Bài viết của đệ tử Đại Pháp hải ngoại

[MINH HUỆ 15-08-2025] Tôi đến từ Mông Cổ. Hơn 20 năm trước (năm 2002-2003) ở Mông Cổ, tôi đã nghe nói đến Pháp Luân Công từ một người dì người Trung Quốc của tôi, nhưng khi ấy tôi không xem trọng.

Mùa xuân năm 2005, tôi tốt nghiệp đại học, vào mùa thu năm đó tôi đến Trung Quốc để học nâng cao. Sau khi đến nơi, người dì Trung Quốc của tôi đã nhiệt tình tiếp đãi tôi, còn giúp tôi đăng ký vào một học viện tiếng Trung.

Hầu như cuối tuần nào tôi cũng đến nhà của dì ấy. Mỗi lần đến nhà, dì đều nói về tín ngưỡng của dì với tôi, nhưng lúc đó tôi cũng không quá để tâm. Tháng 1 năm 2006, sinh viên có kỳ nghỉ đông, tôi không có việc gì để làm. Dì đã đề nghị tôi giúp dịch cuốn “Chuyển Pháp Luân” sang tiếng Mông Cổ, tôi không chút do dự đã đồng ý. Thế là chúng tôi cùng nhau bắt đầu công việc biên dịch.

Đối với tôi mà nói, quá trình biên dịch cực kỳ gian nan. Trong đầu trống không, đối với Thần, tôn giáo, khí công, tu luyện, vũ trụ… thậm chí những khái niệm khoa học thì đều không biết gì cả. Tôi thiếu hụt những loại kiến thức này là do không có hứng thú với việc học ở trường, không thích đọc sách, còn luôn trốn tránh việc học. Từ trước tới giờ, tôi không phải là người đam mê đọc sách, thành thật mà nói, ngoại trừ kiến thức cơ bản ra, đối với các kiến thức khác tôi gần như không biết gì cả. Tôi chỉ thích các môn học ngoại ngữ như tiếng Nga, tiếng Anh, tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, và tiếng Đức. Trong những môn học này, tôi đạt thành tích xuất sắc, nhưng ngoài đó ra thì tôi đều thấy mơ hồ.

Trong quá trình biên dịch, dì ấy giảng giải cho tôi từng chút từng chút một. Dần dần, tôi bắt đầu lý giải được ngày càng nhiều hơn.

Cuối cùng, chúng tôi đã biên dịch thành công cuốn “Chuyển Pháp Luân”, “Đại Viên Mãn Pháp” và “Chuyển Pháp Luân quyển II”.

Sau khi hoàn thành ba cuốn sách này, cuối năm 2008 tôi rời Trung Quốc và kết hôn. Mặc dù tôi đã dịch cuốn “Chuyển Pháp Luân”, nhưng chưa hoàn toàn lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa trong đó. Lý giải của tôi chỉ giới hạn ở lý niệm căn bản về việc làm người tốt, chỉ thế mà thôi.

Mỗi khi dì tôi đến Mông Cổ, tôi lại nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp, nhưng hễ dì ấy đi khỏi là tôi liền quên mất.

Năm 2019, trong thâm tâm tôi tràn ngập một khát vọng, dù không rõ lắm là mình đang tìm kiếm điều gì. Tôi có một gia đình yêu thương đầm ấm, có hết thảy những gì một người thường có thể khao khát, nhưng vẫn thấy thiếu chút gì đó. Tôi cần chút gì đó đến lấp đầy khoảng trống trong nội tâm.

Đột nhiên tôi có một khát vọng mãnh liệt muốn được đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, thế nên tôi bắt đầu đọc. Trong khi đọc, nội tâm tôi tràn ngập niềm vui mừng khó tả. Chính vào lúc ấy, tôi đã hạ quyết tâm tu luyện. Ban đầu, tôi không biết nên bắt đầu tu luyện như thế nào.

Trong đoạn thời gian này, dù tôi còn chưa hoàn toàn tu luyện, nhưng trong tâm lại tràn ngập nguyện vọng hồng Pháp. Thế là tôi đã thuê một văn phòng rộng 50 mét vuông ở Ulan Bator, bắt đầu định kỳ đăng bài lên Facebook, gần như tháng nào cũng có bài mới. Rất nhiều người vào tìm hiểu Đại Pháp, phần lớn mọi người chỉ tu luyện một thời gian ngắn rồi rời đi, còn những người thực sự lý giải được Pháp lý thì sẽ ở lại, và vẫn tu luyện đến bây giờ.

Tôi từng có dạo đặt chân lên con đường tu luyện, nhưng trong quá trình đó đã gặp phải rất nhiều khảo nghiệm về thân và tâm. Ban đầu, tôi không cách nào hiểu được nguyên nhân sinh ra những khó nạn này, nhưng thuận theo thời gian trôi qua, dần dần tôi nhận ra rằng, những điều này đều là biểu hiện của nghiệp lực của bản thân tôi, là biểu hiện của hành vi trong quá khứ. Cho dù gian nan, tôi vẫn phải tiếp tục tiến lên. Cuối cùng, nhờ học Pháp, tôi mới khắc phục những chướng ngại này. Pháp cho tôi năng lực nhận biết và sức mạnh cần có để đối diện với nghịch cảnh. Dần dần, tôi đã có thể khắc phục được những khó khăn ấy. Trong quá trình này, tôi đã minh bạch và lý giải được nguyên nhân thâm sâu dẫn đến nghịch cảnh, và việc kiên trì bước trên con đường này là quan trọng biết bao, cho dù xem ra thật đáng sợ.

Tháng 9 năm 2020, tôi bắt đầu dịch các bài viết trên Minh Huệ, và chia sẻ với các học viên Mông Cổ. Qua quá trình này, tôi mới thực sự bắt đầu hiểu được bản chất của tu luyện và làm sao để đề cao tâm tính. Cùng với việc đọc ngày càng nhiều bài viết trên Minh Huệ, tôi cảm thấy mình ngày càng thành thục, dần dần có được lĩnh ngộ sâu sắc hơn. Tôi càng đắm mình trong Pháp, thì càng cảm thấy mình hợp với tu luyện Đại Pháp. Những lý giải của tôi dường như đang không ngừng mở rộng, Sư phụ đang dẫn dắt tôi, khai mở trí huệ cho tôi theo cách mà tôi không cách nào tưởng tượng được. Tôi phát hiện mình đã vượt qua khảo nghiệm ngày càng nhẹ nhàng, nội tâm tôi tràn ngập hân hoan và cảm kích.

Tuy nhiên, thời gian trôi đi, tôi dần dần nhận thức rằng, những trải nghiệm ban đầu chỉ là giai đoạn chuẩn bị cho tu luyện. Khi khảo nghiệm thực sự xuất hiện, mới đầu tôi không biết nên đối đãi thế nào. Tôi nỗ lực khống chế bản thân, bảo trì tâm thái bình hòa, và vận dụng Pháp để vượt qua những thách thức này. May mắn là, khi gặp phải mâu thuẫn với đồng tu và người nhà, Sư phụ luôn bên cạnh tôi, chỉ dạy và coi sóc tôi. Dần dần, tôi bắt đầu minh bạch làm sao để tu luyện bản thân tốt hơn. Tôi đã biết cách tinh tấn thực tu, biết cách hướng nội tìm, và hướng nội tìm ở tầng sâu hơn.

Cùng với đó, tôi bắt đầu dùng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để đo lường cảnh giới tư tưởng hiện tại của mình. Đương nhiên, tôi biết tôi vẫn còn con đường rất dài cần phải đi, nhưng tôi cảm thấy rằng thuận theo việc tiến bước trên con đường tu luyện, lý giải của tôi cũng không ngừng thâm sâu.

Tôi có nhiều tâm chấp trước rất mạnh mẽ: hiển thị, oán hận, tật đố, coi thường người khác… đó chỉ là một vài ví dụ, nhiều không đếm xuể. Tuy vậy, nếu so với thời gian đầu thì giống như bóc vỏ hành tây vậy. Loại chuyển biến này chỉ có thể đạt được dưới sự chỉ đạo của Pháp. Ví dụ, tôi đã mất rất nhiều công phu để khắc phục tâm oán hận, bởi dường như nó xuất hiện trong mọi việc tôi làm, ảnh hưởng đến tư tưởng của tôi, hành vi của tôi và cách tôi tiếp xúc với mọi người. Nhưng dần dần, cùng quá trình không ngừng tu luyện, sự oán hận của tôi đã yếu đi rất nhiều. Hiện tại, so với trước đây, nó đã ít đi rất nhiều, khi nó xuất hiện, tôi đã có thể nhận ra nó rất rõ, từ đó có thể dùng phương thức thanh tỉnh hơn để xử lý nó.

Cuối cùng, tôi muốn đề cập đến một chút về câu chuyện Hàn Tín chịu nhục chui háng mà Sư phụ giảng trong “Chuyển Pháp Luân”:

“Điều đó đã chứng tỏ rằng Hàn Tín có tâm Đại Nhẫn thật phi thường. Ông ta không giống như người bình thường khác, vậy nên ông mới làm được những việc to lớn. ‘Con người tranh hơn nhau khẩu khí’, ấy là câu nói của người thường. Nếu sống là vì chút khẩu khí, mọi người thử nghĩ xem sống như thế có mệt mỏi không? Có khổ sở không? Có đáng vậy không? Hàn Tín dù sao thì cũng chỉ là người thường, chúng ta là người tu luyện, chúng ta còn phải hơn cả ông ta nữa. Mục tiêu của chúng ta là đạt đến tầng siêu xuất khỏi người thường, hướng đến tầng cao hơn mà tiến đến.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân).

Ông ấy không có tâm giữ thể diện, không cố chấp, không tranh hơn thua, có rất nhiều phẩm chất khiến người ta kính phục. Những phẩm chất này đã giúp ông thành đại sự. Người tu luyện chúng ta có sự chỉ đạo của Đại Pháp, chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, mới có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ tu luyện của mình. Như vậy sẽ không mang thêm gánh nặng cho Sư phụ. Chính Pháp cuối cùng sẽ hoàn thành, nhưng bản thân những chấp trước và sự không nguyện ý của chúng ta, khiến chúng ta không sao vượt qua được, và cản trở quá trình chính Pháp.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài viết được chọn cho Hội Giao lưu Tâm đắc Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại San Francisco, Hoa Kỳ năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/15/498355.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/18/229406.html