Bài viết được thuật lại bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Tây Nam Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-09-2025] Tôi là nữ học viên nông thôn, năm nay 57 tuổi, chưa từng đi học, và không biết chữ. Năm 2006, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không lâu sau, một số thần tích đã xảy ra. Tôi thực sự trải nghiệm sự thần kỳ và siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.

Các vấn đề sức khỏe của tôi được chữa khỏi

Hồi trẻ, tôi sinh con vào tháng 8. Vì trời nóng, tôi đã tắm nước lạnh và ngồi trong chậu nước lạnh để hạ nhiệt. Kết quả là tôi bị viêm khớp dạng thấp sau sinh. Lúc đầu cũng không biểu hiện rõ ràng, nhưng sau nhiều năm, tình trạng dần dần tệ đi cho đến khi tôi bị đau khắp cơ thể. Tay chân tôi cứng đờ và khó cử động. Tôi gần như bị liệt. Mọi công việc đều đổ dồn lên người chồng kiệt sức của tôi.

Khi tôi ở độ tuổi 30, một lần nọ, một phụ nữ cùng làng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã đưa tôi một tờ rơi chân tướng. Tôi nhìn vào và thấy trang bìa là ảnh một người phụ nữ đang ngồi đả tọa, liền buột miệng thốt lên: “Đó là Bồ Tát Quán Âm!” Tôi lập tức ngồi song bàn như bức ảnh trên tờ rơi, một tay đặt trên đùi lòng bàn tay hướng lên, tay còn lại đặt dưới cằm, lòng bàn tay hướng xuống.

Chồng tôi vội đến kéo tay tôi và nói: “Em không biết vụ tự thiêu ở Thiên An Môn à?”

Tôi nói: “Đó là giả. Là diễn viên, và những người bị tâm thần diễn”. Tôi tiếp tục ngồi ở vị trí đó. Thật ngạc nhiên, chỉ với tư thế này mà toàn thân của tôi đột nhiên nóng như lửa đốt; mồ hôi đầm đìa. Mùi hôi bốc lên nồng nặc, quần áo tôi ướt sũng, nhưng tôi lại thấy dễ chịu. Tôi nghĩ Đại Pháp thật vĩ đại.

Hơn 10 phút sau, toàn thân tôi mát mẻ, và ngừng chảy mồ hôi. Đột nhiên, tôi cảm thấy thư thái và cơn đau nhức cũng biến mất. Như thế, tay chân tôi trở nên linh hoạt. Bệnh viêm khớp dạng thấp sau sinh, và cảm giác tê liệt cũng biến mất một cách thần kỳ. Không ai có thể tưởng tượng điều này chỉ xảy ra trong chốc lát như vậy. Tôi được chuyển hóa thành một người mới khỏe mạnh!

Trải nghiệm tiếp theo của tôi là đầu, mặt, và mắt đều sưng lên. Tôi khó có thể nhìn rõ nhưng đầu não vẫn thanh tỉnh. Tôi tự nhủ: “Thưa Sư phụ, con không nhìn thấy khi đi lại nhưng con phải làm việc. Xin Sư phụ mở khe mắt để con nhìn thấy”.

Với niệm đó, mắt tôi trở lại bình thường. Mặt tôi vẫn sưng lên đến 18 ngày. Nó phồng rộp và chảy mủ vàng, tôi ướt đẫm mồ hôi khi ngủ. Khi người khác hỏi tôi bị gì, tôi nói tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và được Sư phụ Lý tịnh hóa thân thể cho tôi.

Chồng tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi nói tôi có Sư phụ quản và không chịu đi. Sau 18 ngày, vết sưng giảm dần, đầu và mặt tôi đều trở lại bình thường.

Sau một giấc mơ, tôi có thể đọc sách Đại Pháp

Tôi bắt đầu luyện năm bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp một cách đều đặn. Nhưng vì không biết chữ, tôi không thể đọc các bài giảng của Sư phụ. Vậy nên tôi rất lo, làm sao có thể tu bản thân và quy chính tư tưởng và hành vi khi không thể đọc Pháp.

Cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân trên tay, lòng tôi nặng trĩu: “Các học viên khác có thể đọc sách Đại Pháp và tu luyện chiểu theo những gì Sư phụ giảng, nhưng mình lại không biết chữ. Thậm chí nếu có người dạy mình học chữ, thì cũng muộn rồi. Mình có thể làm gì đây?” Tôi buồn đến mức khóc nức nở rồi ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân mở ra, từng trang sách tự lật mở. Những ký tự tiếng Trung trong sách lấp lánh và đẹp vô cùng, liên tục nhảy vào đầu tôi. Tôi phấn khích còn dùng hai tay để nhặt chúng.

Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình có thể đọc từng chữ trong sách rồi. Tôi vô cùng phấn chấn! Học sinh phải mất nhiều năm để học đọc, vậy mà tôi học đọc chỉ trong một giấc ngủ ngắn thôi—thật không thể tưởng tượng! Đại Pháp thực sự thần kỳ và toàn năng!

Tôi bắt đầu đọc “Luận Ngữ” trong sách Chuyển Pháp Luân. Lúc đó, con gái tôi đang học cấp 3, nghe thấy bèn hỏi: “Mẹ ơi, mẹ biết đọc chữ rồi à?” Tôi nói với con về kỳ tích sau giấc mơ, con bèn thốt lên: “Thật kỳ diệu!”

Không lâu sau, con gái cũng bước vào tu luyện Đại Pháp. Sau này chúng tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại.

Từ đó trở đi tôi đã đọc hết các sách Đại Pháp, gồm hơn 20 kinh văn của Sư phụ.

Bước qua khe hở trong mưa

Dịp Tết Nguyên Đán vừa qua, vợ chồng tôi và con gái đến thăm họ hàng. Trên đường về nhà, trời bắt đầu đổ mưa. Chúng tôi không đem theo áo mưa và trời đang lạnh. Lúc đó tôi nghĩ mình có thể bước qua những khe hở trong mưa để cả người không thấm nước mưa. Hơn một tiếng sau, chúng tôi đi bộ về đến nhà, cả quần áo và giày của tôi đều khô ráo. Nhưng chồng và con gái tôi đều bị ướt sũng. Sau đó tôi nhận ra mình thật ích kỷ. Tại sao tôi không xuất ra một niệm cho chồng con tôi cũng bước qua những khe hở trong mưa?

Ngăn chặn cai ngục và tù nhân phạm tội ác

Không lâu sau bước vào tu luyện, tôi bị những người không minh bạch chân tướng Đại Pháp trình báo vì phát tài liệu chân tướng. Tôi bị bắt và kết án ba năm tù. Tại tòa, tôi nói với thẩm phán rằng: “Bản án ba năm tù đối với người tu luyện là không đúng! Ông không biết Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời thế nào. Đó là Pháp của vũ trụ!”

“Vì ông dám kết án người tu luyện Pháp của vũ trụ, tôi sẽ kết án ông tù chung thân!” Thẩm phán tức giận đến mức nghẹn lời và không thể nói sau một lúc lâu. Sau này tôi nhận ra đó là kết quả của tâm tranh đấu và oán hận. Người tu luyện nên giảng chân tướng cho mọi người bằng tâm thái hòa ái từ bi thì đúng hơn.

Trong gần 20 năm tu luyện, tâm thái của tôi không phải lúc nào cũng tốt, và không phải lúc nào tôi cũng hành xử dựa trên các Pháp lý. Kết quả là tôi bị bắt giữ phi pháp hơn chục lần. Tôi bị đưa vào trại tạm giam ba lần, trại cưỡng bức lao động một lần, và bị đưa vào tù một lần. Những lần bị bắt khác, tôi giảng chân tướng cho cảnh sát và được thả trong ngày.

Tôi từng tuyệt thực một tháng trong trại tạm giam và không thấy đói chút nào. Sau khi bị đưa vào nhà tù nữ, tôi chiểu theo yêu cầu của Sư phụ:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Dẫu cho lính canh hay tù nhân bảo tôi làm gì, tôi đều từ chối. Họ bắt tôi đứng thì tôi ngồi; họ bắt tôi ngồi, thì tôi đứng hoặc luyện công. Vì tôi luyện công, trưởng cai ngục tên Lý đã ra lệnh cho hai tù nhân đấm đá tôi. Sau đó họ còn còng tay tôi vào khung cửa sổ, ống nước và giường.

Tôi bị treo ngược trong tám ngày mà không được phép sử dụng nhà vệ sinh. Tôi không được ngủ cho đến 2 giờ sáng và phải thức dậy lúc 6 giờ sáng. Họ đều nói những điều này đã được nhà tù phê duyệt. Khi cần đi tiểu hoặc đại tiện, tôi không muốn xin phép họ. Vậy nên tôi xuất ra một niệm: “Quỷ phân, quỷ nước tiểu, hãy đi và áp lên thân trưởng cai ngục và tù nhân bức hại ta”.

Kết quả là, tôi không cần đi tiểu hay đại tiện trong tám ngày mà vẫn thấy bình thường. Còn ba người bức hại tôi thì liên tục bị táo bón và đầy hơi.

Hai tù nhân được chỉ định giám sát là bạn tù của tôi. Tôi thấy họ ngồi xổm trong nhà vệ sinh rất lâu mà không đi được; họ khó chịu đến mức không thể ngủ. Cuối cùng họ báo cáo với nhà tù và phải nằm viện một tuần. Khi trở lại, họ vẫn còn táo bón. Họ biết mình đã nhận quả báo rồi.

Tôi bảo họ hãy sám hối với Sư phụ, thừa nhận lỗi sai, chấm dứt bức hại các học viên Đại Pháp, và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!” Họ đều đồng ý và các chức năng của cơ thể trở lại bình thường. Sau đó tôi bảo họ thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Họ không dám nói ra, nhưng gật đầu đồng ý.

Khi cai ngục trở về từ bệnh viện, cô ấy vẫn khó chịu vì táo bón. Cô ấy gọi tôi đến, lịch sự bảo tôi ngồi và nói: “Hôm nay đừng coi tôi như cai ngục, hãy coi tôi như một người phụ nữ nông thôn, hãy nói chuyện thẳng thắn với nhau”.

Cô ấy bắt đầu vừa khóc vừa nói: “Hãy thu công của chị lại và đừng gây chuyện với tôi nữa. Tôi cảm thấy rất khó chịu. Sư phụ của chị bảo chị cứu tôi. Tại sao chị vẫn gây chuyện với tôi?”

Tôi nói: “Chúng tôi đã cố gắng cứu cô và bảo cô đừng bức hại các học viên Đại Pháp. Nhưng cô không chịu nghe. Tôi có thể làm gì đây? Cuối cùng cô đã rút ra được bài học rồi phải không?”

Khi tôi bảo cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cô ấy nói đã đến Hồng Kông và thoái rồi. Tôi không nhịn nổi mà đập tay xuống bàn: “Vậy sao cô còn bức hại chúng tôi?”

Cô ấy im lặng một lát, rồi nói sẽ không làm vậy nữa. “Đại Pháp là tốt, ĐCSTQ là tà ác. Đây là tín ngưỡng của chị”. Cô ấy vừa khóc vừa nói, không ngừng lấy khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi, cứ như cô ấy đang chịu ấm ức nhiều lắm.

Chúng tôi nói chuyện một thời gian lâu, cô ấy dùng hết hai gói khăn giấy. Tôi bảo cô ấy: “Cô cần thành tâm sám hối với Sư phụ và thừa nhận lỗi sai. Từ giờ trở đi, đừng làm những việc bức hại các học viên nữa. Thành tâm niệm chín chữ chân ngôn thì Sư phụ sẽ giúp cô. Đại tràng bị tắc nghẽn của cô sẽ được thông và cô sẽ ổn”. Cô ấy lập tức sám hối với Sư phụ và thừa nhận lỗi sai của mình.

Sau lần đó, cô ấy đã cởi mở hơn trong cách tiếp cận với các học viên. Cô ấy cũng giúp chúng tôi giảng chân tướng. Có lần, cô ấy đưa một số lính canh thực tập đến gặp tôi và một học viên khác để nói chuyện. Chúng tôi giảng chân tướng Đại Pháp và đề nghị họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhưng họ không dám thoái và quay về trình báo với cô ấy. Cô ấy nói: “Không có gì đâu”.

Sau này nữ cai ngục được điều chuyển khỏi khu vực chúng tôi và làm trưởng khu của một nhà tù.

Thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng

Có lần, trên đường đi làm bằng xe máy điện, tôi bị một chiếc xe hơi phóng nhanh tông vào từ phía sau. Cả tôi và xe máy đều văng lên không trung. Tôi rớt xuống cách một đoạn, lăn ba vòng trên mặt đất. Tài xế là một thanh niên cỡ hai mươi mấy tuổi, đang run rẩy vì sợ và hoàn toàn không biết phải làm gì. Vợ của cậu đang ẵm em bé, nhanh chóng gọi cho cảnh sát. Mọi người bèn xúm lại, một số người qua đường nói: “Xong rồi, bà ấy chết rồi”.

Xe cảnh sát đến và ba cảnh sát bước ra. Xe máy của tôi bị hư hại hoàn toàn nhưng tôi hầu như không hề hấn gì, ngoài năm vết sưng lớn, một cái trên đầu, hai cái ở hai bên cùi chỏ, và hai cái trên hai đầu gối. Khi cảnh sát biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cậu ấy quay lại và nói với tài xế rằng: “Anh gặp người tốt rồi đó. Chúng tôi đã gặp vài vụ tương tự rồi, họ không bao giờ đòi tiền ai”.

Tôi nói với tài xế và người qua đường: “Hãy tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp, và niệm chín chữ chân ngôn của Đại Pháp để được bình an. Nhìn tôi nè, tôi bị tai nạn nghiêm trọng mà vẫn ổn!”

Cảnh sát giao thông thì thầm với tôi: “Dì à, dì phải bảo vệ bản thân mình nhé, đừng lộ liễu quá”.

Ngay lúc đó, năm vết sưng lớn trên người tôi lập tức co lại và biến mất. Tôi nói với mọi người ở đó: “Nhìn này, vết sưng từ tai nạn biến mất rồi!” Ai cũng sững sờ và kinh ngạc. Cuối cùng tài xế mua cho tôi một chiếc xe máy cũ coi như đền bù; ngoài đó ra tôi không chấp nhận điều gì khác.

Tôi tu luyện đã gần 20 năm và trải nghiệm rất nhiều điều. Tôi tin rằng dẫu chúng ta có gặp bất kể khó khăn hay ma nạn nào đi nữa, miễn là chúng ta chính niệm chính hành tín Sư tín Pháp, mọi việc sẽ ổn. Chúng ta phải nghĩ cho người khác trước và lúc nào cũng gắng sức cứu độ chúng sinh.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/21/495970.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/19/231375.html