Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 22-07-2025] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Sau khi con trai tôi chào đời, tôi bận rộn với các hạng mục và công việc, trách nhiệm chăm sóc cháu luôn do người nhà tôi đảm nhiệm. Tôi hầu như không tham gia. Mẹ tôi, cũng là một học viên, đã có lần nhắc tôi rằng dù bận đến đâu, mỗi ngày tôi cũng nên để ý tới con trai một chút.

Chớp mắt, con trai tôi đã gần hai tuổi. Một ngày nọ, cháu hỏi tôi: “Bố ơi, trước khi con đến đây, bố có biết con ở đâu không?” Tôi hỏi: “Con ở đâu thế?” Cháu nói: “Ở trên trời ạ.” Tôi bật cười, nghĩ rằng chắc người nhà tôi đã nói với cháu điều này. Sau này tôi mới biết họ chưa bao giờ nói với cháu những chuyện như vậy. Cháu chưa bao giờ hỏi mẹ hay ông bà câu hỏi này. Nhưng hễ nhìn thấy tôi, cháu lại hỏi đúng câu đó.

Một hôm, khi cháu lại hỏi tôi câu đó, tôi hỏi lại cháu: “Con làm gì ở trên trời?” Không chút do dự, cháu đáp: “Con đã đi tìm, tìm mãi, rồi con đã chọn bố.” Tôi đáp lại: “Chúc mừng con, con đã chọn đúng người rồi đấy.” Cháu liền hỏi: “Tại sao ạ?” Câu hỏi bất ngờ của cháu khiến tôi lúng túng. Không hiểu tại sao, những lời này cứ thế tuôn ra khỏi miệng tôi: “Vì bố có thể giúp con bước vào con đường tu luyện.” Câu trả lời của tôi dường như chạm đến một ký ức nào đó trong cháu. Cháu nhìn tôi đầy suy tư.

Bình thường tôi chỉ cần đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, nhưng đêm đó tôi lại trằn trọc. Câu nói “Vì bố có thể giúp con bước vào con đường tu luyện” cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Điều tưởng chừng như một phản ứng tức thời lại giống như một ý niệm đã được gửi vào tâm trí tôi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Được sinh ra trong một gia đình đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, con trai tôi chắc hẳn đã đến vì Pháp. Cháu gần gũi với mẹ và ông bà nhất, hầu như không gặp tôi. Vậy mà cháu lại chỉ nói những điều như vậy với tôi. Có lẽ, đây là trách nhiệm của tôi.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh lịch làm việc và chuyển sang bộ phận dựng phim. Mặc dù thu nhập giảm đi, tôi lại có một lịch trình đều đặn hơn và có thể dành thời gian cho con trai.

Dẫn dắt con trai tôi

Khi đó con trai tôi mới hơn hai tuổi. Từ khi sinh ra, cháu đã được nghe Pháp mỗi ngày. Tôi thấy cháu đã hai tuổi nên cháu cần bắt đầu tự học Pháp, vì vậy tôi bắt đầu dạy cháu học thuộc Hồng Ngâm và giải thích ý nghĩa bề mặt cho cháu. Sau này, tôi thấy rằng sau hai ngày đọc to, đến ngày thứ ba, cháu có thể đọc thuộc lòng từng đoạn. Tôi khuyến khích cháu học thuộc bài thơ đầu tiên trong Hồng Ngâm, “Khổ kỳ tâm chí”. Sau khi học thuộc, cháu rất vui. Rồi cháu bắt đầu học thuộc bài thơ thứ hai, thứ ba, và cứ như vậy. Trong khoảng một năm, cháu đã có thể đọc thuộc lòng tất cả các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm.

Tôi bắt đầu dạy con trai học thuộc Luận Ngữ. Chúng tôi học thuộc mỗi ngày một câu, nếu câu nào quá dài thì học thuộc một nửa. Chúng tôi học thuộc Pháp trên đường đến trường mẫu giáo. Chưa đầy một năm, cháu đã có thể đọc thuộc lòng Luận Ngữ một cách trôi chảy.

Tiến xa hơn nữa

Sau đó, con trai tôi và tôi đã dành gần hai năm để học từ đầu đến cuối cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi con trai tôi lên sáu tuổi và chuẩn bị vào lớp một, tôi quyết định dạy cháu học thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi vẫn học thuộc một câu mỗi ngày và ôn lại những phần đã học thuộc.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ trong sáu tháng đầu học thuộc Bài giảng thứ nhất. Tuy nhiên, khi lớn hơn, con trai tôi có nhiều thứ phải học hơn, tôi dần trở nên lo lắng, luôn cảm thấy không đủ thời gian. Vô tình, câu tôi nói với con trai nhiều nhất lại là: “Nhanh lên, không còn thời gian nữa…” Khi đó, mỗi khi tan làm, tôi lại cảm thấy thời gian bận rộn thực sự trong ngày của mình mới bắt đầu. Tôi thường cảm thấy áp lực và lo lắng, sợ rằng con trai tôi lề mề và sẽ không hoàn thành được mọi việc. Dù có hoàn thành được công việc trong ngày, đôi khi cũng đã mất quá nhiều thời gian và ảnh hưởng đến giấc ngủ của cháu.

Tôi biết tình trạng này không tốt. Tôi cũng biết rằng mình ngày càng chấp trước vào con trai. Cháu có thể cảm nhận được áp lực mà tôi vô tình đặt lên cháu. Cháu luôn rất ngoan và cố gắng hết sức để học Pháp, luyện công và hoàn thành các nhiệm vụ mỗi ngày. Nhưng tôi cứ nghĩ rằng giá như cháu có thể tập trung hơn một chút và quản lý thời gian tốt hơn thì mọi thứ sẽ thật hoàn hảo.

Thấy cháu nỗ lực và không có thời gian để nghỉ ngơi, tôi cảm thấy rất căng thẳng. Tôi bắt đầu cố gắng tìm cách để cháu có thời gian cho bản thân. Việc học thuộc Pháp và luyện công chắc chắn không thể lơ là, nếu không sẽ dần dần buông lơi tu luyện. Việc học ở trường của cháu cũng không thể tụt lại phía sau. Lớn lên trong xã hội phương Tây, tiếng Anh rất quan trọng, và tiếng Trung còn quan trọng hơn, nếu bây giờ cháu không học, lớn lên sẽ còn khó hơn. Sau này, nếu cháu muốn học múa, cháu không thể không hiểu về âm nhạc và nhịp điệu? Vì vậy các buổi học piano cũng không thể bỏ được. Nhưng hiểu biết về nhạc mà không có thể lực cũng vô ích, nên việc bơi lội cũng không thể bỏ qua. Nhảy dây mỗi ngày sẽ giúp cháu cao lớn hơn, cũng cần thiết. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy điều gì cũng cần thiết. Cuối cùng, tôi chọn cách duy trì hiện trạng.

Một hôm, trong khi nghe phát thanh Minh Huệ, tôi nghe được bài chia sẻ của một học viên 13 tuổi, học viên đó đã học thuộc Pháp mười tiếng mỗi ngày trong kỳ nghỉ hè và học thuộc xong cuốn Chuyển Pháp Luân trong một mùa hè. Tôi thấy thật đáng nể. Tôi bật lại bài chia sẻ đó cho con trai nghe và nói với cháu: “Kỳ nghỉ hè sắp đến rồi. Con không cần phải giống như bạn tiểu đệ tử này, nhưng chúng ta học thuộc xong Bài giảng thứ nhất nhé?” Con trai tôi vui vẻ đồng ý.

Để học thuộc xong Bài giảng thứ nhất trong kỳ nghỉ hè, mỗi ngày cháu phải học thuộc nửa trang sách, bao gồm cả việc ôn lại nội dung cũ, học và học thuộc Pháp, mất bảy, tám tiếng mỗi ngày. Tôi hoàn toàn quên rằng cháu mới chỉ hơn sáu tuổi. Tôi chỉ đơn thuần khuyến khích cháu: “Con có thể làm được.” Cháu đã rất nỗ lực và học thuộc rất tốt, không bao giờ nghĩ rằng yêu cầu của tôi là quá đáng. Đôi khi cháu còn nói: “Hôm nay con có thể học thuộc thêm hai câu nữa.”

Trong khi cháu học thuộc Pháp, tôi ngồi cùng cháu và làm việc của mình. Đôi khi tôi cần đi gặp nhóm làm hạng mục và hy vọng cháu có thể học thuộc đoạn mới trước khi tôi đi. Vài lần, khi cháu không thể học thuộc một câu nào đó, tôi đã rất tức giận và hỏi: “Tại sao con không nhớ được? Tại sao con không đặt tâm vào việc học thế?”

Giọng điệu gay gắt của tôi thường khiến con trai tôi cảm thấy tổn thương và bật khóc. Sau khi nổi nóng, tôi luôn hối hận, cảm thấy mình đã quá khắt khe với cháu. Tuy nhiên, khi việc đó lặp lại, tôi vẫn khó kiểm soát cảm xúc của mình, lời nói và hành động của tôi khá gay gắt. Suốt cả mùa hè, tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Dù biết rằng nổi nóng với con là sai và tôi cần kiên nhẫn hơn, nhưng tôi vẫn tiếp tục như vậy mà không thực sự hướng nội.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cháu cuối cùng đã học thuộc xong Bài giảng thứ nhất. Cháu rất vui. Còn tôi, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì ngày mai trường bắt đầu khai giảng.

Môi trường mới và thách thức mới

Trường học khai giảng, đó là ngày đầu tiên con trai tôi vào học lớp hai tại trường Minh Huệ. Vì cháu là học sinh lớp hai duy nhất nên cháu đã học cùng với các bạn lớp một. Không lâu sau, một khảo nghiệm đã tới. Con trai tôi ngày nào đến trường cũng rất vui, nhưng luôn có phụ huynh phàn nàn rằng cháu bắt nạt con của họ. Các bạn học của cháu thường phàn nàn với tôi rằng cháu nói chuyện thô lỗ, giáo viên cũng có phản hồi tương tự. Có lúc, khi đón con trai ở trường và thấy ai đó đi thẳng về phía mình, tôi cảm thấy lo lắng, nghĩ rằng họ đến để phàn nàn với tôi.

Con trai tôi học ở một trường tư thục bình thường từ năm hai tuổi, cho đến khi cháu học xong lớp một. Các giáo viên và bạn học ở đó đều quý cháu, các bạn rất thích chơi với cháu. Tại sao cháu lại thay đổi nhiều đến vậy chỉ trong một mùa hè? Đặc biệt là trong mùa hè đó cháu dành phần lớn thời gian để học thuộc Pháp.

Vài ngày sau, giáo viên gọi tôi tới văn phòng và nói với tôi rằng theo quan sát của cô ấy, con trai tôi đã nói dối. Lời cô giáo như một cú đánh mạnh vào tôi. Con trai tôi học nói dối ở đâu? Bước ra khỏi văn phòng giáo viên, lòng tôi nặng trĩu.

Ngày hôm đó, khi tôi đón con trai ở trường, bạn thân nhất của cháu nói với tôi rằng con trai tôi đã đánh cháu. Tôi hỏi con trai: “Tại sao con lại đánh bạn?” Cháu trả lời: “Con không đánh bạn ấy.” Câu trả lời đó thực sự khiến tôi tức giận. Tôi nhớ lại lời cô giáo nói về việc con trai nói dối. Chẳng phải đây là nói dối thẳng vào mặt tôi sao? Tôi giận dữ nói: “Bố hỏi lại con lần nữa. Tại sao con lại đánh bạn?” Con trai tôi vẫn trả lời: “Con không đánh bạn.”

Tôi tức giận và kéo cháu ra một góc bãi đỗ xe, tôi hỏi cháu: “Nếu con không đánh bạn, sao bạn có thể vu oan cho con? Con có đánh bạn hay không?” Con trai tôi sợ hãi và khóc. Nhưng cháu vẫn khăng khăng rằng cháu không đánh ai cả.

Tối hôm đó, tôi bỏ mặc cháu và ở trong phòng của mình. Tôi cảm thấy vô cùng chán nản, tự hỏi tại sao, sau tất cả những năm tháng nỗ lực, con trai tôi lại trở nên như vậy. Để làm dịu những suy nghĩ hỗn loạn, tôi ngồi song bàn đả tọa, hai tay kết ấn. Nhạc Đại Pháp dần dần làm chậm lại những suy nghĩ phi mã của tôi. Sự tĩnh lặng đã bị lãng quên từ lâu từng chút gột rửa sự mệt mỏi, oán giận, bất lực và những cảm xúc người thường khác.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi ngẫu nhiên mở các bài giảng của Sư phụ và đọc được câu này trong bài “Giảng Pháp tại Manhattan”:

“Có [hiện diện] của Pháp vĩ đại nhường này, trong chính niệm chư vị là đồng tại với Đại Pháp, đó là sự bảo đảm rất to lớn. Khi chính niệm không đầy đủ không phù hợp Pháp thì sẽ thoát ly khỏi lực lượng của Pháp, thì sẽ xuất hiện sự cô lập không được giúp.” (Giảng Pháp tại ManhattanGiảng Pháp tại các nơi X)

“…cô lập không được giúp” – đó chính xác là cảm giác của tôi lúc đó. Trong một thời gian dài, tôi có vẻ bận rộn mỗi ngày, nhưng việc học Pháp của tôi chỉ hời hợt, và tôi cho rằng làm các việc chính là tu luyện.

Trong việc xử lý các vấn đề với con trai mình, tôi chỉ đưa ra yêu cầu cho cháu mà không duy trì trạng thái của một người tu luyện đối với cháu. Con trai tôi có thể cảm thấy rằng tu luyện là một điều vui vẻ đối với tôi không? Tôi đang hướng dẫn cháu tu luyện, hay tôi đang đẩy cháu ra xa?

Sư phụ đã đưa ra chỉ dẫn rõ ràng về việc giáo dục con cái trong sách Chuyển Pháp Luân:

“chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi quyết tâm phải thay đổi bản thân trước để giúp con trai tôi thoát khỏi những thiếu sót mà giáo viên và bạn học của cháu đã chỉ ra.

Thay đổi bản thân và trưởng thành cùng con trai

Ngày hôm sau tan học, tôi đưa con trai đến một nhà hàng. Tôi chân thành nói với cháu rằng việc tôi nổi nóng ngày hôm trước không phải là hành vi của một người tu luyện, và tôi đã xin lỗi cháu. Tôi nói với cháu rằng người tu luyện phải trung thực và Sư phụ không thích những đứa trẻ nói dối, dù là những chuyện nhỏ nhất. Tôi nói rất nhẹ nhàng, cháu cũng chăm chú lắng nghe.

Sau bữa tối, chúng tôi vui vẻ bước ra ngoài. Ở khu vực chờ của nhà hàng có một chậu cây cảnh trang trí, con trai tôi vô tình làm đổ một vật trang trí bằng thủy tinh, khiến nó vỡ tan. Cháu đứng sững người, không biết phải làm gì. Tôi không tức giận hay mắng cháu. Tôi để cháu quyết định xem cháu có muốn thừa nhận với nhân viên rằng đó là lỗi của mình không, tôi nói với cháu: “Con là một tiểu đệ tử. Bố tin con sẽ có lựa chọn đúng đắn.” Con trai tôi suy nghĩ một lúc, rồi kéo tôi trở lại nhà hàng và nói với nhân viên: “Cháu đã làm vỡ vật trang trí bằng thủy tinh ở bên ngoài ạ.” Nhân viên tốt bụng trả lời: “Không sao đâu. Cô biết cháu không cố ý.” Tôi đã để lại số điện thoại của mình phòng khi họ cần liên lạc.

Bước ra khỏi nhà hàng, tôi ngồi xuống ngang tầm với con trai và nói với cháu: “Con là một tiểu đệ tử dũng cảm và trung thực.” Cháu mỉm cười vui vẻ. Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra rằng đây là sự an bài tuyệt vời của Sư phụ, cho tôi cơ hội dạy con trai mình cách làm một người trung thực.

Tôi chợt hiểu rằng việc cháu nói dối xuất phát từ thái độ quá khắc nghiệt của tôi đối với cháu. Nếu tôi nói chuyện nhẹ nhàng với cháu, cháu sẽ không nói thô lỗ với các bạn khác ở trường.

Sư phụ giảng:

“…nếu bậc phụ huynh trong gia đình có vấn đề ở một phương diện nào đó, thì trẻ em sẽ có biểu hiện ra, sẽ cố ý được biểu hiện ra cho đệ tử Đại Pháp nhìn thấy, cho bậc phụ huynh nhìn thấy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Hóa ra không phải con trai tôi thay đổi; cháu là tấm gương phản ánh những vấn đề của chính tôi. Vấn đề hoàn toàn nằm ở bản thân tôi.

Hai tuần sau, khi tôi gặp lại cô giáo, cô vui vẻ nói với tôi: “Tử Tường không còn nói dối nữa, con nói chuyện tử tế và kiên nhẫn với các bạn ở trường. Cảm ơn anh đã hợp tác.” Tôi biết ơn sự chỉ dạy của Sư phụ và sự chăm sóc chu đáo của cô giáo dành cho con trai tôi.

Sau này tôi gặp một số phụ huynh khác, họ nói với tôi nhẹ nhàng rằng: “Con trai đứa nào cũng vậy – chúng hay chơi đùa thô bạo. Con trai của anh cao lớn hơn những đứa trẻ khác, nên ngay cả một cú đẩy nhẹ cũng khiến những đứa trẻ khác ngã. Cháu không cố ý đâu. Đừng bận tâm.” Nhớ lại cảnh con trai tôi khóc nức nở ngày hôm trước, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Thế nhưng cháu chưa bao giờ oán trách tôi vì đã hiểu lầm cháu và luôn chào tôi với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt trong veo, hồn nhiên.

Qua trải nghiệm này, tôi chợt hiểu sâu sắc hơn câu nói: “Tướng do tâm sinh.” Thực ra, môi trường của chúng ta là do chính chúng ta tạo ra – nó được định hình bởi tâm tính của chính chúng ta.

Một ngày nọ, trong khi con trai tôi học thuộc Pháp, tôi cũng học thuộc. Cháu hỏi tôi: “Bố ơi, sao bố cũng học thuộc Pháp vậy?” Tôi đáp: “Bố muốn ‘tỉ học tỉ tu.’“ Cháu tỏ ra rất vui.

Sau khi học thuộc, chúng tôi soát lỗi cho nhau. Những đoạn cháu khó nhớ cũng thường là những đoạn tôi cũng mắc lỗi. Hóa ra, những vướng mắc mà con trai tôi gặp phải khi học thuộc Pháp không nhất thiết là do cháu thiếu tập trung.

Khi tôi học thuộc Pháp từng từ một, tôi cảm thấy những lớp vật chất vẩn đục trong tâm trí mình đang được Sư phụ tẩy tịnh và được Đại Pháp gột rửa. Suy nghĩ của tôi trở nên rõ ràng hơn, tâm tôi trở nên bình an hơn. Sự thiếu kiên nhẫn, lo lắng và áp lực trước đây đã đè nặng lên tôi gần một năm trời, nay đã biến mất. Dần dần, con trai tôi và tôi đã tìm lại bầu không khí nhẹ nhàng và vui vẻ mà chúng tôi từng có khi cùng nhau học Pháp.

Qua giai đoạn học thuộc Pháp này, tôi đã khám phá ra nhiều chấp trước của mình. Tôi không còn là một người cha độc đoán. Tôi không còn thô bạo bảo con trai mình nên làm gì hay không nên làm gì. Tôi cho phép cháu làm mọi việc theo tiến độ của riêng cháu và cho phép cháu mắc lỗi. Tôi thấy cháu thoải mái và bình tĩnh hơn trước, cháu trở nên siêng năng hơn và quý trọng thời gian hơn trước. Khi tôi buông bỏ những chấp trước của người thường, con trai tôi đã thay đổi. Tất cả điều này đều bắt nguồn từ việc con trai tôi chăm chỉ học Pháp.

Buông bỏ chấp trước

Đúng lúc con trai tôi và tôi trở lại thói quen học Pháp, học hành và sinh hoạt bình thường, thoải mái, công việc của tôi lại có những thay đổi. Đạo diễn hình ảnh và người phụ trách ánh sáng của một bộ phim đã tiếp cận tôi, muốn tôi tham gia quay phim của họ. Sếp tôi nói rằng họ muốn dạy tôi các kỹ năng tại trường quay, đó là một cơ hội hiếm có mà tôi nên nắm bắt. Tôi đã đồng ý, nhưng trong lòng tôi lo lắng cho con trai mình. Cháu có duy trì việc học thuộc Pháp khi tôi vắng nhà không? Cháu có lơ là không? Khi làm việc tại hiện trường, trong những lúc rảnh rỗi, những lo lắng này đôi khi lại xuất hiện.

Một buổi sáng, tôi được gia đình kể về giấc mơ mà con trai tôi đã có đêm hôm trước. Sau khi ngủ thiếp đi, đột nhiên một lỗ hổng xuất hiện ở góc phòng của cháu, phát ra ánh sáng trắng. Trong chốc lát, con trai tôi được ánh sáng trắng này đưa đến một thế giới vàng son rực rỡ. Cháu thấy các tiên nữ rải hoa, và từng tầng từng tầng Kim Cương và Phật. Cháu thấy Sư phụ mặc bộ y phục màu vàng. Sư phụ mỉm cười hiền từ với cháu và nói: “Học Pháp tốt, luyện công tốt, múa tốt, mau lớn, và gia nhập Shen Yun.” Tôi biết đây là Sư phụ đang khích lệ con trai tôi và khai thị cho tôi – rằng con trai tôi đang được Sư phụ chăm sóc và tôi nên buông bỏ những lo lắng của mình.

Trong sáu tháng quay phim, tôi đã học được rất nhiều điều. Vào ngày kết thúc công việc, chúng tôi hoàn thành lúc 7 giờ sáng. Bước ra khỏi trường quay, tôi không hề cảm thấy mệt mỏi. Đối diện với ánh nắng mặt trời, cảm nhận được làn gió mát khi lái xe về nhà, tôi tự nhủ: “Tu luyện thật tuyệt vời. Có Sư phụ thật tuyệt vời!”

Kết luận

Một đêm nọ, sau khi chúng tôi học thuộc Pháp và gấp sách lại, con trai tôi đột nhiên nói với tôi: “Bố ơi, con đã không chọn sai người.” Tôi biết lời của cháu là sự khích lệ từ Sư phụ.

Sự ngây thơ và lương thiện của con trai tôi đã cho tôi thấy trạng thái mà cuộc sống nên có. Đồng thời, cháu là tấm gương phản ánh những chấp trước của tôi và giúp tôi không ngừng tự chỉnh sửa bản thân theo Pháp và làm tốt hơn. Cháu cũng có thể thấy một người cha không hoàn hảo đang cố gắng thay đổi bản thân thông qua tu luyện.

Tôi cảm thấy mình đang cùng con trai trưởng thành trong tu luyện. Nói về giáo dục, hướng dẫn con trai tôi đi trên con đường tu luyện, theo tôi, là sự giáo dục tốt nhất mà tôi có thể dành cho cháu.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Nếu có bất cứ điều gì trong bài chia sẻ của tôi không phù hợp với Pháp, xin vui lòng chỉ ra.

(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội Canada 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/22/497374.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/24/229020.html