Thoát khỏi hiểm nguy trong gang tấc
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Thiên Tân, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-09-2025] Cuối năm 1997, tôi tình cờ nghe thấy một người đàn ông trung niên nói với dân làng của ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Khi nghe thấy “Chân-Thiện-Nhẫn” và “trở thành người tốt”, tôi cảm thấy rất đỗi thân thuộc, và tôi cứ như vậy mà đắc được Đại Pháp mà tôi đã chờ đợi hàng ngàn vạn năm.
Tôi chiểu theo Pháp lý của Đại Pháp để yêu cầu cử chỉ và lời nói của mình, không còn so đo tranh cãi với người khác nữa.
Hồi đó, tôi đang làm việc tại một tiệm giặt khô. Tôi thấy có 400 Nhân dân tệ trong túi quần áo của khách hàng và ngay lập tức trả lại cho anh ấy. Khi thu phải tiền giả của khách hàng, tôi cũng không cảm thấy oán giận mà xé bỏ luôn những tờ 100 Nhân dân tệ giả đó chứ không mang đi tiêu xài để gây thiệt hại cho người khác. Nhiều lần khách hàng để quên đồ có giá trị, tôi đều trả lại cho họ. Tâm tính tôi đề cao lên, tôi đã khỏi các bệnh phụ khoa, vấn đề về ăn uống, chứng đau vai gáy và tất cả các căn bệnh khác của tôi đều biến mất. Tôi trở nên khỏe mạnh, thân thể nhẹ nhàng, tâm trạng vui vẻ, hạnh phúc không gì sánh được. Chứng kiến những thay đổi của tôi, chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Chiếc ấm cạn nước đun trên bếp gas suốt 11 giờ đồng hồ
Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã có trải nghiệm thần kỳ. Tôi giặt xong quần áo lúc 10 giờ tối rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, lúc 7 giờ sáng, tôi vào bếp để chuẩn bị bữa sáng. Tôi đã bị sốc khi vừa mở cửa bếp: căn phòng ngập tràn khói đen và những tiếng nổ lách tách. Tôi chỉ nhìn thấy ngọn lửa gas đang cháy còn không nhìn thấy gì khác. Tôi vội vàng chạy tới khóa chốt bình gas lại. Tôi đã rất hoảng hốt.
Định thần lại, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bình gas tôi vừa mua đang đặt ngay cạnh bếp gas. Vào 8 giờ tối hôm trước, tôi đã đổ đầy ấm nước và bật bếp đun. Sau đó tôi đi học sách Chuyển Pháp Luân, rồi giặt quần áo. Tôi đã quên mất chiếc ấm. Nó đã liên tục được đun từ 8 giờ tối đến 7 giờ sáng hôm sau, suốt 11 tiếng! Nước trong ấm đã bốc hơi hết, nhưng chiếc ấm cũng không hề bị thủng. Thật là một phép mầu khi bình gas không phát nổ! Tôi biết chính là Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi được bình an vô sự.
Ngón tay của chồng tôi
Chồng tôi làm việc tại nhà máy giấy, phụ trách dập giấy bằng máy dập. Một ngày trong 2022, anh ấy vô tình đưa tay trái vào máy dập khiến đầu ngón tay trỏ bị thương. Công nhân và ông chủ của anh ấy đều vô cùng sợ hãi, ông chủ nhất quyết đưa anh ấy đến bệnh viện. Bác sỹ nói đầu ngón tay của anh ấy đã bị dập nát và cần phải phẫu thuật. Bởi không thể thuyết phục ông chủ và bác sỹ, chồng tôi đã phải phẫu thuật và bị cắt bỏ mất một đốt ngón tay trỏ. Bác sỹ đã lấy một ít da ở bên cạnh ngón tay để phủ và khâu vết thương lại. Chồng tôi được kê rất nhiều thuốc và được cho về nhà.
Khi chồng tôi về nhà, ông chủ của anh ấy yêu cầu anh ấy uống thuốc và cảnh báo rằng đến đêm chỗ ngón tay sẽ đau dữ dội. Ông chủ nói nếu thuốc không có tác dụng, chồng tôi nên đi truyền nước vào ngày hôm sau. Ông chủ nói rằng vợ ông cũng từng bị thương ở ngón tay, mặc dù vết thương không nặng như chồng tôi, nhưng cơn đau dữ dội đến mức bà không thể ngủ được. Bà đã phải đi truyền dịch.
Chồng tôi nói: “Tôi sẽ ổn thôi, anh đừng lo lắng. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ sẽ bảo hộ tôi.”
Sáng hôm sau, bà chủ đến thăm. Tôi nói với bà ấy rằng chồng tôi vẫn ổn và anh ấy đã ngủ suốt đêm, không đau, ngón tay cũng không sưng đỏ. Bà ấy không tin và đi vào phòng để xem ngòn tay của chồng tôi. Bà ấy đã rất kinh ngạc khi thấy nó không đỏ, không sưng và chồng tôi không uống một viên thuốc nào.
Một lúc sau, tôi và bà ấy cùng đi đến nhà máy giấy. Khi ông chủ và những công nhân khác hỏi thăm về tình hình của chồng tôi, bà ấy nói: “Cậu ấy không uống thuốc mà cũng không bị đỏ hay bị sưng gì cả.”
Mọi người đều không tin. Ông chủ muốn đến nhà chúng tôi để xem thực hư ra sao. Tôi nói với ông ấy rằng tôi sẽ bảo chồng tôi đến để họ không bị lỡ việc. Khi chồng tôi đến, mọi người trong xưởng đều thấy những gì chúng tôi vừa nói là sự thật và Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ.
Chỉ sau vài ngày, chồng tôi đã trở lại nhà máy làm một số việc nhẹ nhàng và anh ấy không uống bất kỳ loại thuốc nào, cũng không cảm thấy đau đớn gì.
Chiếc xe ba bánh chạy bằng dầu diesel bị lật
Một buổi tối mùa đông năm 2015, chồng tôi đã lái một chiếc xe ba bánh chạy bằng dầu diesel về nhà. Tôi ngồi ở ghế phụ còn hai công nhân ngồi ở thùng xe. Thùng xe chất đầy những vật dụng nặng phục vụ công việc như ống sắt lớn, xẻng và giỏ đựng hàng. Khi vào khúc cua hình chữ S, vì cua gấp nên xe mất lái và lao lệch sang phía bên phải (chồng tôi nói phanh không hoạt động). Tôi ngay lập tức nghĩ đến hai công nhân đang ngồi trên thùng xe và hô lớn:
“Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Sư phụ xin hãy cứu chúng con!”
Tôi còn chưa nói xong chiếc xe đã lật nghiêng ra rồi. Người chồng cao lớn của tôi ngã khỏi ghế lái. Kính chắn gió đè lên anh ấy còn anh ấy đè lên tôi. Thế nhưng anh ấy không hề bị thương tích gì. Khi chiếc xe bị lật, tôi ngã xuống và theo phản xạ tay chống xuống đường. Sau đó, tôi cảm thấy khó chịu ở lòng bàn tay và moi từ trong da thịt ở lòng bàn tay ra một hòn đá nhỏ. Tôi bị ngã mạnh xuống đất, thế mà cổ tay tôi không hề bị thương tổn gì. Về phần hai công nhân ở trên thùng xe, tôi lớn tiếng gọi thật to tên của họ, trước khi tôi kịp đứng dậy, một người trong số họ đã trả lời: “Chúng tôi không sao hết.”
Khi đứng dậy, hai vợ chồng tôi nhìn hiện trường: Hai công nhân đang nằm cạnh thùng xe, một ít nước từ xe đổ lên người họ, nhưng họ không bị thương. Nhìn những đồ vật trong thùng xe, chúng tôi thấy một ống sắt dài bốn mét đã rơi xuống con mương ở ven đường, chỉ nhìn thấy một đầu của ống sắt cùng với chiếc xẻng và một giỏ sắt, như thể ai đó đã để chúng ở đó một cách ngay ngắn.
Đây là con đường đông xe cộ qua lại và có vài xe tải lớn đang đi đến. Chúng tôi phải làm gì bây giờ? Chúng tôi không thể chắn đường gây cản trở giao thông được. Thật thần kỳ, chúng tôi đã có thể dễ dàng kéo chiếc xe tải lên, rồi chất đồ đạc lên xe, quay đầu xe, vào một ngôi làng gần đó đổ thêm một ít nước cho chiếc xe và về nhà.
Khi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lúc đó, tôi vẫn thấy sợ hãi. Thật không dám tưởng tượng là hậu quả sẽ khủng khiếp thế nào nếu chúng tôi không có Sư phụ bảo hộ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp!
Tôi viết ra vài câu chuyện mà bản thân tôi trực tiếp trải nghiệm để nói rằng Đại Pháp là thật, Đại Pháp là tốt. Hy vọng những ai đọc được bài viết này sẽ biết chân tướng, không nghe theo những lời dối trá của ĐCSTQ và được thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp, phân biệt rõ đúng sai, được Đại Pháp cứu độ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/30/499708.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/19/231373.html


