Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Hà Bắc

[MINH HUỆ 05-03-2025] Một tối mùa đông năm nọ, tôi đang đi xe điện trên đường thì thấy phía trước có một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường, tôi vội vàng phanh xe, thầm nghĩ: “Trời đông rét mướt thế này, ai mà đâm phải nó thì sẽ ngã nặng lắm!” Tôi xuống xe và di chuyển tảng đá vào vệ đường, lúc này, một người đàn ông đi ngang qua nói: “Bây giờ còn ai lo chuyện này nữa.” Tôi nói: “Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ dạy chúng tôi phải làm người tốt, nên tôi phải lo chứ.” Người đàn ông liền nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Một lần khác, tôi đi xe trên con đường làng, thấy một tài xế sửa xe xong liền lái đi, bỏ lại một hòn đá lớn mà ông ta đã dùng trên đường. Thân hình gầy gò của tôi phải rất vất vả mới dời được tảng đá vào vệ đường. Mấy bác tài xế đi qua đều bấm còi cảm ơn tôi!

Vào một ngày hè, trời nóng đến mức ngột ngạt khó thở. Tôi tan làm và đang chuẩn bị đi xe về nhà thì thấy một người nằm trên vỉa hè, người qua lại không ai quan tâm. Tôi vội chạy lại chỗ ông ấy, thoạt nhìn thì thấy là ông cụ đã ngoài 70 tuổi. Tôi gọi ông và hỏi: “Ông ơi, ông sao thế ạ?”, nhưng không thấy ông trả lời. Tôi đoán là ông bị say nắng. Tôi liền gọi hai người trẻ tuổi đang đi trên đường, vì cậu thanh niên đang cầm một chai nước khoáng, tôi nói: “Ông cụ này chắc chắn bị say nắng rồi, cậu có thể cho ông cụ uống chút nước được không?” Người thanh niên đưa chai nước cho tôi, tôi vừa lay người ông cụ vừa gọi: “Ông ơi, uống chút nước đi!” Ông cụ hé mắt ra, tôi bảo ông mau uống nước, ông nhận lấy chai nước uống vài ngụm và tỉnh táo hơn một chút. Tôi đỡ ông cụ dậy, hỏi nhà ông ở đâu để tôi đưa ông về. Ông nói nhà ở ngay phía trước, ông có thể tự về được, rồi cảm ơn tôi. Thấy ông đi được vài bước không có vấn đề gì, tôi mới đi xe về nhà.

1. Đồng nghiệp nói với cảnh sát: “Các anh không biết cô ấy tốt đến thế nào đâu!”

Tôi làm việc ở phòng giám sát của cơ quan, trong phòng có hàng chục thiết bị điện tử như máy tính, TV, máy in. Mỗi khi đến ca của tôi, là tôi lại lau dọn khắp nơi một lượt. Trong ca có bảy người nhưng chỉ có mình tôi dọn dẹp, vì tôi tu luyện Đại Pháp, Sư phụ dạy chúng tôi phải luôn nghĩ cho người khác, vì vậy tôi không quản ngại khó nhọc, không một lời oán thán.

Từ khi tu Đại Pháp, ngày nào tâm trạng tôi cũng vui vẻ, tính cách trở nên cởi mở, các đồng nghiệp có việc gì cũng muốn bàn bạc với tôi. Khi lãnh đạo trực ban có việc cần rời đi, biết có tôi ở đó, họ đều rất yên tâm.

Một đồng nghiệp là gia đình quân nhân, khi con cô ấy chào đời, chồng cô ấy không kịp về nhà mà cơ quan lại ở xa. Tôi đã làm sẵn cho đứa trẻ một chiếc chăn bông nhỏ, và ở lại bệnh viện với cô ấy một đêm cho đến khi đứa bé chào đời bình an, bố mẹ chồng cô ấy đến nơi, tôi mới rời đi. Khi con cô ấy được hơn một tuổi cần người chăm sóc, vì chồng cô ở trong quân đội, cô ấy đã bàn với tôi xem phải làm thế nào. Tôi bảo cô ấy viết thư trình bày hoàn cảnh với lãnh đạo, xin chuyển đến tuyến đường gần nhà hơn để làm việc, chẳng bao lâu sau đã được chấp thuận như ý. Sau này, chồng cô ấy xuất ngũ và làm phó giám đốc một trại tạm giam, thường xuyên đưa phạm nhân đến nhà tù. Trong thời gian tôi bị giam giữ oan sai, vì tôi không “chuyển hóa” nên không được gặp thân nhân, chồng của người đồng nghiệp đó đã xin vào thăm tôi, cảnh sát nhà tù đã đồng ý để chồng cô ấy gặp tôi trong phòng giám sát.

Một đồng nghiệp khác có quan hệ ngoài luồng và đã tâm sự với tôi. Tôi nói với cô ấy rằng không thể hủy hoại hai gia đình, và khuyên cô ấy nên xin chuyển công tác càng sớm càng tốt. Cô ấy đã nghe lời khuyên của tôi, xin chuyển đến một đoạn đường gần nhà chồng hơn để làm việc, nhờ đó đã bảo toàn được hai gia đình. Khi đồng nghiệp gặp khó khăn, tôi đều cố gắng hết sức giúp đỡ. Nhà ai có việc cưới hỏi ma chay, chỉ cần gọi điện cho tôi là tôi sẽ giúp họ sắp xếp người làm thay, nếu không đủ người thì chính tôi sẽ làm thay.

Trong thời gian tôi bị lao động cưỡng bức phi pháp, các đồng nghiệp trong cơ quan đã chia thành nhiều tốp đến thăm tôi. Có những đồng nghiệp khiến tôi không thể nào quên: Cô ấy chỉ còn hai tháng nữa là sinh con, vậy mà vẫn bụng mang dạ chửa đến trại lao động cưỡng bức thăm tôi, khi gặp tôi cô ấy đã khóc nức nở. Một đồng nghiệp khác phải để con nhỏ ba tháng tuổi còn đang bú mẹ ở nhà để đi thăm tôi ở trại lao động cưỡng bức cách hơn 100 dặm, vừa thấy tôi đã òa khóc, khiến các cảnh sát cũng phải cảm động. Một đồng nghiệp nói với cảnh sát có mặt ở đó: “Các anh không biết cô ấy tốt đến thế nào đâu!” Lúc đó, một trợ giáo bị tà ngộ thậm chí còn quên cả vai trò của mình, buột miệng nói: “Cô ấy được như vậy là nhờ tu luyện Pháp Luân Công đó.” Vào một ngày được thăm nom, chồng của một đồng nghiệp đang đi làm cũng đến thăm tôi.

Tôi được như vậy là nhờ sự thay đổi cả về thân lẫn tâm sau khi tu luyện Đại Pháp. Những gì tôi đã làm vẫn còn cách rất xa so với tiêu chuẩn mà Đại Pháp yêu cầu đối với một đệ tử. Chính Sư phụ và Đại Pháp đã giúp tôi trở thành một người luôn biết nghĩ cho người khác.

2. Mẹ chồng nói: “Tôi chỉ biết cảm tạ Đại sư Lý Hồng Chí!”

Từ nhỏ, tôi đã lớn lên trong sự nuông chiều và bao bọc, rồi lại bị tiêm nhiễm văn hóa tà đảng, nên đã hình thành tính cách không thích bị người khác nói, không chịu được chút ấm ức nào, tự cao tự đại. Sau khi kết hôn, tình cảm vợ chồng tôi vẫn luôn tốt đẹp. Không biết do duyên cớ gì, mẹ chồng thấy hai vợ chồng tôi hòa thuận lại sinh lòng bất mãn, nói những lời rất khó nghe. Vốn không thích bị người khác nói, lâu dần trong lòng tôi đã kết oán với mẹ chồng. Khi mới kết hôn, điều kiện gia đình tôi không tốt lắm, sau đó chúng tôi vay tiền mua một chiếc xe tải chở hàng, công việc kinh doanh rất tốt.

Khi trong nhà có tiền, chồng tôi lại ngoại tình. Đối với tôi, điều đó như tia sét giữa trời quang. Nhìn hai đứa con trai mà tôi tiến thoái lưỡng nan. Tôi hận chồng tôi vong ơn phụ nghĩa, hận kẻ thứ ba đã phá vỡ gia đình tôi. Gắng gượng sống qua vài năm, vì trầm cảm kéo dài, tôi gầy giơ xương, bệnh tật đầy mình. Nếu chết trong nhà này, thì hai con sẽ không còn mẹ, thế nên tôi đã chọn ly hôn. Mẹ chồng tôi tuyên bố, nếu tôi ly hôn, bà sẽ không cho tôi đứa con nào, nhà có tiền thuê bảo mẫu. Tâm oán hận của tôi đối với mẹ chồng càng sâu đậm hơn. Tôi mang theo con trai nhỏ rời khỏi nhà. Cuộc sống long đong lận đận đã đẩy tinh thần tôi đến bờ vực sụp đổ, tôi mắc chứng suy nhược thần kinh mãn tính, viêm thận mãn tính, viêm dạ dày mãn tính và nhiều bệnh khác, đau khổ muốn chết đi mà không được.

Trong tình cảnh cùng đường bí lối, vào năm 1996, tôi may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã giúp tôi minh bạch được ý nghĩa và mục đích thực sự của cuộc đời. Tôi đã thay đổi, không còn oán hận bất kỳ ai. Vào những ngày nghỉ, hai con trai của tôi sẽ thay phiên, để cả hai bên gia đình đều được gặp các con. Tôi mua đồ ăn ngon và nhờ con trai mang cho con của chồng cũ và người phụ nữ kia. Dưới sự cảm hóa của tôi, mẹ kế của các con cũng công nhận Đại Pháp là tốt.

Mẹ chồng tôi từ nơi khác trở về, không có ai chăm sóc. Tôi mua đồ ăn ngon đến thăm bà. Vì nhiều năm bị cầm tù oan sai và phải sống lưu lạc bên ngoài, tôi vẫn còn nợ nần. Tôi làm thuê để kiếm sống, ngày thường tằn tiện, lại còn phải trả nợ, chỉ toàn mua những loại rau giảm giá, không nỡ mua thêm quần áo mới, toàn mặc đồ cũ người khác cho, nhưng tôi lại sắm sửa quần áo bốn mùa cho mẹ chồng. Bà đã cao tuổi, tôi sợ bà bị lạnh, sợ bà bị nóng, nên thường xuyên dọn dẹp nhà cửa cho bà. Biết bà thích ăn gì, tôi liền mua cho bà thứ đó. Tôi tắm rửa, giặt giũ quần áo cho bà, kể cả đồ lót. Nếu bà chịu một chút ấm ức nào, tôi cũng sẽ đau lòng thay cho bà. Tôi đối xử với bà chân thành từ tận đáy lòng như mẹ ruột của mình.

Bà rất cảm động, thường nói: “Mẹ già rồi lại có thêm một đứa con gái”. Mẹ chồng tôi đã kể cho anh cả của chồng về sự thay đổi của tôi. Khi gặp tôi, anh ấy đã thân mật gọi tôi là “em gái”. Khi anh cả của chồng nhập viện, tôi mang quần áo và cơm nước cho anh, tất bật chạy tới chạy lui, và bảo anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sẽ có kỳ tích xuất hiện. Sau khi anh thành tâm niệm, quả nhiên kỳ tích đã xuất hiện: không cần phải làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành nữa. Cả nhà đều rất vui mừng. Anh cả từng là bí thư chi bộ thôn, đã thoái xuất khỏi các tổ chức của tà đảng.

Người thân bên nhà chồng đều đã chứng kiến sự thay đổi của tôi sau khi tu luyện Đại Pháp, hầu hết mọi người đều vô cùng kính ngưỡng Đại Pháp. Có lần, tôi nghe thấy mẹ chồng nói chuyện điện thoại với anh cả của chồng: “Mẹ chỉ biết cảm tạ Đại sư Lý Hồng Chí thôi, khi nào Ngài trở về, mẹ phải đến gặp để cảm ơn Ngài đã dạy dỗ được một đệ tử tốt như vậy!”

Con xin cảm tạ sự từ bi khổ độ của Sư tôn, và gửi lời cảm ơn đến các đồng nghiệp và đồng tu đã giúp đỡ con trong lúc khó khăn nhất! Khấu bái Sư tôn!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/5/490584.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/13/227147.html