Dùng hành động thiện lương để cứu những người xung quanh chúng ta
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-04-2025] Một lần tình cờ, người họ hàng nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt, đạo lý giảng trong đó không có trong sách vở nào cả.” Tôi nghĩ nếu chị ấy đã nói tốt, vậy mình nên thử xem sao.
Sau vài ngày nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi càng nghe lại càng thích nghe, càng nghe càng thấy có đạo lý. Tôi thầm nghĩ: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời, mà mình bắt đầu học muộn quá.” Kể từ đó, Pháp Luân Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm tôi.
Từ đó, tôi nghiêm khắc chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp trong mọi việc. Dù ở nơi làm việc hay trong khu phố, bất cứ ai tiếp xúc với tôi đều nói tôi là người tốt.
Tôi làm việc tại một khách sạn thuộc chính quyền huyện. Có một năm, vào ngày 1 tháng 5, phòng khách sạn đều đã được đặt kín, đã nhiều năm rồi mới thấy tình trạng này. Người quản lý rất vui mừng và đã đích thân chỉ đạo tất cả nhân viên khách sạn phải cố gắng hết sức để phục vụ tốt nhất cho khách lưu trú.
Nhưng các nhân viên cho rằng một số hình thức xử phạt trước đây của quản lý khách sạn đối với họ là không hợp lý, họ chỉ tức giận mà không dám nói, nên họ đã nhân dịp này để trả đũa. Thế là, các nhân viên phục vụ ở tầng của tôi đã thông đồng với nhau xin nghỉ vào ngày hôm sau, không ai đến làm việc để gây khó dễ cho người quản lý. Họ biết tôi sẽ không tham gia những việc như vậy, nên cũng không ai nói với tôi. Ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm như thường lệ.
Trước đây tôi làm việc ở quầy lễ tân, phụ trách việc xếp phòng và thu ngân. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện và bị giam giữ phi pháp. Sau khi tôi trở về, người quản lý đã chuyển tôi xuống làm nhân viên dọn phòng. Tôi nghĩ đệ tử Đại Pháp dù ở đâu cũng cần là người tốt, vì vậy anh ấy để tôi làm gì tôi cũng không oán trách, chỉ tận tâm làm tốt công việc của mình.
Tầng tôi làm việc có hơn 100 giường, được phân cho bốn người dọn dẹp. Ngày hôm sau khi đi làm, tôi thay đồng phục như thường lệ và bắt đầu dọn dẹp các phòng được giao. Sau khi làm xong, tôi đến phòng trực, nhưng không thấy nhân viên nào ở đó. Trước đây, sau khi làm xong việc, chúng tôi thường tập trung ở đó. Dù vậy, tôi cũng không nói ra, vì nhân viên phục vụ không có mặt ở chỗ làm việc thì tức là tự ý rời công việc, nếu bị quản lý phát hiện, họ sẽ bị phạt.
Để không làm chậm trễ việc nhận phòng của khách, tôi bắt đầu lặng lẽ dọn dẹp các phòng khác, lần lượt từng phòng một, từ đầu này của hành lang sang đầu kia. Gần đến giờ tan làm, tôi mới dọn dẹp xong tất cả các phòng ở tầng của mình. Trong suốt thời gian đó, người quản lý buồng phòng không hề xuất hiện.
Nhân viên phục vụ được chia thành hai ca, khi nào người ca sau đến giao ca thì người ca trước mới được tan làm, vị trí làm việc luôn phải có người trực. Tuy nhiên, khi đến giờ tan làm, chính người quản lý buồng phòng lại đến nhận ca. Trước đây, nếu có người nghỉ làm thì để tiết kiệm chi phí, người quản lý buồng phòng đều làm thay ca của họ. Vì vậy, tôi cũng không nghĩ nhiều, và cứ thế ra về.
Ngày hôm sau khi đến chỗ làm, có người nói nhỏ với tôi: “Hôm qua không có nhân viên phục vụ nào đến làm cả, tất cả đều xin nghỉ phép, nói nhà có việc, khiến quản lý buồng phòng lo cuống cả lên. Tất cả các phòng đều đã được đặt kín, mà nhân viên dọn phòng đều không đến, phòng không có người dọn. Nếu như lúc ấy mà có khách đến nhận phòng thì phải làm sao?
“Cô ấy lo lắng đến mức cứ lượn đi lượn lại, mà không dám cho ai biết, sợ tổng quản lý biết sẽ nổi trận lôi đình. Cô ấy cũng ngại mở lời nhờ chị giúp, lên tầng cũng không biết phải nói với chị thế nào, nên cứ không dám lộ diện. Sau khi chị về, cô ấy cầm chìa khóa mở tất cả các phòng, thấy phòng nào chị cũng dọn dẹp ngăn nắp cả rồi, cô ấy mừng lắm. Cô ấy nói người có tín ngưỡng quả là không như người khác. Chị đã giúp cô ấy một việc lớn đấy.”
Sáu tháng sau, người quản lý buồng phòng mới kể lại việc này cho tổng quản lý. Tổng quản lý lập tức triệu tập cuộc họp toàn thể nhân viên. Tại cuộc họp, tổng quản lý xúc động nói: “Ngày 1 tháng 5 năm nay, khách sạn chúng ta đã đón một lượng khách kỷ lục từ trước đến nay. Nhưng ngày hôm đó, chỉ có một mình (tên của tôi), một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đến làm việc. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì sao chứ? Cô ấy tu luyện, tôi ủng hộ cô ấy. Cô ấy có đi Bắc Kinh, tôi sẵn lòng đi tìm cô ấy. Bởi điều cô ấy làm được, các vị không làm được.” Nghe tổng quản lý nói, tôi vừa cảm động vừa vui mừng vì điều bà ấy tán đồng không phải là cá nhân tôi mà là Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau đó, tổng quản lý lại điều chuyển tôi trở lại làm việc ở quầy lễ tân.
Nhân viên Phòng 610 ở huyện chúng tôi đã nhiều lần gọi cho tổng quản lý, yêu cầu bà ấy đưa tôi đến một trung tâm tẩy não, nhưng bà đều không bận tâm. Có lần, nhân viên Phòng 610 đích thân đến khách sạn để gặp tổng quản lý, và hỏi: “Chúng tôi đã yêu cầu bà đưa (tên của tôi) đến trung tâm tẩy não. Sao bà vẫn không thực hiện?” Tổng quản lý nói: “Tôi chỉ biết tôi bảo làm gì thì cô ấy làm nấy, cô ấy là một nhân viên tốt, còn những chuyện khác tôi không quan tâm.” Người của Phòng 610 đành phải rời đi.
Kể từ khi Đại Pháp bị bức hại, tôi đã nhiều lần bị giam giữ phi pháp trong trại tạm giam, bị đưa đến trung tâm tẩy não và bị bỏ tù, mỗi lần bị bức hại đều gây tổn thương lớn cho gia đình, để lại nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.
Một năm, vào ngày 20 tháng 7, sở cảnh sát huyện cho đó là ngày nhạy cảm, nên đã đến nơi tôi làm việc để hỏi tôi còn tu luyện không và có còn định đến Bắc Kinh không. Tôi trả lời: “Tôi có tu luyện hay không, có đi Bắc Kinh hay không, đều là quyền lợi và tự do của tôi. Người khác không có quyền can thiệp.” Cảnh sát đã đưa tôi đến trại tạm giam mà không có bất kỳ lời giải thích nào, tôi đã bị giam giữ 15 ngày.
Khi tôi trở về nhà, chồng tôi đã khóc và nói: “Sao em lại ngốc thế? Cứ nói một câu không tu luyện nữa thì có làm sao?” Tôi nói: “Anh xem, từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, em luôn cố gắng để chăm sóc anh và con. Em cũng đối xử tốt với cha mẹ và anh chị em của anh. Em không có thói hư tật xấu nào, không làm điều gì xấu. Anh nói xem, em sai ở đâu?” Chồng tôi nói: “’Cảnh sát đã nói bây giờ em có ăn chơi cờ bạc thế nào cũng được, nhưng tu luyện Pháp Luân Công thì không được’. Không phải là vấn đề đúng sai, mà là em không thể nào lại được với Đảng cộng sản đâu!”
Một hôm, bạn của chồng tôi đến chỗ làm của tôi để giải quyết một số việc. Khi nhìn thấy tôi, anh ấy nói: “Chị không biết đâu, khi chị không có nhà, anh ấy đã khóc bao nhiêu nước mắt vì chị. Sau này, chị làm gì, cũng phải nghĩ cho chồng nhiều hơn nhé!” Tôi đáp: “Tôi cũng không làm việc gì xấu cả, chẳng qua chỉ là kiên định với điều mình cho là đúng.” Nghe xong, anh ấy thở dài: “Điều người Trung Quốc thiếu chính là điều này.”
Những lần va chạm với hàng xóm
Căn hộ của tôi ở tầng năm. Nước sinh hoạt do nhà cung cấp cấp vào một thời điểm nhất định mỗi ngày. Nếu vào giờ cấp nước mà không có người ở nhà, lại quên khóa vòi nước thì nước không chỉ làm ngập nhà mình mà còn chảy cả xuống tầng dưới, gây thiệt hại cho nhà tầng dưới.
Có một lần chúng tôi quên khóa vòi và đến giờ cấp nước lại không có ai ở nhà. Khi tôi trở về, nước đã ngập đến mắt cá chân. Tôi vội vàng đi tìm thứ gì đó để múc nước. Ngay khi tôi đang cuống lên múc nước, hàng xóm tầng dưới đã mang chăn bị ướt lên đến cửa nhà tôi. Nước đã thấm qua sàn nhà chúng tôi vào tủ nhà họ và làm ướt chăn. Tôi ra xem, thấy chỗ thấm khá nghiêm trọng, có chỗ đã chuyển màu. Tôi vội vàng xin lỗi: “Do nhà tôi sơ ý nên đã gây ra việc này. Chị đừng lo, tôi sẽ giúp chị giặt.” Người hàng xóm nói: “Nhưng đây đều là chăn mới.” Tôi nói: “Vậy thì tôi sẽ mua cho chị chăn mới giống như vậy.” Hàng xóm nghe tôi nói thế, liền để lại những chiếc chăn bị ướt rồi trở về nhà.
Ngày hôm sau, tôi đi mua những chiếc chăn tương tự, đồng thời giặt sạch những chiếc chăn bị ướt, phơi khô, gấp gọn gàng, và mang tất cả xuống cho người hàng xóm. Người hàng xóm không ngờ tôi không những đền cho họ chăn mới mà còn giặt và trả lại cả chăn cũ cho họ, nên họ rất hài lòng. Hàng xóm hơi ngại ngùng nói: “Chị cứ giữ lại mấy chiếc cũ.” Tôi nói: “Như vậy chúng tôi đã áy náy lắm rồi, nhà tôi cũng không dùng đến, nên chị cứ giữ lại để dùng.”
Một buổi sáng, nước từ bồn tắm ở tầng trên đột nhiên rò rỉ xuống bồn tắm nhà tôi. Chồng tôi nói: “Để anh lên xem có chuyện gì.” Khi quay về, anh ấy nói: “Anh đã nói với họ rồi, bảo họ xem bị hỏng ở đâu thì sửa đi.” Rồi anh ấy đi làm.
Buổi trưa chồng tôi trở về, thấy nước từ tầng trên vẫn đang rò rỉ mà ngày càng nhanh. Anh nói: “Tầng trên chưa sửa rồi! Để anh lên xem sao, nếu không sửa thì không cho nhà họ dùng bồn tắm nữa.” Vì khu nhà chúng tôi cấp nước theo giờ, nên mọi người đều dùng bồn tắm để trữ nước dội nhà vệ sinh. Nghe chồng nói vậy, tôi liền bảo anh: “Thôi anh đừng đi. Nhà họ không cạy bồn tắm ra thì cũng không biết hỏng ở đâu. Mà cạy bồn tắm phải tốn mấy trăm tệ. Anh không cho họ dùng bồn tắm, nhỡ nhà mình bị rò nước xuống tầng dưới, người ta không cho mình dùng bồn tắm nữa, thì bất tiện lắm! Chúng ta dùng chậu hứng vậy.”
Nghe tôi nói vậy, chồng tôi không lên lầu tìm hàng xóm nữa. Thật kỳ diệu, tôi vừa nói xong được một lúc thì nước rò rỉ chậm lại, và một lúc sau nữa thì chỗ rò rỉ đã ngừng hẳn và từ đó cũng không bị rò rỉ lại nữa.
Người hàng xóm trên lầu ra ngoài xử lý công việc và gọi một chiếc xe ba bánh điện để đi. Tình cờ, người lái chiếc xe ba bánh này lại là một học viên. Khi người hàng xóm lên xe, người học viên đã giảng chân tướng cho anh ấy. Hàng xóm của chúng tôi nói: “Tôi không biết Pháp Luân Đại Pháp có tốt hay không. Tôi chỉ biết hàng xóm của tôi (tên của tôi) là một người tốt. Cầu thang chỗ chúng tôi đều do cô ấy quét dọn.”
Trên con đường tu luyện suốt bao nhiêu năm qua, tôi cứ như vậy làm tốt từng chút một, bắt đầu từ những việc nhỏ, mọi việc đều yêu cầu bản thân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp, dùng hành động của mình để giúp mọi người hiểu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã chứng thực sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp như vậy và dùng hành động thiện lương để cứu những người xung quanh.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/15/484396.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/19/229423.html