Bài viết của đệ tử Đại Pháp Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 16-01-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp trẻ ở Hoa Kỳ, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần 20 năm. Mặc dù tôi luôn là đệ tử Đại Pháp, nhưng con đường tu luyện không phải luôn thuận buồm xuôi gió. Suốt dọc đường, tôi có rất nhiều sai sót, và không thể thể hiện mình là một đệ tử Đại Pháp chân chính trong từng tư từng niệm, từng cử chỉ từng hành động.
Tôi hết sức cảm tạ Sư phụ không ngừng khích lệ mình, và cho mình cơ hội đề cao, mỗi lần tôi đi lệch, [Ngài] đều dẫn tôi trở lại con đường tu luyện, khiến tôi mỗi ngày đều thay đổi và không ngừng lý giải sâu thêm thế nào là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Bây giờ, tôi sẽ báo cáo với Sư phụ một số trải nghiệm tu luyện gần đây, đồng thời giao lưu với các đồng tu.
1. Thực sự học được tín Sư tín Pháp
Là một người làm việc trong lĩnh vực điều trị y tế, trong mười năm qua, cuộc sống của tôi tràn đầy những thay đổi, vì sự nghiệp học hành, tôi từng chuyển đến nhiều nơi ở Hoa Kỳ. Bây giờ nghĩ lại, tôi biết đó là Sư phụ từ bi đã an bài cho mình từng bước trên con đường này, cho tôi đi những nơi cần đi, từ đó khiến tôi thành công trong học tập và sự nghiệp, cũng như đề cao trong tu luyện.
Dù tôi luôn biết tính trọng yếu của tín Sư tín Pháp, nhưng nhiều khi chấp trước của tôi quá lớn, vượt cả chính tín đối với an bài của Sư phụ. Trong một năm cuối học chuyên ngành, khi ghi danh vào dự án thực tập ở bệnh viện, tôi gần như không ngừng đọc thuộc Pháp của Sư phụ.
Sư phụ giảng:
“những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)
Dù tôi tự nhủ hết thảy đều được an bài tốt, không nên chấp trước vào kết quả, nhưng lý giải của tôi về những Pháp lý này của Sư phụ rất nông cạn. Trong tâm tôi đã nghĩ xong mình phải đến bệnh viện nào thực tập, thậm chí tôi còn thuyết phục bản thân, điểm xuất phát của nguyện vọng này của mình là tốt. Lựa chọn đầu tiên của tôi là một bệnh viện của trường đại học danh tiếng, tôi cho rằng nếu mình được đào tạo ở đó, thì có thể mang đến “tiếng tăm” cho Đại Pháp. Nhưng trên thực tế, đằng sau điều này là tâm cầu danh và tâm hiển thị của tôi. Khi tôi thầm vui mừng và tưởng tượng rằng mình sẽ dành thời gian cho dự án thực tập này trong mấy năm tiếp theo, tôi vẫn không ngừng dùng Pháp của Sư phụ để nhắc nhở bản thân như trước. Tôi vốn cho rằng, không ngừng đọc thuộc đi đọc thuộc lại đoạn Pháp này có nghĩa là mình đã vứt bỏ chấp trước rồi, nguyện vọng của mình cũng chính đáng, mình đang tiếp nhận an bài của Sư phụ.
Còn nhớ sau khi tôi mở email, phát hiện mình không chỉ rớt nguyện vọng thứ nhất, mà còn rớt nguyện vọng thứ hai, tâm tôi đã tiêu trầm. Tôi hết sức bối rối và kinh ngạc, cho rằng hẳn là mình đã làm sai gì rồi. Hôm đó, tôi khóc đến sưng cả mắt, oán trách với người khác và với chính mình điều này thật bất công. Tôi không muốn chuyển nhà đến bờ bên kia của Hoa Kỳ vì một dự án thực tập mà mình không có hứng thú về căn bản. Tôi cảm thấy buồn cho chính mình, nghĩ không thấu vì sao xảy ra việc kiểu này.
Và tôi miễn cưỡng chuyển nhà đến bờ bên kia của Hoa Kỳ, sau khi bắt đầu dự án thực tập, tôi mau chóng hiểu ra, kỳ thực Sư phụ đã an bài rất tốt hết thảy rồi, là bản thân tôi sai sót, bởi vì ngộ tính của tôi thấp, bị chấp trước che mắt.
Thông qua học Pháp và nhìn lại chính mình, cuối cùng tôi đã thấy những thứ mà trước đó mình không thấy. Ở tầng diện người thường, tôi phát hiện dự án thực tập này đúng là mang đến cho mình cơ hội thực tập nhiều nhất và tốt nhất cần có trong lĩnh vực điều trị y tế. Cuối cùng tôi phát hiện, mình rất thích dự án thực tập này, nên tôi đã gia hạn một năm nữa để học hỏi thêm. Ở tầng diện tu luyện, nhóm bệnh nhân mà tôi tiếp xúc hàng ngày rất khó chịu, khiến tôi trải qua nhiều khảo nghiệm tâm tính, mà từ đó đề cao tâm tính.
Vì chuyển đến một thành phố mới, nên tôi có cơ hội tham gia hạng mục Đại Pháp mới, có thể giảng chân tướng cho nhiều chúng sinh. Ở thành phố mới, tôi còn tiếp xúc với những đồng tu trẻ khác, chúng tôi đã hình thành một nhóm tu luyện rất khăng khít của đệ tử Đại Pháp trẻ, khích lệ và giúp đỡ lẫn nhau trong tu luyện.
Bây giờ nghĩ lại, tôi nhận thấy khi mình khóc lóc và oán trách, tôi có tâm oán hận đối với Sư phụ. Tôi rất hối hận vì bản thân cảm thấy chán nản khi sự việc tiến triển không như ý; tôi rất hối hận vì bản thân hoài nghi an bài của Sư phụ. Giờ đây, tôi càng nhận thức sâu hơn, rằng coi như sự việc tiến triển không phù hợp với quan niệm người thường của mình lúc ấy, nhưng bất cứ việc gì trên con đường tu luyện của mình đều không phải là vô duyên vô cớ.
Khi dự án thực tập của tôi sắp kết thúc, một trường khảo nghiệm khác lại đến: Chính lúc còn chưa tới một tuần trước khi tôi chuẩn bị chuyển đến thành phố mới, tôi được thông báo rằng, đơn vị công tác mới không cho phép tôi bắt đầu công việc trong vòng ba tháng vì trục trặc thông tin. Tôi cảm thấy kinh ngạc, bất an và bối rối. Tôi đã chuyển xe và toàn bộ đồ đạc đến thành phố đó trước rồi, và đã thông báo với đơn vị công tác cũ rằng tôi sẽ rời đi. Sao họ có thể đối đãi với tôi như thế?
Khi tôi bấn loạn thu xếp thuê xe, tá túc trên ghế sofa ở nhà bạn, và tiếp tục ở lại chỗ cũ để làm việc, tôi đột nhiên nhận thấy, mình nên bình tĩnh, và nhắc nhở bản thân là một người tu luyện, mình không nên dễ dàng động tâm như vậy.
Tôi nhận ra mình tạm thời chưa thể rời đi, hẳn là có nguyên nhân, do đó tôi quyết định lấy tâm thái bình hòa để đối diện với hiện trạng. Khi tôi vứt bỏ quan niệm của người thường, mọi thứ liền thay đổi rõ rệt. Trong mấy tháng tiếp theo, tôi tình cờ có cơ hội giảng chân tướng cho hai đồng nghiệp mà tôi chưa từng nói chuyện; nhóm tu luyện của đệ tử trẻ ở địa phương của chúng tôi đã gặp nhau vài lần, chia sẻ sâu hơn về những khó khăn và nghi hoặc mà chúng tôi gặp phải trong tu luyện; tôi còn có cơ hội tham gia một hạng mục giảng chân tướng quan trọng tại khuôn viên trường đại học; một ngày trước khi tôi rời đi, tôi liên lạc với một đồng tu trẻ mới trở lại tu luyện Đại Pháp, và giới thiệu cô với các đệ tử Đại Pháp trẻ ở địa phương.
Khi tôi lên máy bay rời đi, tôi thành tâm cảm ơn Sư phụ. Cuối cùng tôi đã hiểu, Sư phụ cho mình cơ hội đáng quý nhường nào, để tôi có cơ hội đến một số địa phương mà tôi nên đi, tiếp xúc với những chúng sinh mà có lẽ tôi sẽ bỏ sót, và đề cao trong tu luyện. Giờ đây, địa phương mà tôi sống và làm việc chỉ có một mình tôi tu luyện Đại Pháp, tôi biết đây không phải ngẫu nhiên, tôi phải đi con đường của mình, bởi vì ở đây có những chúng sinh mà tôi cần cứu độ. Tôi sẽ kiên định tín niệm và chiểu theo an bài của Sư phụ, làm hết sức có thể, không bỏ sót bất cứ chúng sinh hữu duyên nào.
2. Buông bỏ chấp trước trong hạng mục Đại Pháp
Hai năm trước, tôi được mời làm người điều phối của nhóm nghe dịch bài phỏng vấn khán giả xem Shen Yun. Khi người điều phối trước đó mời tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là nói “không”, hoặc tôi trả lời không hứa, như vậy từ đây trở đi tôi có thể rút lui khi cảm thấy lượng công việc quá nhiều. Tuy rằng tôi đã làm công việc nghe dịch bài phỏng vấn trong rất nhiều năm, nhưng tôi không chắc mình có muốn gánh vác trách nhiệm lớn thế này hay không. Tuy nhiên tôi lại nghĩ, cảm thấy có lẽ là Sư phụ đang điểm hóa mình, đã đến lúc đảm nhiệm vai trò trọng yếu trong hạng mục Đại Pháp. Người điều phối cũ cũng đảm bảo với tôi, anh vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ, vì vậy tôi đã đồng ý.
Tuy nhiên, trước khi mùa diễn này bắt đầu, người điều phối này lại nói với tôi, anh sẽ rút lui khỏi nhóm để làm hạng mục truyền thông toàn thời gian. Trong năm tháng tiếp theo, tôi đã gặp đủ loại khảo nghiệm tâm tính. Bởi vì tôi vừa phải cân bằng công việc toàn thời gian của mình, hàng tuần lại phải nghe dịch bài phỏng vấn cho 20 đến 30 suất diễn, và điều phối quản lý các thành viên tham gia nhóm nghe dịch đến từ khắp nơi trên thế giới. Cho dù hàng tuần tôi đều gửi tin nhắn ít nhất một lần để nhờ giúp đỡ, nhưng rất khó tìm được người đến giúp. Đa số suất diễn đều không có người đăng ký tham gia, hoặc bài dịch của các suất diễn trong cả tuần cũng chỉ có vài người đăng ký tham gia. Có một số người đã đăng ký, nhưng không lên mạng làm việc đúng giờ đã định, phần lớn thời gian đều đến nửa đêm, vẫn là tôi tự nghe dịch bài phỏng vấn cho các suất diễn.
Trong mùa diễn này, mặc dù các thành phố có rất nhiều suất diễn cháy vé đã tăng thêm suất diễn mới, nhưng tôi không nhận được thông báo. Đến khi phóng viên gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi nhân viên dịch phỏng vấn đâu, hỏi tôi có thể làm nhanh hơn được không, vì thời gian của họ rất gấp, thì tôi mới biết. Mỗi khi xảy ra sự việc như vậy, tôi đều cảm thấy bất mãn và oán trách vì lượng công việc tăng lên, có khi tôi còn trả lời tin nhắn của người khác rất thô lỗ để họ biết sự bất mãn của mình.
Vì mỗi ngày sau giờ làm việc và mỗi ngày cuối tuần, tôi đều phải ở nhà, ngồi trước bàn để nghe dịch hết bài phỏng vấn này đến bài phỏng vấn khác, nên nó khiến tôi nhanh chóng cảm thấy bất mãn, oán hận và tức tối. Trong tâm tôi nổi lên rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc; cảm thấy oán hận người điều phối cũ đã quăng gánh nặng cho mình; cảm thấy bất mãn những đồng tu khác không đến giúp đỡ; cảm thấy tức tối những phóng viên không hiểu công việc nghe dịch cực khổ đến thế nào và không thông báo cho tôi việc tăng thêm suất diễn mới; cảm thấy mình thật đáng thương; cảm thấy tật đố vì mình buộc phải ở nhà trong khi có đồng tu đi nghỉ mát cuối tuần.
Sau khi mùa diễn Shen Yun kết thúc, nhớ lại mấy tháng vừa qua, tôi cảm thấy tự hào về bản thân. Bất kể quá trình đó gian khổ như vậy, có nhiều vấn đề như vậy, nhưng tôi vẫn tiếp tục kiên trì, và điều phối một hạng mục lớn đến vậy. Tôi thầm nghĩ, nếu mình không giúp nghe dịch nhiều bài phỏng vấn đến vậy, thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi cảm thấy cống hiến của mình rất lớn. Vài tháng sau, khi đọc kinh văn “Tránh xa hiểm ác” của Sư phụ, tôi cảm thấy giống như “cây gậy bổng hát” cực lớn gõ lên đầu mình.
Tôi phát hiện, trong suốt mùa diễn, mình đều có cảm giác kiểu này: Tôi vì Shen Yun, vì Đại Pháp, mà đã bỏ thời gian rảnh rỗi của mình, nghe dịch nhiều bài phỏng vấn đến thế, hy sinh nhiều đến thế. Tôi chưa từng nghĩ đến có thể tham gia [hạng mục] là điều vinh diệu và hạnh phúc biết bao, bởi vì đây là cơ hội mà Sư phụ từ bi cho tôi, để tôi hoàn thành sứ mệnh của mình. Ngoài ra, tôi còn dùng công việc để biện hộ cho suy nghĩ phụ diện và chấp trước của mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến những đồng tu khác cũng đang cân bằng công việc toàn thời gian, gia đình, các hạng mục Đại Pháp khác và công việc nghe dịch bài phỏng vấn.
Thay vì oán hận những đồng tu không giúp mình, vì sao tôi không thể cảm ơn những đồng tu đã dành thời gian đến giúp đỡ chứ? Tôi chưa từng nghĩ đến, vì để tìm được khán giả có thể phỏng vấn, các phóng viên đã gian khổ và khó khăn biết bao, hơn nữa trong quãng thời gian rất gấp như thế, họ phải đăng bài viết có chất lượng cao trước khi chu kỳ tin tức kết thúc, vì sao tôi không thể nghĩ cho chỗ khó của họ, tận lực giúp đỡ họ? Còn có một điểm nữa, sao tôi có thể cho rằng thành phố tăng thêm suất diễn do nhu cầu cao sẽ tăng thêm công việc cho mình, rồi cảm thấy chán nản chứ? Tôi có bao giờ nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn chúng sinh sẽ có cơ hội được cứu vì điều này không? Sao tôi chỉ có thể nghĩ tới cảm xúc của mình thôi?
Sư phụ giảng:
“Thần xét vấn đề thì họ nhìn một cách chỉnh thể, nhìn một cách lập thể; con người chỉ là nhìn ở bề mặt. Có những lúc đệ tử Đại Pháp bên cạnh tôi, từng ý từng niệm của chư vị, biểu hiện của chư vị, tôi hoàn toàn không nhìn bề mặt chư vị và hành vi của chư vị, [mà] tôi nhìn động cơ thật sự kia của chư vị, tôi nhìn xem tư tưởng thật sự của chư vị căn bản đang nghĩ gì, đang làm gì. Trong quá trình này, nơi bề mặt đã biểu hiện ra những gì, tuy chúng là hành vi của chư vị, chư vị phải chịu trách nhiệm [về chúng], nhưng mà, tôi vẫn là nhìn căn bản của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền)
Sau khi đọc Pháp của Sư phụ, tôi thực sự cảm thấy rất xấu hổ. Tôi đã dịch bao nhiêu bài phỏng vấn cũng không quan trọng, bởi vì tôi thụt lùi trên con đường tu luyện, và không hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất này.
Sau khi có nhận thức và lý giải mới, tôi đã có thể lấy tâm thái hoàn toàn mới để đối diện với công việc dịch bài phỏng vấn Shen Yun năm 2024. Mặc dù có nhiều suất diễn hơn năm ngoái, và cũng thêm rất nhiều suất diễn vào giờ chót, nhưng tôi lại cảm thấy sự khích lệ và phấn chấn, tôi phải nỗ lực hết sức để hoàn thành bài dịch phỏng vấn cho mỗi suất diễn. Mặc dù phải tìm đủ nhân lực vẫn là một thử thách, nhưng tôi thành thật cảm ơn tất cả đồng tu đã đến giúp đỡ, ngay cả một số đồng tu chỉ giúp dịch một bài phỏng vấn.
Nhân lực trong nhóm của chúng tôi thường là thiếu nhất, khi chúng tôi cảm thấy không biết làm gì, Sư phụ sẽ từ bi an bài người đến giúp xuất hiện vào thời điểm bất ngờ. Tôi phát hiện, khi tôi nhìn lại chính mình, hướng nội tìm và tu tốt bản thân, hoàn cảnh xung quanh sẽ cải thiện.
Tu luyện ở nơi làm việc
Khoảng đầu năm nay, tôi đã bắt đầu công việc mới, và nhiều nhược điểm trong tu luyện của tôi đều bộc lộ ra. Phòng khám của chúng tôi phục vụ cho nhóm bệnh nhân có thu nhập thấp, họ có rất nhiều nhu cầu về điều trị y tế. Mặc dù thời khóa biểu của tôi đã chật kín bệnh nhân, mỗi lần thăm khám, tôi đều cố gắng làm nhiều việc nhất có thể, nhưng tôi chú ý đến hai đồng nghiệp khác ở phòng khám làm rất ít, họ thường từ chối nhận thêm bệnh nhân, họ ngồi trước máy tính và không có việc gì làm, vì phụ tá làm thay cho họ. Hàng ngày họ đều về sớm, còn tôi thì bận rộn khám chữa cho những bệnh nhân mà họ từ chối.
Sau khi bạn bè đồng nghiệp của tôi chú ý đến điểm này, họ bảo tôi nỗ lực làm việc thế này là không công bình. Họ đề nghị tôi phản ánh tình trạng này với cấp quản lý, và bắt đầu giảm bớt công việc, bởi vì nhân viên lười biếng tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, thế mà chúng tôi lại bị trách phạt vì kiên trì với đạo đức nghề nghiệp.
Tôi tự nhủ, là một người tu luyện, tôi có trách nhiệm làm tốt công việc của mình. Nhưng thuận theo thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy mình làm nhiều việc hơn cũng không có được sự coi trọng mà mình nên có. Tôi bắt đầu cùng với người khác oán trách đồng nghiệp của mình cũng như môi trường làm việc không tốt. Cảm giác phát tiết ngăn cản họ khiến tôi cảm thấy hài lòng, hơn nữa tôi thực sự cho rằng hai đồng nghiệp kia quá lười, không giống như tôi quan tâm bệnh nhân.
Sư phụ giảng:
“Còn khi bình luận một sự việc, chỉ nên bình luận việc tốt và xấu, không bình luận nhắm vào cá nhân. Hành vi một cá nhân có thể ở phương diện này không đúng, nhưng có thể ở các phương diện khác họ lại rất tốt. Cũng có người là do quan niệm khác nhau, còn bản chất thì lại là một việc khác. Làm được đến mức đối với ai cũng đều từ bi, đối với ai cũng đều yêu thương, thực sự không phải là việc một người bình thường có thể làm được, đặc biệt là làm việc gì cũng luôn mang theo tâm từ bi với chúng sinh mà làm thì lại càng khó. Thế nhưng đệ tử Đại Pháp nhất định cần phải làm được!” (Kinh tỉnh)
Lần đầu tiên tôi đọc đoạn Pháp này, cảm thấy Pháp của Sư phụ không nhắm thẳng vào mình. Tôi thầm nghĩ: “Thực ra, một số người tu luyện nên chú ý đến ngôn hành của mình hơn.” Tôi cũng không bao giờ đăng [bình luận] lên mạng xã hội, nên tôi cho rằng đoạn Pháp này không liên quan đến mình. Nhưng sau khi tham gia Pháp hội ở địa phương và hướng nội tìm, tôi đã minh bạch Sư phụ chỉ ra khuyết điểm lớn nhất của mình trong công việc.
Tôi nhận thấy rằng tôi có thể không tán thành với thái độ làm việc của hai đồng nghiệp kia, nhưng tôi đã không lấy từ bi chân chính để đối đãi với họ, càng không thể nói đến Nhẫn. Tôi không thể bỏ qua khuyết điểm của họ, hoặc công nhận họ có thể có những điểm thiện lương và cẩn thận mà tôi không có về phương diện nào đó. Điều dở hơn là, tôi cho rằng mình tốt hơn người khác, bởi vì mình nỗ lực làm việc, chưa từng công khai bày tỏ bất cứ suy nghĩ nào. Trên thực tế, tôi làm còn dở hơn, bởi vì tôi oán trách người khác ở sau lưng, dung dưỡng tâm oán hận.
Tôi nhận ra, tôi trường kỳ không coi nơi làm việc như một hoàn cảnh tu luyện, mà nghĩ nó giống như người thường, cho rằng đó là một nơi không thân thiện, mọi vấn đề đều xuất phát từ chỗ người khác, đây là một quan mà tôi hiện vẫn cố gắng vượt qua cho tốt. Tôi rất biết ơn Sư phụ để tôi nhận thấy chấp trước của mình, tôi sẽ nỗ lực trừ bỏ chúng.
Tu luyện thực sự không phải là chuyện dễ dàng, tôi còn rất nhiều tâm chấp trước cần phải trừ bỏ, ví như tâm sợ hãi, lười biếng, tự mãn và chấp mê vào điện thoại di động.
Bên trên là thể hội hữu hạn của tôi, nếu có chỗ nào không dựa trên Pháp, thì mong đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/1/16/青年大法弟子-真正學會信師信法-485092.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/21/225565.html
Đăng ngày 05-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.