Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Nội Mông Cổ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-08-2025] Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp là vào mùa hè năm 1999. Khi đó tôi đang xem tin tức trên một con tàu du lịch từ Đại Liên đến Thiên Tân trong chuyến đi do công ty tổ chức. Những gì tôi xem được là chương trình tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) — những lời vu khống và dối trá về Pháp Luân Đại Pháp. Vì là đảng viên ĐCSTQ nên lúc đó tôi đã hoàn toàn tin điều đó.

Năm 2005, chồng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Khi anh ấy nói với tôi về Pháp (các bài giảng), tôi cảm thấy sợ hãi, phản kháng ở sâu trong tâm và đã bác bỏ những gì anh ấy nói. Anh ấy đã nhiều lần nhắc đến điều này và thúc giục tôi đọc các bài giảng của Sư phụ, nhưng tôi vẫn thờ ơ. Tôi quan sát từng hành động của anh ấy để xem Pháp Luân Đại Pháp có tệ như ĐCSTQ tuyên truyền không. Dần dần, tôi nhận thấy chúng tôi ít xảy ra mâu thuẫn hơn. Anh ấy làm nhiều việc nhà hơn và xem xét vấn đề từ góc độ của tôi.

Đôi khi tôi cố tình hành xử không tốt và chờ xem mặt anh ấy có đỏ lên hay mắt anh ấy có ánh lên sự tức giận không. Tôi nghĩ: “Để xem anh nổi nóng thế nào.” Nhưng tất cả những gì tôi thấy là tính nóng nảy của anh ấy dần dần dịu đi, trong khi nước mắt lại lưng tròng. Sau khi nhận thấy những thay đổi dần dần của anh ấy, cuối cùng tôi cũng muốn học Pháp Luân Đại Pháp.

Mãi đến năm 2008 tôi mới đọc sách Chuyển Pháp Luân. Khi mở cuốn sách ra, tôi nhìn thấy ảnh Sư phụ và nụ cười từ bi của Ngài. Tôi biết rằng Chân-Thiện-Nhẫn là đặc tính của vũ trụ và là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một người là tốt hay xấu. Tôi đã học được cách làm người tốt. Tôi nhận ra rằng Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách quý dạy con người tu luyện. Tôi nhận ra rằng những hiểu biết trước đây của mình về Pháp Luân Đại Pháp là hoàn toàn sai!

Bởi ngộ tính của tôi kém và chưa biết tu luyện như thế nào, nên tôi chỉ học Pháp khi có thời gian hoặc khi cảm thấy thích, nhưng tôi không thực sự hiểu Pháp. Lúc đó tôi cũng làm việc bán thời gian cho ĐCSTQ. Tôi thường xuyên bận rộn với công việc, nhìn nhận và suy nghĩ mọi việc bằng những quan niệm cố hữu của mình. Tôi cũng ít khi luyện công.

Tôi chỉ đơn giản biết rằng Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn để phán xét đúng sai, nhưng tôi không nghiêm khắc áp dụng nó vào lời nói và hành động của mình. Với thái độ này, tâm tính của tôi không thể đề cao. Dù đã học Pháp hơn mười năm, tôi vẫn chưa thực sự đắc được Pháp.

Sau khi nghỉ hưu vào năm 2020, tôi dành nhiều thời gian hơn để học Pháp và luyện công. Tuy nhiên, Pháp vẫn không tiến vào tâm trí tôi. Tôi thường nghĩ đến những việc khác khi học Pháp. Tình trạng này kéo dài hơn hai năm. Vào năm 2023, tôi bắt đầu đọc bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên khác trên trang Minh Huệ. Lúc đầu, tôi nghĩ thật kỳ diệu — các đệ tử Đại Pháp đã trải nghiệm rất nhiều điều thần kỳ. Tại sao tôi lại không trải nghiệm được điều gì?

Trong một lần nói chuyện với chồng, anh ấy nói: “Em cần đọc các bài giảng Pháp của Sư phụ thường xuyên hơn. Khi đọc các bài chia sẻ của đồng tu, em nên cố gắng hiểu xem họ đã tìm thấy chấp trước gì ở bản thân, đang tu bỏ hay cố gắng loại bỏ nó và họ đã loại bỏ nó như thế nào. Sau đó so sánh với những trải nghiệm của chính mình. Chỉ có như vậy em mới có thể đề cao.”

Nhờ đọc sách Chuyển Pháp Luân và các bài giảng của Sư phụ ở nhiều nơi, tôi bắt đầu dần dần hiểu ra một số Pháp lý. Từ việc đọc các bài viết của đồng tu, tôi đã thấy được những điều mà trước đây tôi không thể thấy và tôi đã phát hiện ra nhiều chấp trước người thường khác nhau của mình. Tôi bắt đầu tu luyện bản thân. Tôi nhận ra rằng tu luyện không phải là điều bạn có thể đạt được chỉ bằng cách nói về nó, cũng không chỉ đơn giản là làm một người tốt trong xã hội người thường. Để thực sự đề cao, bạn phải tu tâm tính của mình.

Đào sâu chấp trước vào lợi ích cá nhân

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một người trung thực, đáng tin cậy và không quá quan tâm đến tiền bạc. Thí dụ, một hôm tôi đến ngân hàng tiết kiệm để rút tiền cho công ty. Nhân viên giao dịch khá thô lỗ và cô ấy đã đưa nhầm cho tôi thêm một trăm Nhân dân tệ. Tôi rất không hài lòng với thái độ của cô ấy, nhưng tôi biết mình không thể lấy số tiền thừa đó. Tôi nói với cô ấy: “Cô đưa thừa cho tôi một trăm Nhân dân tệ rồi.” Cô ấy đếm lại và nhận ra mình đã đưa thừa một trăm Nhân dân tệ. Lương tháng lúc đó chỉ có ba, bốn trăm Nhân dân tệ. Cô ấy đỏ mặt và cảm ơn tôi.

Một lần khác, tôi đang giúp một người bạn đứng quầy bán quần jean. Một người phụ nữ mua một chiếc quần giá 60 Nhân dân tệ và nhanh chóng rút ra 6 tờ 100 Nhân dân tệ đưa cho tôi. Bà ấy không nhận ra sự nhầm lẫn này. Tôi lập tức trả lại tiền cho bà ấy. Bà ấy sững sờ và cảm ơn tôi rất nhiều.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi nghĩ rằng mình sẽ càng coi nhẹ lợi ích vật chất hơn nữa. Tuy nhiên, tôi đã có một giấc mơ cho thấy điều đó không phải vậy. Trong mơ, tôi đến một cái cây lớn. Dưới gốc cây có một cái hố lớn chứa đầy những đồng xu sáng lấp lánh. Tôi bò vào hố và không ngừng nhặt những đồng xu. Càng nhặt được nhiều xu, tôi càng vui. Sợ không thể lấy hết được, tôi dang rộng hai tay và vơ chúng vào lòng với hết lực mình. Trong mơ, tôi có thể cảm nhận được sự háo hức và lòng tham của mình. Sau khi tỉnh dậy, những cảnh tượng sống động trong giấc mơ tái hiện lại trước mắt tôi và tôi nhận ra mình có một chấp trước vào lợi ích vật chất ẩn sâu bên trong.

Tôi tự hỏi điều này đang xảy ra ở đâu trong cuộc sống của mình? Sau đó, khi tôi đọc các bài chia sẻ của các học viên khác, những gì họ đề cập đến dường như phản ánh những chấp trước của tôi. Tôi tiết kiệm trong cuộc sống hàng ngày và sử dụng tiền một cách khôn ngoan. Mặc dù lương của tôi không cao nhưng tôi có cuộc sống tốt. Tôi cảm thấy hài lòng về bản thân. Điều này không có nghĩa là tôi tự cho mình là đúng sao? Khi thấy một món đồ mình thích đang giảm giá, tôi luôn muốn mua nhiều hơn, đôi khi nhiều hơn mức tôi có thể mang. Đây không phải là lòng tham sao? Trong đại dịch COVID, vì sợ thiếu lương thực và giá cả tăng cao, tôi đã mua nhiều gạo, mì, dầu và thịt hơn mức mình có thể dùng. Cuối cùng tôi không thể ăn hết và thực phẩm bị mọt. Đây không phải là chấp trước vào lợi sao? Hóa ra người ta phải hướng nội trong từng suy nghĩ, lời nói, hành động và tu luyện theo Pháp. Chỉ với việc tu luyện chân chính, người ta mới có thể tìm ra những thiếu sót của mình và đề cao tâm tính. Sư phụ giảng:

“Việc tu luyện không thể là trò đùa con trẻ, cũng không phải là kỹ năng nơi người thường; [nó] là việc nghiêm túc phi thường. Chư vị muốn tu hay không, chư vị có thể tu hay không, [điều ấy] hoàn toàn xét trên việc chư vị đề cao tâm tính ra sao.” (Bài giảng thứ haiChuyển Pháp Luân)

Phát hiện tâm oán hận và loại bỏ các chấp trước

Mẹ chồng tôi qua đời cách đây 16 năm. Trong vài năm sau khi bà mất, ba anh chị em chúng tôi và gia đình thay phiên nhau chăm sóc bố chồng tôi. Mặc dù chồng tôi là con út, nhưng bố chồng tôi ở với chúng tôi phần lớn thời gian vì chúng tôi tự yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và luôn suy nghĩ vấn đề từ góc độ của ông. Chúng tôi đã cố gắng hết mình để chăm sóc ông khi ông ở với chúng tôi.

Sau đại dịch năm 2022, chị dâu và anh rể tôi từ chối chăm sóc ông. Họ muốn thuê một căn hộ và thuê một người chăm sóc cho ông để ông sống một mình. Họ cho rằng ông quá ích kỷ, bướng bỉnh và vô lý không thể sống cùng. Chồng tôi và tôi nói với ông: “Bố cứ ở với chúng con. Đây là nhà của bố.”

Tôi không ngại chăm sóc ông. Tôi cố gắng nghĩ đến cảm nhận của ông — tôi dành cho ông những món ăn ngon nhất và chăm sóc ông rất chu đáo. Ông cụ thường có những hành động kỳ lạ nhưng tôi đã có thể xử lý một cách bình tĩnh. Chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận.

Một ngày sau Tết Trung thu năm 2024, bố chồng tôi không hiểu sao lại gửi một tin nhắn trong nhóm WeChat “Gia đình”: “Các con ơi, bố già rồi. Bố không muốn đi lại nữa. Bố muốn ở một chỗ. Đứa nào có thể nhận bố về ở?” Chồng tôi và tôi rất bối rối. Cụm từ “nhận bố về ở” làm chúng tôi giật mình và chấp trước người thường của tôi bị khuấy động. Chẳng phải chúng tôi đang chăm sóc ông rất tốt sao? Nếu ông không vui sao ông không nói với chúng tôi?

Bố chồng tôi có mọi thứ ông cần ở nhà chúng tôi. Ông không phải làm gì cả. Tôi đun nước cho ông ngâm chân. Chúng tôi bật TV kênh ông thích, trong khi chồng tôi và tôi vào phòng khác để học Pháp và luyện công. Chúng tôi tắt TV khi ông đi ngủ. Chỉ có ba việc ông tự làm: ăn, ngủ và đi vệ sinh. Bởi chúng tôi là người tu luyện, chúng tôi không nghĩ nhiều về điều đó; chúng tôi chỉ chăm sóc ông thật tốt.

Tôi tự hỏi tại sao bố chồng tôi lại gửi một tin nhắn như vậy. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lòng tôi bắt đầu xáo động. Trong nhiều ngày, tôi cảm thấy bụng mình đầy hơi; tôi không muốn nói chuyện với ông; và chỉ cần nhìn thấy ông là tôi đã cảm thấy khó chịu. Những sự việc trong quá khứ từng khiến tôi bối rối bắt đầu hiện lại trong tâm trí tôi. Tôi biết tâm tính của mình không còn đạt tiêu chuẩn của người tu luyện nữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất oan ức. Tôi muốn tìm một nơi để xả. Tôi muốn tranh luận với bố chồng tôi và giải quyết cho ra nhẽ.

Tâm oán hận, tật đố và tranh đấu bùng lên trong tôi. Tôi tức giận vì bố chồng tôi không công bằng và chỉ quan tâm đến bản thân. Tôi oán hận chị dâu và anh rể tôi không hiếu thảo. Họ không chăm sóc cha mẹ, mà lại đưa ra một danh sách dài những cái cớ. Tôi nghĩ: Tôi chưa dành một ngày nào để chăm sóc bố đẻ của mình, cùng tuổi với bố chồng tôi. Càng nghĩ, tôi càng tức giận.

Vài ngày sau, tôi đọc đến đoạn “Luyện công vì sao không tăng công” trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đỏ mặt khi đọc đến đoạn sau:

“Tâm tính’ là gì? Tâm tính bao gồm có đức (‘đức’ là một chủng vật chất), gồm có Nhẫn, gồm có ngộ, gồm có xả, xả bỏ các loại dục vọng và các loại tâm chấp trước trong người thường; còn cả khả năng chịu khổ v.v., gồm các thứ của rất nhiều phương diện. Cần phải đề cao [tất cả] các phương diện tâm tính con người; như vậy chư vị mới có thể thật sự đề cao lên.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ: “Chẳng phải đây là đang nói về mình sao?” Tôi đột nhiên nhận ra rằng Sư phụ đang giúp tôi đề cao tâm tính thông qua lời nói và hành động của bố chồng, chị dâu và anh rể tôi. Là một người tu luyện, tôi nên tự yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn cao hơn. Làm sao tôi có thể ở cùng tầng và tranh luận đúng sai với họ được? Họ đang giúp tôi và tôi nên biết ơn! Làm sao tôi có thể đề cao nếu tôi chỉ hướng ngoại và nhìn vào những lỗi của người khác? Suy nghĩ của tôi đột nhiên sáng lên và mọi lo lắng của tôi đều tan biến.

Thông qua việc học Pháp và nói chuyện với chồng, tôi đã phát hiện ra một số chấp trước người thường của mình như tâm oán hận, tranh đấu và cảm thấy ủy khuất. Tôi biết mình phải buông bỏ những chấp trước này vì tôi là người tu luyện! Tôi đã có thể buông bỏ những chấp trước này khi tôi nghiêm túc phân tích nhìn nhận chúng. Tôi chân thành biết ơn bố chồng, chị dâu và anh rể đã giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi lại tiếp tục chăm sóc bố chồng thật tốt.

Bây giờ tôi nhận ra rằng những khổ nạn mà tôi gặp phải là một biểu hiện của việc tu luyện của tôi ở tầng thứ này. Có thể sẽ có nhiều khảo nghiệm hơn, để xem tôi đã hoàn toàn buông bỏ các chấp trước người thường chưa. Tôi cũng nhận ra rằng trong thế giới ngày nay, người tu luyện đang bị khảo nghiệm bởi danh, lợi, tình, cũng như tất cả các loại tư tưởng và hành vi biến dị. Tiêu chuẩn duy nhất để đo lường xem chúng ta có thể thực sự tu luyện hay không là Chân-Thiện-Nhẫn và Pháp do Sư phụ giảng. Chỉ nhờ việc lấy Đại Pháp chỉ đạo, hướng nội, loại bỏ tất cả các chấp trước người thường và tu luyện thực sự, tâm tính của chúng ta mới có thể đề cao.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/2/497828.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/21/229452.html