Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-05-2025] Trước đây, bạn học và đồng nghiệp thường nói tôi đầu óc chậm chạp, không nhanh nhạy. Khi nói chuyện với tôi, họ phải nói thẳng ra, nếu không tôi sẽ không hiểu ý họ. Tôi thường vì không hiểu lời người khác nói mà buồn phiền, tự ti, các đồng nghiệp đều coi thường tôi. Khi tôi tình cờ nghe được một đồng nghiệp nói với một nhân viên mới rằng tôi là đồ ngốc, tôi đã khóc rất lâu.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đọc được một số bài chia sẻ trên Minh Huệ nói rằng tu Đại Pháp có thể khai trí khai huệ, lúc đó tôi vẫn chưa có cảm nhận gì.

Sau khi lệnh phong tỏa COVID kết thúc vào năm 2023, mỗi trường học đều phải viết kế hoạch phòng chống dịch bệnh và tôi được giao nhiệm vụ này. Tôi đã đọc rất nhiều tài liệu phòng chống dịch bệnh và các văn bản liên quan, nhờ sự gia trì của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), tôi đã hoàn thành bản thảo trong vòng chưa đầy một tuần. Nội dung tôi viết rất rõ ràng và dễ hiểu. Các đồng nghiệp đều nói bản kế hoạch được viết rất tốt, cấp trên xem xong vô cùng hài lòng. Cuối cùng, kế hoạch đã được cấp trên thông qua một cách thuận lợi và được ban lãnh đạo nhà trường đánh giá cao.

Sau đó, nhà trường sắp xếp để tôi thuyết trình về các bệnh truyền nhiễm cho học sinh. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nghiêm túc soạn giáo án. Lấy cảm hứng từ một giáo sư y khoa trong một chương trình sức khỏe trên NTDTV, tôi đã có bài thuyết trình trước hơn 400 học sinh, những tràng pháo tay như sấm vang dội khắp giảng đường. Sau đó, tôi lại có thêm vài buổi nói chuyện về phòng chống các bệnh truyền nhiễm và nhận được phản hồi tốt. Tôi không còn là kẻ ngốc bị mọi người coi thường nữa.

Có một lần, chủ nhiệm tìm tôi và nhờ tôi dạy thay cho một giáo viên bị ốm, tôi đã đồng ý. Trong buổi học đầu tiên, tôi vừa giảng được một lúc thì các em học sinh đã nói “cô giáo kia giảng hay lắm”, bài xích tôi một cách kịch liệt. Tôi biết rằng việc dạy thay một giáo viên giỏi là điều không hề dễ dàng, rất khó để được các em học sinh công nhận. Trẻ em bây giờ khó bảo, tâm lý chống đối đặc biệt mạnh mẽ, tôi cảm thấy vô cùng chán nản, áp lực trong tâm rất lớn. Sư phụ đã cho tôi một cơ hội, nhưng tôi lại không làm tốt. Mỗi khi tâm trạng đặc biệt tồi tệ, tôi lại nghe nhạc Đại Pháp “Phổ Độ” và “Tế Thế”, trí huệ của Đại Pháp liền rót vào tâm trí tôi, tôi là đệ tử của Sư phụ, là sứ giả của Thần, so với bất kỳ người thường nào thì đều làm được tốt hơn, tôi cảm tạ Sư tôn đã điểm hóa, tôi nhất định có thể làm tốt.

Trong những ngày tiếp theo, tôi dành nhiều thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng cho từng tiết học. Sau giờ học, tôi trò chuyện, chia sẻ cùng các em học sinh, dùng Chân-Thiện-Nhẫn đối đãi với các em. Tôi cũng kể cho các em nghe những câu chuyện về văn hóa truyền thống. Tâm hồn của các em được văn hóa truyền thống gột rửa, trở nên thuần khiết, thiện lương và đáng yêu hơn. Các em liên tục hỏi đi hỏi lại liệu năm sau tôi có còn dạy các em nữa không. Tôi nghĩ lần này, mình đã thực sự làm được tốt, đã trở thành một giáo viên tốt trong lòng các em học sinh.

Tôi đã dành rất nhiều tâm huyết để giúp các em học sinh chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Khi tôi hỏi liệu tôi có quá nghiêm khắc với các em không, một em học sinh đã nói: “Với các giáo viên khác, chúng em phải tặng quà thì giáo viên mới quan tâm đến chúng em, còn cô thì phó xuất vô điều kiện vì chúng em—cô là người có phẩm chất đạo đức cao thượng.” Các em học sinh thuần chân, thiện lương đã dành cho tôi sự đánh giá cao. Trong xã hội ngày nay, chỉ có sinh mệnh được Đại Pháp tạo ra mới có thể có phẩm hạnh như vậy, mới có thể được học sinh kính yêu như vậy.

Kết quả thi cuối kỳ môn này rất tốt, lớp tôi có tổng cộng 33 em tham gia kỳ thi, trong đó 19 em đạt trên 90 điểm, 8 em đạt trên 80 điểm. Các giáo viên khác đều nói: “Cô lẽ ra nên làm giáo viên từ lâu rồi.” Chủ nhiệm cũng nói: “Cô quả đúng là một kho báu của trường ta.”

Trong thời gian này, các em học sinh cũng tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ nghề quốc gia, cả lớp trừ một em bị tai nạn xe và một em có vấn đề về trí tuệ không đăng ký, 32 em còn lại đều đăng ký. Tổng số học sinh đăng ký của hai lớp khác cùng khối cùng chuyên ngành chỉ có 27 em. Các em học sinh đều nói rằng từ khi tôi dạy, các em mới thích học, nên mới có kết quả như vậy.

Có một em là trẻ mồ côi, gặp chướng ngại tâm lý. Em ấy không đến lớp hay tham gia các kỳ thi, các bạn trong lớp đều xa lánh em. Tôi chia sẻ với các học sinh rằng, hiện tại bạn ấy đang có trở ngại tâm lý, nếu cứ tiếp tục thì sẽ thực sự bị trầm cảm. Cô trân trọng mỗi từng bạn, không muốn bất kỳ em nào gặp vấn đề. Các em có muốn giúp bạn ấy không? Chúng ta hãy đưa bạn ấy trở về với tập thể lớp của chúng ta.”

Các em học sinh đua nhau nói: chúng em sẽ nói chuyện với bạn ấy, để bạn ấy quay lại lớp. Nhờ nỗ lực của tôi và cả lớp, em học sinh đó đã đi học trở lại và cũng đăng ký tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ nghề quốc gia. Các em học sinh đều nói: “Thưa cô, cô không phải là giáo viên chủ nhiệm, nhưng còn hơn cả giáo viên chủ nhiệm. Cô đối xử tốt với chúng em như một người mẹ.”

Các đồng nghiệp sau khi nghe chuyện, có người nói với tôi: “Nếu có bỏ phiếu dân chủ, tôi sẽ bầu cô làm giáo viên ưu tú và chủ nhiệm ưu tú.”

Hiện giờ tôi tràn đầy hy vọng vào tương lai. Tôi không còn cô độc nữa, không tự ti nữa và cũng không rơi lệ nữa. Tôi đã có thể tự tin ngẩng cao đầu, hết thảy những thay đổi này là nhờ có Sư phụ. Ngài đã giúp tôi trở thành một giáo viên tốt trong lòng các em học sinh, một tấm gương tốt cho đồng nghiệp và một nhân viên tốt trong mắt lãnh đạo.

Tôi viết ra trải nghiệm này để chứng thực Đại Pháp. Trí huệ của tôi là đến từ Đại Pháp vĩ đại, từ ân điển của Sư tôn. Con xin cảm tạ Sư phụ.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/28/491718.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/19/229424.html