịu đó đã biến mất.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/2/498176.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/30/231106.html