Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-06-2025] Gần đây, tôi thấy nhiều tiểu đệ tử trong gia đình các học viên Pháp Luân Đại Pháp vì gánh nặng bài vở ở trường mà không thể theo kịp trong tu luyện, chuyện như vậy không phải là cá biệt. Nhìn từ những biến hóa của thiên tượng, các đồng tu chúng ta đều biết thời gian rất cấp bách, hiện nay, việc giúp các tiểu đệ tử theo kịp tiến trình Chính Pháp là một vấn đề cấp bách không thể chậm trễ.

Những tiểu đệ tử rời xa môi trường tu luyện rất dễ bị mê lạc

Tuyên, cháu gái của một học viên lớn tuổi, từ trước khi đi học đã theo ông bà học Pháp luyện công, vô cùng tinh tấn và ngộ tính cũng tốt. Khi xem Shen Yun, cháu có thể nhìn được không gian khác, thấy được trên sân khấu có rất nhiều thiên nữ bay lượn. Nhưng khi đến tuổi đi học, cha mẹ lại đón cháu về và cha mẹ cháu không phải là học viên nên cháu không còn ở môi trường được tiếp xúc với Đại Pháp nữa, thêm vào đó là sự giáo dục và tuyên truyền văn hóa Đảng ở trường.

Chỉ sau một học kỳ, khi tôi gặp lại Tuyên, cháu gần như không còn tâm tu luyện và thậm chí đối với Đại Pháp cũng không còn chính niệm, nói ra toàn là về chuyện ăn uống, vui chơi của người thường, hoàn toàn khác với Tuyên Tuyên khi còn ở bên đồng tu. Có thể thấy, việc tiểu đệ tử Đại Pháp được ở bên cạnh người tu luyện và có một môi trường tu luyện quan trọng đến nhường nào, một khi môi trường ấy bị mất đi thì sẽ rất dễ bỏ lỡ cơ duyên tu luyện Đại Pháp.

Có bao nhiêu đệ tử Đại Pháp có thể đối đãi với tiểu đệ tử Đại Pháp trong nhà như những đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp? Tôi còn quen một đồng tu trẻ, con của chị tên là Viên Viên (hóa danh), đang học lớp ba, lớp bốn tiểu học gì đó. Khi nói về vấn đề tu luyện của tiểu đệ tử Đại Pháp, học viên này bày tỏ sự không hài lòng với nền giáo dục hiện nay ở trường, con chị mỗi ngày đều làm không hết bài tập và còn cả bài tập ngoại khóa chất cao như núi. Khi nói đến việc học Pháp luyện công của tiểu đệ tử, học viên này lúng túng nói: “Con tôi một tháng chỉ có thể học Pháp một, hai lần, nửa năm gần đây cũng chỉ luyện công được một lần.”

Tôi hỏi cô ấy tại sao cô ấy không dành thời gian mỗi ngày để cùng con học Pháp? Cô ấy trả lời: “Bản thân tôi không tinh tấn lên được, con không tinh tấn, tôi cũng có trách nhiệm trong đó. ”

Tôi nói tiếp: “Trong thời kỳ Chính Pháp, bất kể người lớn hay trẻ nhỏ đắc Pháp, đều là vì Pháp mà đến. Tốt hơn hết là nên gác lại những việc của người thường và đặt tu luyện lên hàng đầu. Hiện nay đã là thời kỳ cuối cùng của Chính Pháp. Mỗi ngày của nhân loại hiện nay đều là do Sư phụ dùng phó xuất cự đại để kéo dài. Là người tu luyện, chúng ta sao có thể không tinh tấn được chứ? Huống hồ thời gian trôi qua trong nháy mắt. Nếu chúng ta bị cái tình và lợi ích của người thường trói buộc, lãng phí thời gian, thì nhất định sẽ để lại hối tiếc!”

Người học viên trầm tư trả lời: “Xem ra đã đến lúc phải cân bằng thời gian học Pháp luyện công và thời gian học ở trường của các tiểu đệ tử. Cô nói đúng, tu luyện là ở vị trí thứ nhất. Con tôi chính là vì Pháp mà đến. Tôi không thể cản đường về nhà của con được.”

Trong hạng mục cứu người mà chúng tôi phối hợp cùng nhau có một đồng tu, con cô ấy học lớp năm, tên là Tiểu Mãn. Khi nói đến vấn đề tu luyện của tiểu đệ tử Đại Pháp, qua lời cô ấy, tôi có thể cảm nhận được cô ấy mặc định rằng Tiểu Mãn sẽ là người tu luyện tương lai. Tôi hỏi đồng tu: “Chị có từng nghĩ rằng tiểu đệ tử cũng có thể trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp không?” Cô ấy sững người một lúc và không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi nhưng từ ánh mắt của đồng tu, tôi có thể cảm nhận được cô ấy xem nhẹ sự tồn tại của tiểu đệ tử trong các hạng mục chứng thực Pháp. Tôi nói: “Chẳng phải chị đã mơ thấy quá trình chuyển sinh qua hàng trăm triệu năm của chị và tiểu đệ tử sao? Tiểu đệ tử đã trải qua vô số khổ nạn để đến đây vì Pháp, khi chúng ta làm các hạng mục cứu người, cần dẫn cháu theo cùng làm nữa! Người thân của tiểu đệ tử trên thiên thượng nhất định cũng đang mong mỏi cháu trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp chứ không phải là người tu luyện tương lai.”

Lúc này chị ấy mới lên tiếng: “Về vấn đề này, tôi đúng là đã xem nhẹ con mình, cháu đắc Pháp muộn, tôi dựa vào tình hình xã hội hiện nay mà chỉ tập trung bồi dưỡng tài năng và kỹ năng sinh tồn cho cháu, mà chưa từng nghĩ đến vấn đề tu luyện viên mãn của cháu. Giờ cô nói vậy, đúng là tôi cần nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.”

Về việc làm thế nào để dẫn dắt tốt tiểu đệ tử Đại Pháp, Sư phụ đều đã giải đáp cho chúng ta. Các đồng tu mà nhà có tiểu đệ tử thực sự là có trách nhiệm trọng đại! Sư phụ đã giảng rất rõ ràng khi giải đáp các câu hỏi cho các đệ tử.

> “Đệ tử: Đệ tử từ nhỏ đắc Pháp theo cha mẹ, hiện nay là đệ tử thanh niên, muốn biết khác biệt giữa tiểu đệ tử và đồng tu cũ.

Sư phụ: Là sinh mệnh, mỗi từng sinh mệnh đều có trách nhiệm của mình, đều là một sinh mệnh cá thể, đều đại biểu cho quần thể sinh mệnh của mình. Tuổi còn nhỏ ấy, là theo cha mẹ, cha mẹ tu luyện tốt-xấu đều ảnh hưởng tới con, nhất là con trẻ cũng là một loại phụ thuộc vào gia đình. Các học sinh của trường Phi Thiên, thậm chí học sinh [và] diễn viên thực tập của Thần Vận, biểu hiện tốt-xấu cũng có thể [qua đó] nhìn ra trạng thái của cha mẹ. [Những ai có] tính độc lập, độc lập rất mạnh, tự mình có kiến giải, thì khác, ấy là về cơ bản là bản thân mình có thể làm chủ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc năm 2015)

> “Đệ tử: Con của [một số] đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đã trưởng thành rồi, trạng thái tu luyện của chúng con còn có ảnh hưởng tới chúng hay không?

Sư phụ: Quá có thể ảnh hưởng chúng đấy chứ. Một số đệ tử Đại Pháp có con nhỏ, khi còn bé chúng chưa có quan niệm gì, luyện công theo người lớn, biểu hiện cũng khá lắm. Trẻ nhỏ mà, thiên mục cũng có thể nhìn thấy một số cảnh tượng, còn có trợ giúp đối với chư vị. Nhưng hễ một khi lớn lên, đã có quan niệm tự ngã của mình, mạnh dần lên vì xã hội dẫn động; chư vị mà buông lơi chúng, thì chúng sẽ thuận trôi theo dòng. Chẳng phải con của một số đệ tử Đại Pháp đã rất kém đó ư? Thậm chí còn chẳng bằng con của người thường.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Những tiểu đệ tử Đại Pháp tinh tấn mà tôi từng gặp

Tôi từng gặp Thần Thần, thuộc thế hệ 9x, nay đã trưởng thành và vẫn luôn bước đi trên con đường trợ Sư Chính Pháp từ khi còn nhỏ. Cô bé từ nhỏ đã rất tinh tấn, khi Đại Pháp bị bức hại, cô bé mới đang học tiểu học, cô bé đã từng viết trong bài tập làm văn rằng: Em muốn nói với thầy cô và các bạn rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Khi tốt nghiệp tiểu học, cô bé đã làm tam thoái cho phần lớn các bạn trong lớp. Sau khi lớn lên, cô bé theo người nhà ra ngoài cứu người, khi giảng chân tướng, tôi có thể cảm nhận được sự thiện lương và từ bi của cô bé, có những người thế gian cảm động đến rơi lệ. Khi người nhà bị bức hại, cô bé đã đột phá tâm sợ hãi để đến các cơ quan công an, viện kiểm sát, tòa án giảng chân tướng, và sự chân thành, lương thiện và dũng cảm của cô bé đã khiến cảnh sát cảm phục, thái độ của họ cũng thay đổi, từ chỗ ban đầu ngạo mạn, cứng rắn chuyển sang đồng cảm với các đệ tử Đại Pháp. Điều này không thể tách khỏi sự yêu cầu nghiêm khắc của mẹ Thần Thần đối với việc tu luyện của cô bé từ khi cháu còn nhỏ.

Gần đây, tôi gặp một cặp vợ chồng đồng tu có con tên là Tiểu Vũ. Năm nay cháu học lớp bốn. Trong những ngày đầu đắc Pháp, cha của cháu thường nhắc nhở và khích lệ: “Nhất định con phải nắm chắc cơ duyên tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp. Tuy đắc Pháp muộn, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực, kiên định thực tu, làm tốt ba việc. Chỉ cần đặt tâm cho đúng, nhất định con sẽ trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.”

Tiểu Vũ thường cùng cha mẹ đi giảng chân tướng, bất kể đông hè, ngày đêm, dấu chân của cậu bé in khắp thành phố, các huyện và làng mạc xung quanh. Tôi nhớ có lần vào đầu mùa đông, trong thành phố có một trận bão tuyết lớn, tuyết ngập đến đầu gối, Tiểu Vũ và cha đã ra ngoài giảng chân tướng, bước đi xiêu vẹo giữa trời tuyết rơi dày. Vì tuyết chắn đường nên rất ít người qua lại nhưng hai cha con không bỏ sót một người hữu duyên nào. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, thế nhân đều cảm nhận được tâm từ bi cứu người của các đệ tử Đại Pháp. Trong một buổi chiều họ đã giúp được 10 người đã thoái ĐCSTQ. Ở vùng lân cận thành phố và trên đồng ruộng, đôi khi để giảng chân tướng cho một người họ phải đi bộ cả một cây số giữa những luống cày. Thế nhưng, Tiểu Vũ không bao giờ phàn nàn. Cậu bé nói: “Dù con có đi xa đến đâu hay mệt mỏi đến mấy, chỉ cần có thể giúp Sư phụ cứu người thì cũng đáng giá.”

Tiểu Vũ cũng rất thản nhiên khi gặp khảo nghiệm tâm tính. Có lần ở trường, cậu bị bạn cùng lớp bắt nạt và bị tát năm cái. Tối hôm đó về nhà, cậu bé cũng chỉ kể lướt qua sự việc cho bố mẹ và chúng tôi nghe. Tôi hỏi Tiểu Vũ: “Con có động tâm không?”

Tiểu Vũ điềm nhiên nói: “Con không để bụng chuyện đó”. Lúc này nhân tâm của mẹ Tiểu Vũ nổi lên, nói: “Có cần tìm mẹ của bạn ấy, nói với mẹ bạn ấy một tiếng không?” Cha của Tiểu Vũ nói: “Hàn Tín chịu nỗi nhục chui háng, là thể hiện của tâm đại Nhẫn. Chúng ta cần phải tín Sư tín Pháp, con vượt quan tâm tính là việc tốt, không phải việc xấu.”

Tiểu Vũ cũng rất nỗ lực luyện công, khi đả tọa có thể lập tức nhập định. Cả ba người trong gia đình cùng nhau tỉ học tỉ tu. Năm nay, Tiểu Vũ đã có thể luyện bài công pháp thứ hai “Pháp Luân Trang Pháp” trong hai tiếng đồng hồ. Cậu ấy nói: “Tuy rất khó kiên trì nhưng con có thể làm được.”

Nhận thức của cha Tiểu Vũ trong việc đối đãi với việc học tập và tu luyện của cậu bé hoàn toàn ở trên Pháp. Anh nói: “Việc tu luyện của con vĩnh viễn là ở vị trí thứ nhất. Hơn nữa, làm ba việc sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của con. Nếu phải lựa chọn giữa việc học và tu luyện, thì con hãy lấy tu luyện làm chủ, những việc người thường có thể gác lại.”

Chính Pháp sắp đến hồi kết, mỗi ngày đều vô cùng quý giá. Việc dẫn dắt tốt các tiểu đệ tử Đại Pháp tinh tấn thực tu cũng là trách nhiệm không thể thoái thác của mỗi đệ tử Đại Pháp chúng ta, bởi vì họ đều là đệ tử của Sư phụ. Tôi thành tâm hy vọng tất cả các tiểu đệ tử đều có thể cùng các đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp công thành viên mãn và không phụ ân Sư!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/3/495546.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/13/229337.html