Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-05-2025] Ngay trước dịp Tết truyền thống, tôi và con gái đã đến thăm một ngôi làng miền núi hẻo lánh và thấy một cụ ông đang ngồi sưởi nắng trước cổng nhà. Chúng tôi chào cụ và thấy rằng dù đã 90 tuổi nhưng cụ vẫn còn minh mẫn, tai thính, mắt tinh, vì vậy chúng tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho cụ.

Chúng tôi nói với cụ rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện thuộc trường phái Phật gia, dạy các học viên trở thành người tốt bằng cách chiểu theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn.

Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì đố kỵ mà đã tàn nhẫn đàn áp pháp môn này và ngụy tạo vụ “Tự thiêu Thiên An Môn” để vu khống Pháp Luân Công. Trong 26 năm qua, các quan chức chính quyền đã tra tấn và thu hoạch nội tạng sống từ các học viên để bán kiếm lời. Công quỹ đã bị biển thủ để tài trợ cho cuộc bức hại những người tốt, khiến quốc khố trống rỗng còn các quan chức tham nhũng của ĐCSTQ thì ngày càng giàu hơn. Nhiều quan chức tà ác tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Công thời kỳ đầu đã phải nhận quả báo. Nhiều người bị cầm tù, gặp bất hạnh, hoặc tử vong vì tai nạn xe cộ hay bệnh tật. Tuy nhiên, vẫn có những người không biết chân tướng và tiếp tục làm việc cho ĐCSTQ vì quyền lực và tiền bạc.

Lúc này, không kìm được nỗi bi thương và uất hận trong lòng, cụ ông đã kể cho chúng tôi nghe về cuộc bức hại mà cụ đã chứng kiến và trải qua dưới sự cai trị của ĐCSTQ. ĐCSTQ đã bức hại những người giàu có và có học thức, trấn áp các sinh viên đại học, và bây giờ là các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Các quan chức ĐCSTQ tham nhũng, đạo đức xã hội đã suy đồi, người dân sống trong cảnh lầm than và đất nước đang trên bờ vực sụp đổ. “Ngày tàn của ĐCSTQ sắp đến rồi, chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu người dân Trung Quốc!” Lúc đó, tôi và con gái mới nhận ra cụ ông là một người có học thức uyên bác, đã chọn sống ẩn dật tại ngôi làng hẻo lánh này.

Cụ ông nói với chúng tôi: “Nhiều năm trước tôi đã nghe nói về phong trào thoái xuất khỏi đảng, đoàn và đội của ĐCSTQ. Cả nhà tôi đều đã thoái rồi.” Tôi liền hỏi cụ: “Ai đã giúp cụ thoái xuất vậy ạ?” Cụ trả lời: “Lúc đó, chúng tôi không tìm được học viên Pháp Luân Đại Pháp nào cả. Chúng tôi đã viết tên mình vào một tờ giấy rồi dán lên các cột điện. Thần có mặt ở khắp nơi và có thể chứng giám cho lòng thành của chúng tôi!” Chúng tôi rất cảm động và cảm thấy áy náy vì đã không đến vùng này sớm hơn.

Cụ ông kể cho chúng tôi nghe câu chuyện cụ đã giải cứu một học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại từ hơn 20 năm trước. Sự việc này xảy ra vào những ngày đầu ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công, khi cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Công đang diễn ra trên diện rộng. Một giáo viên rất nổi tiếng ở địa phương đã bị đồn cảnh sát bắt cóc vì quyết tâm không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Khi cụ ông nghe tin này, cụ đã rất tức giận. Cụ đã nhiều lần đến đồn cảnh sát yêu cầu thả người thầy giáo, cụ mô tả phẩm chất cao thượng, chính trực và nhân hậu của người thầy và hỏi ông ấy đã phạm tội gì khi tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn? Cụ đã đích thân đến đồn cảnh sát, chất vấn họ dựa vào đâu để giam giữ một người tốt như vậy, đồng thời yêu cầu họ thả người thầy giáo ngay lập tức. Cụ ông thậm chí còn ký hai lá thư để bảo lãnh cho người thầy giáo. Cụ đã tiếp tục nỗ lực cho đến khi cảnh sát thả người thầy giáo.

Hành động nhân nghĩa của cụ ông đã khiến chúng tôi rơi lệ và gợi lại ký ức về một cuộc gặp gỡ của tôi nhiều năm về trước. Vào những năm đầu ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công, tôi và các đồng tu đã đến một ngôi làng hẻo lánh để giảng chân tướng về cuộc bức hại và khuyên người dân thoái khỏi ĐCSTQ. Tuy nhiên, trong suốt chuyến đi, chúng tôi liên tục gặp những người dân làng nói rằng họ đã thoái rồi. Theo họ, một người giáo viên đã khuyên họ thoái đảng. Chúng tôi cũng nghe được câu chuyện tương tự khi đến các ngôi làng khác gần đó. Không khí ở các khu vực đó đặc biệt ôn hòa. Người dân không phản đối Pháp Luân Đại Pháp và sẵn lòng nhận tài liệu giảng chân tướng của chúng tôi. Dù rất khâm phục người giáo viên này, có lẽ cũng là một đồng tu, chúng tôi đã quyết định không đến thăm bà ấy vì lý do an toàn.

Tôi và con gái đã chắp tay cảm ơn cụ ông vì đã cứu học viên Pháp Luân Đại Pháp này và vì đã lên tiếng phản đối cuộc bức hại bất công. Nhờ việc làm này, cụ sẽ tích được công đức to lớn, đảm bảo một tương lai tươi sáng cho bản thân, gia đình và con cháu của cụ!

Cụ ông nói với chúng tôi một cách nhân hậu: “Những tài liệu giảng chân tướng mà các vị đã làm trong những năm qua đều không hề dễ dàng làm được. Vợ chồng tôi đều trân quý và đọc hết từng tờ.” Sau đó, cụ quay sang con gái tôi nói: “Cháu à, nếu có đi ngang qua nhà ông, hãy nhớ vào uống ngụm nước và nghỉ ngơi một lát. Công việc các cháu đang làm không hề dễ dàng!”

Khi con gái tôi chúc cụ sức khỏe, cụ ông tự tin đáp: “Sức khỏe của tôi vẫn tốt và đầu óc vẫn minh mẫn. Tôi muốn sống thêm vài năm nữa. Khi Sư phụ của các vị trở về Trung Quốc, tôi muốn đích thân gửi lời chúc tốt đẹp và lòng biết ơn của mình tới Sư phụ Lý!”

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/14/494077.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/28/228255.html