Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-03-2025] Gia đình tôi có ba người: chồng tôi, con trai tôi và tôi. Sự chân chất, thật thà của chúng tôi từng khiến cha mẹ hai bên lo lắng. Họ lo rằng chúng tôi sẽ không mua nổi nhà hoặc không cưới được vợ cho con. Nhưng giờ đây, ai cũng nói chúng tôi thật tốt số. Tôi nói với họ: “Đó là phúc lành có được nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hết thảy đều do Sư phụ Lý và Đại Pháp ban cho chúng tôi.”

Ngày 17 tháng 7 năm 1996, đối với tôi mà nói, đó là ngày tôi được tái sinh. Ngày hôm đó, tôi đưa con trai đến Cung văn hóa thành phố để tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý tại thành phố Quảng Châu. Tôi ngay lập tức bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và cũng giống như nhiều học viên khác, tôi đã trải qua sự thay đổi kỳ diệu. Chỉ sau một thời gian ngắn tu luyện, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Ngày nào tâm trạng tôi cũng vui vẻ và tôi đã chia sẻ vẻ đẹp của Đại Pháp với bạn bè và gia đình. Tôi có thể hoàn toàn tiếp thụ các Pháp lý của Đại Pháp mà không có bất kỳ chướng ngại nào bởi từ nhỏ tôi đã được thấy những tục lệ truyền thống và luôn tin vào Thần và những điều siêu nhiên.

Thông qua tu luyện Đại Pháp, trước tiên tôi đã biết làm thế nào để trở thành một người tốt. Năm 1999, tôi mở một cửa hàng nhỏ, kiên quyết không bán hàng giả. Tôi thường nói với những khách hàng đến mua thuốc lá hay rượu về sự nguy hại của chúng đối với cơ thể, khuyên họ cố gắng hút ít và uống ít, đồng thời tôi cũng chia sẻ với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp. Lâu dần, hầu hết mọi người đều hiểu Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Vậy nên, sau cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 năm 1999, khi cảnh sát đến khu nhà của chúng tôi để điều tra xem có những ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, quản lý khu nhà đã nói với họ: “Chỗ chúng tôi đây không có người nào luyện.” Bà ấy đã bảo vệ đệ tử Đại Pháp, và nhờ đó, bản thân bà cũng được đắc phúc báo, con cái rất hiếu thuận với bà.

Chồng tôi là con trưởng, dưới anh còn có hai em trai và một em gái. Cha anh tuy là cha dượng nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Năm 1999, em chồng tôi sinh con. Mẹ chồng tôi sức khỏe yếu không thể chăm cho con gái được nên tôi đã đứng ra thay bà chăm cô ấy. Cũng trong năm đó, mẹ chồng tôi bị ngã gãy xương hông, phải nằm một chỗ. Chú út hỏi tôi buổi tối có thể chăm sóc mẹ được không vì chú ấy còn phải đi làm, còn chồng tôi không cẩn thận lắm nên chú ấy không yên tâm khi để chồng tôi chăm bà. Tôi đã đồng ý.

Cứ như vậy, chú út đi làm được một tuần thì tôi bảo con trai ban ngày đến cùng chồng tôi chăm bà. Buổi tối, chồng tôi đi làm về sẽ trông cửa hàng, còn tôi đạp xe hơn 16 km đến chăm mẹ chồng. Tôi mở băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ cho bà nghe, nghe xong tôi lại cùng bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Một hôm, mẹ chồng tôi bị lẫn, nửa đêm đi vệ sinh bà làm phân dính ra cả chăn. Tôi mau chóng thay quần áo, lau dọn sạch sẽ cho bà và giặt tất cả khăn và ga trải giường bị bẩn. Tôi chăm sóc mẹ chồng chu đáo, khi chú út nghỉ làm một tuần thì chú đến chăm bà. Cứ như vậy, hai chúng tôi thay nhau chăm sóc bà, tôi dặn bà hàng ngày kiên trì niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Một hôm, tôi nghe nói, trước đó vài ngày mẹ chồng tôi có thể tự ngồi dậy nhưng chú út lại bảo bà: “chấn thương xương cốt phải 100 ngày mới khỏi, mẹ phải chịu khó nằm, không được ngồi dậy”. Tôi nghe xong thầm nghĩ đó chẳng phải là nhờ bà niệm chín chữ chân ngôn đó sao? Sao còn phải nằm? Tôi liền liên tưởng đến việc mấy ngày nay bà đã lăn qua lăn lại được trên giường mà cũng không thấy bà kêu đau nữa. Chú út rất hiếu thuận, nhưng cũng rất cố chấp, tôi cứ suy nghĩ không biết làm thế nào để chú ấy hiểu.

Cứ như vậy, sau 50 ngày, một hôm tôi đang ở nhà mẹ chồng, cũng vừa hay chú út cũng đến, tôi liền kể cho chú út và nói hàng ngày bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo” nên được như vậy. Chú ấy liền nói: “Vậy bây giờ chúng ta đưa mẹ đến bệnh viện chụp lại X-quang, xem xem bác sỹ nói thế nào.” Vậy là mấy chị em chúng tôi đưa bà đến viện chụp X-quang, sau đó bác sỹ nói với bà: “Nếu bác có thể đi lại được thì bác cứ đi lại nhé, nằm lâu dễ bị lở loét do tì đè. Vậy là sau khi về nhà, mẹ chồng tôi bắt đầu đi lại trong phòng, cả nhà đều mừng. Chú út thường nói: “Chị dâu cả còn hơn cả con gái”. Vợ chú cũng nói: “phải học tập chị dâu”.

Cuối thu năm 2003, chúng tôi mua một ngôi nhà cũ, năm sau sửa sang lại, cải tạo thành một ngôi nhà ba gian xinh xắn với một khoảng sân nhỏ và một không gian thoáng đãng ở phía trước. Mùa xuân năm 2006, chúng tôi xây thêm hai phòng nữa trên khoảng không gian trống phía trước, cũng vẫn để lại một khoảng sân nhỏ. Ngay khi vừa hoàn thành đã có người đến thuê và từ đó đến nay lúc nào cũng có người thuê. Cả hai ngôi nhà của tôi đều ở gần đường nên tôi có thể tiếp tục kinh doanh cửa hàng nhỏ của mình. Người đi đường ai cũng tấm tắc khen ngôi nhà được xây rất đẹp. Hễ có cơ hội, tôi lại giảng chân tướng cho khách hàng của mình.

Năm 2017, toàn bộ khu phố được cải tạo lại và cả hai ngôi nhà của chúng tôi đều thuộc diện cải tạo. Nhà tôi được đổi một căn hộ chung cư 130 mét vuông có thang máy. Sau đó, căn hộ đó đã được sang tên cho con trai tôi khi cháu cưới vợ, còn chúng tôi thì mua một căn hộ cũ.

Trước khi cải tạo, hàng xóm xung quanh đều tranh nhau xây nhà để sau này khi giải tỏa sẽ nhận được nhiều tiền đền bù hơn. Mọi người thường khuyên tôi nên xây nhà kín hết đất là vì thế, nhưng tôi nói với họ: “Tôi xây nhà để ở, chứ không phải để kiếm lời từ việc giải tỏa sau này, xây rồi sau này lại phá đi thì lãng phí biết bao nhân lực, vật lực!” Mọi người đều cười, nói tôi thật ngốc. Nhưng cuối cùng, khi giải tỏa, tiền đền bù cho nhà xây thêm và không xây thêm là như nhau.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/15/491577.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/2/226478.html