Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Nhật Bản

[MINH HUỆ NET 23-06-2025] Vài năm trước, trong lúc chờ đèn giao thông, tôi để ý thấy một tấm biển lớn có ghi “Lớp học khí công miễn phí.” Lúc đó, tôi đang gặp nhiều vấn đề về sức khỏe, đặc biệt là chứng đau nửa đầu nghiêm trọng, vì vậy tôi đã quyết định đến lớp học. Mọi người ngồi thành vòng tròn đọc một cuốn sách có tiêu đề là Pháp Luân Công. Sau đó chúng tôi luyện các bài công pháp. Sau khi luyện công xong, tôi cảm thấy đầu óc minh mẫn và thân thể nhẹ nhàng hơn. Tôi cũng hiểu rằng môn khí công này phải tự mình tu luyện mới đạt hiệu quả chứ không có ai làm thay mình được.

Thiếu một điều gì đó

Khoảng hai tháng sau, một người Trung Quốc làm nghề trị liệu xoa bóp mà tôi thường gặp đã nói với tôi về Pháp Luân Công ở Trung Quốc và khuyên tôi nên dừng tập ngay lập tức. Cứ như vậy, tôi đã ngừng tu luyện.

Năm năm sau, vào ngày sinh nhật lần thứ 60 của mình, tôi tự nhủ: Nếu cuộc đời mình cứ thế này mà kết thúc, mình sẽ để lại được gì? Mỗi ngày bận rộn với công việc và chăm sóc con cái, nhưng dường như vẫn thiếu một điều gì đó quan trọng, nhưng tôi không thể nhớ ra đó là gì, vì vậy tôi đã gác điều này lại vào một góc trong tâm trí mình, nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ nhớ ra.

Phúc duyên lại đến

Không lâu sau, con gái tôi cảm thấy không khỏe và đến ở cùng tôi. Hôm đó, một tờ rơi được gửi đến hòm thư của chúng tôi. Con gái tôi nói: “Mẹ ơi, mẹ con mình cùng đi học lớp khí công này đi!” Tôi nhìn vào tờ rơi và thấy đó chính là lớp khí công mà tôi đã tham gia trước đây. Theo lời đề nghị của con gái, tôi đã miễn cưỡng đi cùng con, nghĩ rằng các thành viên sẽ khác so với trước đây nên cũng không sao. Sau khi từ lớp khí công trở về, tôi được biết người quản lý tòa nhà căn hộ của con gái tôi là một học viên Pháp Luân Công. Theo lời mời của anh ấy, chúng tôi bắt đầu luyện công trong văn phòng quản lý mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi trở nên khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng.

Trước khi tôi kịp thuộc hết các động tác, con gái tôi đã tập rất thuần thục, cháu cũng đọc các sách của Pháp Luân Công mỗi khi có thời gian. Một hôm, cháu nói rằng cảm thấy có gì đó đang xoay chuyển trong bụng, rất khó chịu. Tôi lập tức nhận ra đó là Pháp Luân đang xoay, nên vui mừng nói: “Tốt quá! Đừng lo, Sư phụ đang bảo hộ con đó.”

Sau đó, tôi hạ quyết tâm bắt đầu tinh tấn tu luyện. Chưa đầy hai tháng sau, tôi nhận thấy mình không còn cần phải uống thuốc đau đầu nữa và ngủ rất ngon giấc. Kể từ đó, tôi không bao giờ phải uống bất kỳ loại thuốc nào nữa.

Sau khi tự mình trải nghiệm những hiệu quả phi thường của Pháp Luân Công, tôi đã nguyện sẽ tu luyện mỗi ngày. Pháp Luân Công không chỉ giúp hồi phục sức khỏe, chữa khỏi chứng mất ngủ, viêm gân và viêm mũi dị ứng đã kéo dài ba mươi năm nay của tôi mà còn giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi không còn cãi nhau với chồng như trước nữa.

Hiểu được ý nghĩa thực sự của sinh mệnh

Tuy nhiên, do công việc ngày càng bận rộn, tôi dần dần giảm thời gian luyện công xuống, chỉ đả tọa một lát trước khi đi ngủ. Một hôm, tôi bị ho dai dẳng, sau đó, trong lúc đang tắm, tôi đã ho ra máu. Tôi lập tức nhờ con gái đang ở nước ngoài giúp tôi phát chính niệm. Chồng tôi đưa tôi đến bệnh viện, ở đó bác sĩ nói rằng tôi có thể bị lao, thậm chí nghi ngờ ung thư phổi và cho tôi nhập viện vào phòng cách ly.

Vì sợ hãi và lo lắng, tôi đã không ngủ được suốt ba ngày ba đêm. Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công và nhẩm “Luận Ngữ.” Mỗi hơi thở của tôi nghe như tiếng đàn ghi-ta hỏng, tôi khó có thể trở mình trên giường.

Tôi không ngừng thầm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,’ cố gắng giữ bình tĩnh. Một giờ đả tọa trôi qua rất nhanh và chân tôi không hề bị đau. Trong suốt quá trình đó, tôi cũng không bị ho một tiếng nào.

Cuối cùng, bác sĩ xác nhận tôi bị nhiễm virus trong phổi gây ra bệnh viêm phổi. Hai tuần sau, tôi được xuất viện. Từ ngày trở về nhà, tôi quyết định nghỉ hưu và quyết tâm tu luyện và làm tốt ba việc mỗi ngày.

Tôi vứt hết thuốc đi, quyết định không đi tái khám hàng tháng, đồng thời viết thư cho bác sĩ điều trị của mình để thông báo rằng tôi đang luyện tập Pháp Luân Công mỗi ngày.

Tôi đã tham gia một hạng mục Đại Pháp và làm công việc hiệu đính. Tôi đã học được rất nhiều điều từ các đồng tu, tôi cũng cảm nhận được sự vĩ đại của Đại Pháp.

Đúng vậy! Cuối cùng tôi đã tìm thấy điều quan trọng mà tôi không thể nhớ ra vào sinh nhật lần thứ 60 của mình. Tôi đã hiểu được ý nghĩa thực sự của sinh mệnh và cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Nhận ra nhiều chấp trước sau một tai nạn

Vào ngày 4 tháng 9 năm 2024, tôi đang lái xe từ điểm luyện công về nhà và gặp tai nạn chỉ cách nhà 50 mét. Khi đang rẽ phải ở một ngã ba, tôi đã không dừng lại, một chiếc xe máy đột nhiên xuất hiện, va vào xe của tôi. Chiếc xe máy đổ xuống đất, còn người lái xe bị thương và phải nhập viện 16 ngày.

Khi đó tôi đã lập tức dừng xe và thầm cầu xin: “Thưa Sư phụ, xin hãy cứu người này!” Trong khi chờ xe cứu thương, tôi không ngừng tự nhủ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Vợ chồng tôi đã cùng nhau đến bệnh viện. Bác sĩ nói rằng xương sườn của bệnh nhân đã đâm vào phổi, gây chảy máu và cần phải phẫu thuật khẩn cấp. Nghe vậy, mặt tôi tái đi và vô cùng sợ hãi.

Vụ tai nạn xảy ra vào ban ngày, xung quanh không có người hay xe cộ. Tôi chỉ cách nhà một đoạn ngắn, nên đã mất cảnh giác. Chồng tôi bình tĩnh nói: “Nếu em dừng lại ở chỗ đó chỉ ba giây thôi, em đã có thể tránh được vụ va chạm! Vậy nên, tất cả là lỗi của em!” Thật ra, tôi thậm chí còn không để ý đến biển báo dừng ở ngã ba. Tôi biết chồng tôi đã nói đúng.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra rằng mình luôn bất cẩn và thiếu chú ý. Tôi tức giận khi thấy người ta không đi trên vạch sang đường mà lại băng qua theo đường chéo, hoặc khi người đi bộ đi quá chậm trên vạch sang đường không có đèn giao thông. Tôi thậm chí còn bực mình khi thấy ô tô chen lấn và nghĩ: “Sao họ có thể làm vậy!” Bởi vì tôi không nghĩ cho người khác trước, nên trong tâm tôi luôn có sự bất mãn và phàn nàn. Những suy nghĩ tiêu cực này rất ích kỷ, chúng ngày càng mạnh hơn. Đây chính là điều mà tôi cần phải tu.

Tối hôm đó, chồng tôi nhận được một cuộc điện thoại và nói rằng anh ấy rất sốc. Hóa ra người đi xe máy là đồng nghiệp của chồng tôi. Anh ấy là một người tốt bụng, anh đã mỉm cười khi chúng tôi gặp nhau.

Tôi đã vô tình ngày càng coi mình là trung tâm và mất đi sự khiêm tốn, điều này đã dẫn đến vụ tai nạn xe hơi này. Do sự lý giải Pháp còn hạn chế, nên việc tu luyện của tôi còn có những thiếu sót lớn. Sư phụ đã bảo hộ tôi vào thời khắc quan trọng.

Sư phụ giảng:

“Tôi vẫn luôn nói với chư vị rằng làm việc gì cũng nghĩ đến người khác trước” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago 2004, Giảng Pháp tại các nơi IV)

Tôi phải đặt người khác lên trước, hướng nội khi đối mặt với bất kỳ tình huống nào, đồng thời tìm ra và loại bỏ các chấp trước của mình để đề cao tâm tính. Việc tìm ra chấp trước và có thể ngộ về chúng là vô cùng quan trọng.

Mỗi khảo nghiệm đều là một cơ hội. Nếu tôi không thể ngộ ra, khảo nghiệm có thể sẽ còn lớn hơn, để tôi tiếp tục học hỏi. Trên con đường tu luyện, khi gặp phải mâu thuẫn hoặc cảm thấy khó chịu, tôi luôn hướng nội và đối chiếu bản thân với tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu tôi có thể vô điều kiện chiểu theo lời giảng của Pháp và của Sư phụ, tôi sẽ có thể đề cao.

Trên đây là thể ngộ của tôi ở tầng thứ hiện tại; nếu có điểm nào chưa phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm tạ Đại Pháp!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/23/496310.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/29/228669.html