Thử thách mới trên con đường tu luyện của tôi
Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Áo
[MINH HUỆ 03-07-2025]
Kính thưa Sư phụ tôn kính,
Thưa các đồng tu,
Năm nay, tôi đã trở thành người dẫn chương trình (MC) cho các buổi biểu diễn của Shen Yun. Khi mới nghe nói về cơ hội trở thành MC, tôi đã nghi ngờ bản thân và do dự không muốn ứng tuyển cho vị trí này. Tôi biết rằng việc chuẩn bị và bản thân việc dẫn chương trình sẽ chiếm rất nhiều thời gian. Đồng thời, tôi cũng không hình dung nổi bản thân sẽ dẫn một chương trình mà tôi đã quen thuộc và ngưỡng mộ từ khi còn nhỏ. Hơn nữa, tôi không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong lĩnh vực này.
Tóm lại, tôi không thực sự hứng thú với việc trở thành MC, bởi vì tôi sẽ phải thay đổi nhịp sống của mình, bước ra khỏi vùng an toàn và còn phải đầu tư rất nhiều thời gian để thành thạo các kỹ năng. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nếu phải giảm số buổi diễn Shen Yun vì không có MC thì thật đáng tiếc biết bao. Với suy nghĩ đó, tôi đã đăng ký thử vai và quyết định xem mình có phù hợp với vai trò này không.
Sau khi nộp đơn, vài tháng trôi qua mà tôi không nhận được phản hồi. Nghĩ rằng có thể có những ứng viên khác, tôi đã vô thức từ bỏ ý định này. Tôi thậm chí còn nghĩ nếu mình thực sự được chọn, có lẽ tôi sẽ từ chối vì tôi không còn ngày nghỉ phép nào để tham gia khóa đào tạo MC ở New York.
Thật bất ngờ, một ngày nọ, tôi nhận được một tin nhắn hỏi tôi có còn hứng thú trở thành MC không và liệu tôi có thể hình dung mình đảm nhận vai trò đó không. Tôi lập tức cảm thấy một trách nhiệm to lớn, và có cảm giác muốn trốn chạy khỏi nó. Mặc dù tin nhắn chỉ hỏi về sự quan tâm của tôi, nhưng lúc ấy tôi lại cảm nhận rằng họ đã quyết định chọn tôi. Sau này tôi mới biết quyết định lúc ấy vẫn chưa phải là cuối cùng, còn có một ứng viên phù hợp khác. Nếu lúc đó tôi biết được điều này, có lẽ phản ứng của tôi đã khác.
Vì cho rằng mình đã được chọn, tôi nghĩ nếu từ chối thì tôi sẽ rất hối tiếc, bởi vì Shen Yun cần một MC. Trong thâm tâm, tôi đã biết mình sẽ làm gì mặc dù tôi chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Để có thời gian cho đợt đào tạo, tôi đã làm thêm giờ để có thêm ngày nghỉ.
Trong một cuộc trò chuyện với một đồng tu, tôi lại một lần nữa nhận ra rằng con đường của mình đã được định sẵn từ lâu và tôi không nên chống lại.
Tại New York, trong lần đầu bước lên sân khấu để tập luyện, ngay cả việc đối mặt với những hàng ghế trống thôi cũng khiến tôi lo lắng rồi. Tôi bắt đầu đọc thuộc lòng những lời thoại mà tôi đã ghi nhớ, và dần dần, tôi cảm thấy thoải mái hơn với sân khấu. Đôi khi có người đi ngang qua ở phía dưới nhà hát, điều đó làm tôi nói lắp. Tôi cảm thấy căng thẳng khi có người lắng nghe. Dần dần, tôi đã quen với tình huống này.
Sau đó, một MC khác đã đến buổi đào tạo của tôi và lắng nghe tôi đọc lời thoại. Cuối mỗi buổi, anh ấy đều góp ý cho tôi để tôi tiến bộ hơn. Ban đầu, tôi lo lắng về việc bị săm soi, và điều này khiến tôi khó tập trung. Sau đó, tôi tập với một MC khác trên một sân khấu phụ nhỏ có micro và đèn chiếu. Chúng tôi thay phiên nhau đọc lời thoại và góp ý cho nhau. Lần đầu tiên đến lượt tôi dẫn, tôi đã rất miễn cưỡng khi lên sân khấu. Tôi vô cùng căng thẳng và tim tôi đập loạn xạ. Trong một môi trường xa lạ, tôi biết mình phải vượt qua nỗi lo lắng và dũng cảm đối mặt với nó.
Nhớ lại lúc viết bài chia sẻ này, tôi hiểu ra rằng việc trở thành một MC đòi hỏi tôi phải vượt qua những trở ngại và từng bước một bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Tôi đã dần dần được đẩy vào những thử thách lớn hơn với mức độ khó mà tôi có thể đảm đương được. Mặc dù cảm thấy không thoải mái khi gặp phải chúng, nhưng tôi nhận thức rõ ràng rằng chỉ có thông qua những trải nghiệm này, tôi mới có thể trưởng thành.
Trong quá trình chuẩn bị ở New York, nhiều MC đã cho tôi những lời khuyên quý báu. Trong một buổi tập, chúng tôi mô phỏng một buổi biểu diễn thực trong một nhà hát lớn. Ngay trước khi đến lượt tôi, một trong các MC đã nhắc nhở tôi một lần nữa rằng tôi tuyệt đối không được quên lời thoại. Tôi tự nhủ mình đã thuộc lòng lời thoại rồi. Nhưng chỉ vài giây sau khi đứng trên sân khấu, tôi ngạc nhiên thấy mình đã quên hết cả; thậm chí tôi không thể nhớ ra được một đoạn nào. Cứ như thể chúng đã biến mất khỏi trí nhớ của tôi. Tôi lập tức nhận ra rằng mình đã không đủ tập trung và thất bại vì tâm tự mãn.
Sau khi từ New York trở về, tôi tiếp tục luyện tập lời thoại ở nhà mỗi ngày. Nếu một ngày nào đó tôi không luyện tập đủ, do lịch trình bận rộn hoặc do lười biếng, tôi trở nên phân tâm và rất khó tập trung. Việc luyện tập thật nhiều mỗi ngày giúp tôi tập trung hơn và tôi có thể luyện tập hiệu quả hơn.
Vài tuần trước buổi biểu diễn đầu tiên, tôi đọc được một bài chia sẻ trong đó tác giả kể về những cảnh tượng ở không gian khác mà anh đã nhìn thấy trong một buổi biểu diễn của Shen Yun. Khi MC bước ra sân khấu để giới thiệu tiết mục cuối cùng, anh ấy đã mắc một lỗi nhỏ, khiến chủ nguyên thần của một số khán giả bị mất tập trung trong giây lát. Họ bị ngắt kết nối khỏi con đường vàng kim dẫn đến thiên đường. Một số người trong số họ là vua hoặc hoàng hậu của vương quốc của họ, và họ bị lơ lửng giữa trời và đất và không thể trở về.
Tôi nhận ra rằng các MC của Shen Yun gánh vác trách nhiệm to lớn nhường nào, điều này đã thúc đẩy tôi nỗ lực luyện tập hơn. Vào ngày biểu diễn đầu tiên, tôi rất lo lắng, nhưng tôi biết đây là con đường đã định của mình và tôi phải tiếp tục bước đi. Tôi thực hiện nhiệm vụ một cách nghiêm túc và tin rằng nếu tôi giữ được sự tập trung cao độ, mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ.
Buổi diễn đầu tiên là một thử thách cực độ cả về thể chất lẫn tinh thần đối với tôi. Tôi không thể thư giãn, nhưng điều đó cũng giúp tôi giữ tập trung. Đến nửa sau của buổi diễn, lưng và đầu tôi bắt đầu đau, và cơn đau trở nên dữ dội đến mức cuối buổi tôi chỉ muốn nằm xuống và nghỉ ngơi. Đêm đó tôi bị sốt và đổ mồ hôi rất nhiều. Sau khi chia sẻ với các đồng tu, tôi nhận ra rằng cơ thể tôi đang được tịnh hóa để chuẩn bị cho thử thách mới.
Mấy hôm sau, tôi lại bị sốt. Tôi cho rằng cơ thể mình cần được tịnh hóa kỹ lưỡng hơn. Buổi biểu diễn tiếp theo của tôi sẽ diễn ra trong vài ngày nữa, nhưng cơn sốt vẫn chưa giảm.
Có người khuyên tôi nên uống thực phẩm chức năng hoặc đi khám bác sĩ để nhanh chóng hồi phục và sẵn sàng cho buổi biểu diễn tiếp theo. Tôi muốn làm mọi cách có thể để trở lại sân khấu, nhưng tôi không nghĩ lời khuyên đó là đúng và vẫn coi cơn sốt là nghiệp bệnh của mình.
Trong khi nằm nghỉ trên giường, tôi nhớ đến một đoạn Pháp mà tôi từng đọc trước đó:
“Sau khi anh ta lấy được học vị tiến sỹ rồi, công tác và tiền đồ tương lai của anh ta sẽ có thể phần nào tốt hơn, tiền lương của anh tự nhiên cũng sẽ nhiều, điều đó không cần phải nói, sẽ cao hơn người thường, cao hơn người bình thường. Con người chẳng phải là vì cái này mà sống sao? Anh ta ngay cả cái đó cũng không cần nữa.”
“Tôi là nhằm vào những người như vậy, nhằm vào những tình huống như thế này, tôi giảng rằng nếu đã có thể làm được đến vứt bỏ tình, vứt bỏ danh lợi, thế thì sao không vứt bỏ luôn bản thân cái sợ sát sinh đi?! Đó chẳng phải là đã vứt bỏ luôn chấp trước tối hậu rồi sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998])
Tôi tự hỏi tại sao mình không muốn dùng thực phẩm chức năng hay tìm đến sự trợ giúp của y tế. Bề ngoài, làm như vậy sẽ giúp hạ sốt và cho phép tôi tạm thời khỏe lại để có thể dẫn chương trình cho buổi biểu diễn tiếp theo. Nhưng nó sẽ trì hoãn việc tiêu nghiệp của tôi.
Vài tuần sau khi mùa diễn kết thúc, tôi đã đọc được điều này trong khi học Pháp:
“Còn nói về việc có phải là cựu thế lực can nhiễu không? Khi bản thân mình đang cải biến phần bề mặt nhất của bản thân, thì còn một bộ phận mà chư vị cần phải tự mình gánh chịu, nhưng giảng một cách tương đối thì đều không lớn, sẽ không có ảnh hưởng quá nhiều đến chứng thực Pháp. Khi xuất hiện khó khăn rất lớn thì nhất định là do tà ác đang can nhiễu, nhất định cần phát chính niệm thanh trừ chúng!” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York, Giảng Pháp các nơi III)
Tôi ngộ ra rằng cơn sốt đã can nhiễu tôi trong một số buổi biểu diễn, không chỉ đơn thuần do nghiệp bệnh của tôi, mà là sự can nhiễu của tà ác. Tôi nhận ra rằng lẽ ra tôi nên tập trung vào việc thanh trừ chúng bằng chính niệm kiên định.
Có lần trong buổi biểu diễn, khi đang chuẩn bị nói lời thoại giữa các tiết mục, tôi nhận thấy mình có cảm xúc người thường đối với một số câu thoại. Tôi thích một số câu và không thích những câu khác. Một số câu thoại dài hơn và một số có những từ khó phát âm. Tất cả những chi tiết nhỏ này khiến tôi mong đợi hoặc miễn cưỡng nói chúng. Những quan niệm người thường này đã làm tăng thêm sự lo lắng cho tôi.
Tôi cũng nhớ đến đoạn video trong đó một nghệ sĩ Shen Yun chia sẻ rằng bất cứ khi nào có sự cố hoặc trở ngại phát sinh trong buổi biểu diễn, anh ấy sẽ hướng nội và tự nhắc nhở bản thân rằng buổi biểu diễn không phải để cho bản thân anh, mà là để mang đến màn trình diễn hay nhất có thể cho khán giả. Ngay lúc đó, tôi nhận ra rằng những quan niệm của tôi về mỗi đoạn thoại đã ngăn cản tôi tập trung. Sau khi tôi buông bỏ chúng, tôi đã có thể dẫn tốt hơn và ít căng thẳng hơn khi xử lý những lời thoại phức tạp.
Sau mỗi buổi biểu diễn, tôi cũng liên tục bị khảo nghiệm bằng cả những lời tán dương và những lời phê bình gay gắt. Đặc biệt sau một buổi diễn, người đầu tiên tôi gặp đã chỉ trích gay gắt phần thể hiện của tôi, chỉ ra những điểm tôi cần cải thiện. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong tâm cảm thấy có lỗi vì đã làm không tốt. Người thứ hai tôi gặp sau đó lại khen ngợi tôi, nói rằng tôi đã làm rất tốt ở một số điểm. Cả hai đều là những MC kỳ cựu và biết rất rõ họ đang nói về điều gì, vì vậy tôi đã nghiêm túc ghi nhận phản hồi của cả hai. Sau khi suy ngẫm, tôi nhận ra rằng những gì cả hai người nói đều là để giúp tôi tu luyện tâm tính. Bề ngoài, họ nhận xét về màn dẫn của tôi, nhưng ở tầng sâu hơn, họ đang khảo nghiệm xem tâm tôi có bị dao động bởi những lời khen chê hay không.
Trên đây là một số trải nghiệm tu luyện và thể ngộ tại tầng thứ sở tại của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính.
Cảm ơn các đồng tu.
(Bài chia sẻ được chọn từ Pháp hội Áo năm 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/3/496688.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/17/228900.html