Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-08-2025] Tôi là một đệ tử Đại Pháp ở nông thôn, mấy lần tôi muốn viết bài chia sẻ về thể ngộ trong tu luyện nhưng chưa làm được vì tôi ít học, không viết được nhiều chữ Hán. Hôm nay nhờ sự giúp đỡ của đồng tu, tôi xin chia sẻ câu chuyện về việc Đại Pháp đã hóa giải mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng.

Đối đầu gay gắt với mẹ chồng

Năm 25 tuổi, tôi kết hôn, chồng tôi có ba người em trai, cả gia đình có tổng cộng chín người. Người xưa thường nói: “Mẹ chồng nàng dâu là kẻ thù không đội trời chung”. Trong một gia đình lớn như vậy, chuyện va chạm lặt vặt xảy ra thường xuyên. Chuyện nhỏ thì không nói, nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất là bị mẹ chồng “lừa dối”.

Sau khi kết hôn được nửa năm, vợ chồng tôi xây nhà gần nhà mẹ đẻ tôi, nhà xây xong chúng tôi liền dọn ra khỏi nhà mẹ chồng. Vài năm sau, mẹ chồng đến nhà tôi chơi, bà rất thích nhà của chúng tôi và nói: “Mẹ muốn dọn đến chỗ các con ở”.

Tôi cứ ngỡ bà nói đùa. Bà nói: “Thật đấy, mẹ rất thích nhà của các con”. Tôi nói: “Nếu mẹ thực sự muốn chuyển đến đây thì phải họp gia đình, xem các chú có ý kiến gì không, chứ không các chú lại nghĩ vợ chồng con đang lợi dụng mẹ”.

Sau đó, chúng tôi đã hỏi ý kiến các em trai của chồng tôi, họ đều nói: “Thà đưa tiền chứ không muốn đón hai ông bà về nhà phụng dưỡng”. Các con tôi cũng suốt ngày hỏi: “Sao không cho ông bà nội đến nhà mình ở?” Tôi thực sự không biết trả lời các cháu thế nào, nên đành đồng ý.

Sau đó bà lại nói với tôi: “Nhà con làm ruộng mà không có trâu. Bố mẹ có xe, có trâu, có cả cối đá, mẹ sẽ mang hết sang đây, chúng ta dùng chung, như vậy con sẽ không phải mua, tiết kiệm được khối tiền”. Vì ham lợi trước mắt, tôi đã đồng ý cho bố mẹ chồng chuyển đến. Nhưng vài ngày trước khi chuyển nhà, tôi chợt nghe bố chồng nói rằng bà đã mang hết trâu, xe, cối đá đem bán lấy tiền, và còn nghe bà bảo: “Nếu mang hết sang đó, con trai thứ hai, thứ ba trách móc thì làm sao, lại nói mẹ thiên vị con trai cả (chồng tôi là con cả)”.

Sau khi biết chuyện, tôi liền đến gặp bà để hỏi cho rõ, nhưng bà chối bay chối biến, nói rằng mình không nói như vậy, còn bảo, đợi bà chuyển sang rồi sẽ thấy. Tôi đã tin lời bà. Mãi đến khi ông bà chuyển đến chỗ chúng tôi, tôi mới thực sự biết mẹ chồng đã “lừa” mình, trâu, xe, cối đá gì đó đều không mang sang. Điều này thực sự làm tôi bị tổn thương, từ đó tôi coi mẹ chồng như kẻ thù, ngay cả nhìn bà một cái cũng khiến tôi khó chịu mất mấy ngày. Nhưng chúng tôi lại sống chung một sân, cúi đầu không thấy hễ ngẩng lên là gặp. Thật khó xử!

Sức khỏe của tôi vốn đã không tốt, tôi thường bị đau đầu, đau đốt sống cổ, nghiêm trọng nhất là bệnh thấp khớp. Mùa hè tôi phải đội mũ, mặc quần áo bông. Cộng thêm chuyện bị mẹ chồng “lừa”, tinh thần tôi gần như suy sụp, tôi oán hận chồng không đứng về phía mình; oán hận bản thân sao lại gặp phải một người mẹ chồng như vậy. Có lúc tôi nghĩ: “Bà mà không để tôi yên, thì tôi cũng không để bà yên, tốt nhất là chúng ta không nên sống cùng nhau nữa”.

Đại Pháp hóa giải oán hận trong tâm

Tháng 3 năm 1999, mẹ chồng tôi đến nhà con trai thứ hai chơi. Vợ chú ấy là người tu luyện Pháp Luân Công, nghe mẹ chồng bảo tôi bị bệnh, bèn nhờ bà mang về cho tôi một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, dặn tôi học thử xem, nói là có thể chữa bệnh. Cô ấy còn nói, bệnh của cô ấy chính là nhờ học và luyện Pháp Luân Công mà khỏi.

Tôi vừa nghe thấy, liền từ chối ngay: “Đọc sách mà cũng có thể chữa bệnh là sao? Bệnh của con bệnh viện còn không chữa nổi, đọc sách sao khỏi được? Con không đọc đâu”.

Chồng tôi ở bên cạnh nói: “Thì em cứ đọc thử xem, đọc không khỏi thì cũng có hại gì đâu, lại không tốn tiền”. Tôi nghe thấy cũng có lý, đọc thì đọc vậy!

Tôi mang cuốn sách về nhà, ngồi trên giường và bắt đầu đọc. Đọc được vài trang, tôi cảm thấy nội dung rất hay nên lại đọc tiếp. Tôi đọc được trong sách viết:

“Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Ôi! Đây chẳng phải là đang nói về mình sao? Mẹ chồng bán hết những thứ có giá trị, chuyển đến nhà tôi toàn những thứ cũ nát, có lẽ những thứ đáng giá đó không phải là của tôi rồi. Nghĩ như vậy, trong tâm tôi dường như trút bỏ được một gánh nặng, ngay lập tức không còn cảm thấy bức bối như trước nữa. Tôi thầm nghĩ: “Mình sẽ không giống mẹ chồng, bà đã lớn tuổi rồi, mình không chấp bà nữa”. Sau đó, ngày nào tôi cũng đọc sách, càng đọc càng thích, gần như không thể đặt xuống được.

Một buổi sáng thức dậy, chồng tôi hỏi: “Mấy đêm nay em không đắp chăn, không lạnh à?” Tôi nói: “Không đắp chăn thì đắp cái gì chứ?”. Chồng tôi nói: “Em đạp chăn sang một bên, em không sợ lạnh nữa à?”. Tôi sững người bảo: “Em có biết đâu!”. Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy, mình không còn đau ở đâu nữa, đầu cũng hết đau, cột sống cổ cũng không đau, bệnh thấp khớp cũng khỏi, cũng không còn sợ lạnh nữa, cơ thể ấm áp, toàn thân nhẹ nhõm, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy. Chỉ trong hai ngày, sách cũng chưa đọc được nhiều, Sư phụ đã gỡ hết bệnh cho tôi, thật quá thần kỳ.

Mẹ chồng thấy tôi học Đại Pháp khỏi được bệnh, bà cũng bước vào tu luyện, hai chúng tôi cùng học, cùng tu, cùng nhau đốc thúc, cùng nhau tinh tấn. Mâu thuẫn giữa chúng tôi cũng tự nhiên được hóa giải, tôi không còn oán hận mẹ chồng. Năm ngoái, bố chồng tôi bị bệnh, để chăm sóc ông, tôi đã ngủ bên nhà ông bà trong suốt cả mùa đông, tôi và mẹ chồng sống với nhau rất hòa thuận.

Bây giờ mẹ chồng tôi đã ngoài 80 tuổi, tôi hết lòng quan tâm, chăm sóc bà. Hàng xóm đều nói: Gia đình chị sống với nhau thật tốt, chưa bao giờ nghe thấy nhà chị có mâu thuẫn.

Đại Pháp đã cải biến tôi từ một người coi trọng lợi ích, không được vừa ý thì oán hận mẹ chồng, trở thành một người tốt biết cảm thông và quan tâm tới người khác.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/17/498372.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/29/229583.html