Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-04-2025]

Lần đầu tiên đọc cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, Chuyển Pháp Luân, tôi đã bật khóc mà không hiểu vì sao. Dù không biết chữ nhưng tôi vẫn có thể đọc được từng từ một. Trong khi đọc, tôi thấy những chữ nhỏ màu trắng bay lơ lửng phía trên các chữ in trong trang sách và bên dưới chúng là ánh sáng lấp lánh. Tôi xúc động đến mức bật khóc. Con trai và con gái tôi vội chạy vào phòng hỏi tôi có sao không. Tôi kể cho chúng nghe những gì tôi thấy. Không lâu sau, cả gia đình 5 người của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói với tất cả những người tôi gặp rằng Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Tôi chỉ cho hàng xóm các bài công pháp và chúng tôi cùng nhau học Pháp. Tôi đã đến từng hộ trong thôn và nói cho mọi người biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Họ đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi tu luyện bản thân trong cuộc sống hàng ngày và giúp đỡ hàng xóm của mình. Khi các cặp vợ chồng cãi nhau, tôi cố gắng giúp đỡ họ và kể cho họ nghe Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời ra sao. Những Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp đã làm thay đổi trái tim họ. Có người nói: “Nếu nhà chúng tôi có một người như cô thì cuộc sống đã hòa thuận biết bao”. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi muốn chia sẻ với các bạn một vài câu chuyện.

Mẹ chồng và vợ của Minh Hoa phát sinh một trận cãi vã lớn tiếng. Khi nghe thấy họ la hét, tôi bèn đến xem có chuyện gì. Người mẹ chồng tên Tĩnh (bí danh) đang ngồi trên giường sưởi (một loại giường làm bằng gạch), còn cô con dâu tên Ly Ly (bí danh) thì đứng trong bếp la mắng bà. Tôi không hỏi tại sao họ cãi nhau—thay vào đó tôi hỏi ai đã nấu đồ ăn trên bàn. Bà Tĩnh nói là Ly Ly nấu. Tôi hỏi một ngày cô ấy nấu mấy bữa. Bà Tĩnh nói Ly Ly nấu ba bữa một ngày. Tôi hỏi ai làm ấm giường sưởi. Bà Tĩnh nói Ly Ly làm. Tôi giơ ngón tay cái và nói: “Con trai bác đã cưới được một người vợ tốt”. Sau đó, tôi đến bên giường sưởi của Ly Ly thì thấy nó lạnh ngắt. Khi tôi hỏi Ly Ly tại sao, cô ấy nói: “Chúng em không có nhiều củi. Mẹ chồng em bị đau chân, trời lạnh càng đau hơn, nên em để dành củi để sưởi ấm giường cho bà”.

Tôi nói: “Bác Tĩnh ơi, bác thật diễm phúc nha! Không có nhiều phụ nữ được như con dâu bác đâu. Bác hãy nhìn vào ưu điểm của Ly Ly, đừng nhìn vào khuyết điểm của cô ấy. Ai mà chẳng có khuyết điểm? Sư phụ dạy chúng ta phải chân thật, lương thiện và nhẫn nại. Nếu bác đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ còn đối tốt với bác hơn. Nếu con dâu bác có lỗi, hãy học cách nhẫn nhịn. Nếu bác nhẫn được thì tình hình sẽ chuyển biến tốt đẹp”.

Bà Tĩnh cười và cảm ơn tôi. Tôi nói: “Sư phụ dạy chúng ta Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn”. Ly Ly vui vẻ nói: “Thật tiếc là gia đình em không có người được như chị. Nếu có ai nói chuyện với em như chị, có lẽ em đã không mắc nhiều bệnh như vậy”. Tôi nói: “Em tốt bụng, nhưng em nên học cách nhẫn nại. Khi bà ấy mắng em là bà ấy đang cấp ‘đức’ cho em, thứ mà tiền không thể mua được. Bà ấy đang giúp em tiêu trừ nghiệp lực, và bệnh của em sẽ biến mất. Em chẳng phải nên cảm ơn bà ấy sao?” Bà Tĩnh và Ly Ly cùng cười, và sau đó họ không còn cãi nhau nữa.

Vợ và mẹ của ông Ngũ đã cãi nhau suốt 11 năm. Họ không thể ở chung một phòng mà không tranh cãi. Một hôm, tôi mang cây tiêu giống đến cho vợ ông Ngũ. Cô ấy nói rằng mình chưa ăn tối vì con quấy khóc và cô không có thời gian nấu ăn. Lũ lợn kêu eng éc, và cô ấy nói không có thời gian cho chúng ăn. Tôi nói: “Cô là người con dâu ngốc nhất làng này đấy”. Cô ấy đỏ mặt và hỏi tại sao tôi lại nói vậy. Tôi nói: “Bố mẹ chồng cô đã bán ruộng vườn và có thời gian trông con cho cô. Họ có tiền mua quà vặt cho cháu mình. Cô nên đối xử tốt với họ để họ giúp đỡ cô chứ. Như vậy cô sẽ có thời gian làm ruộng và nuôi lợn. Cô có thể kiếm được nhiều tiền”.

Tôi nói: “Tôi rất ngưỡng mộ vợ của Tiểu Quân. Hôm trước cô ấy cãi nhau với mẹ chồng. Tôi bảo cô ấy hãy đối xử tử tế với mẹ chồng. Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình. Sáng hôm sau, cô ấy đã bế con đến thăm mẹ chồng và xin lỗi bà. Mẹ chồng cô ấy cười và đồng ý trông cháu, rồi bảo cô ấy cùng chồng ra đồng làm việc. Cô thấy đấy, nếu cô ấy không xin lỗi thì cô ấy sẽ phải vừa trông con vừa làm việc ngoài đồng rồi”.

Vợ của ông Ngũ nói: “Bây giờ tôi hiểu rồi. Tôi đã cãi nhau với mẹ chồng suốt 11 năm. Không ai trong gia đình có thể thuyết phục tôi dừng lại. Tôi sẽ bế con đến thăm mẹ chồng”.

Ba ngày sau, tôi quay lại nhà ông Ngũ. Vợ ông ấy nói: “Tôi đã đến nhà mẹ chồng và nhờ bà trông cháu giúp. Bà ấy rất vui và bảo bố chồng tôi đi mua đồ ăn”.

Mẹ chồng cô ấy giúp trông cháu, làm việc nhà và cho lợn ăn. Bố chồng cô ấy làm vườn và nấu ăn. Cô ấy may quần áo cho bố mẹ chồng và mua đồ ăn ngon cho họ. Họ sống với nhau rất hòa thuận. Mẹ chồng cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cả gia đình cô ấy đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Tất cả dân làng đều biết về Pháp Luân Đại Pháp, và mọi người đều niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Họ đều được hưởng lợi từ đó.

Các trưởng thôn bảo vệ các học viên

Khi bí thư Đảng ủy Ủy Ban Chính trị Pháp luật của thị trấn và một viên cảnh sát từ đồn công an địa phương đến thanh tra thôn chúng tôi, họ thấy nhiều áp phích giảng chân tướng dán trên các cột điện. Họ bị sốc và hỏi bí thư Đảng ủy thôn và trưởng thôn. Trưởng thôn nói: “Chúng trông đẹp đấy. Điều đó có lợi cho thôn chúng tôi, chứ không có hại gì. Đừng hoảng sợ thế”. Bí thư Đảng ủy bảo trưởng thôn gỡ chúng xuống. Trưởng thôn nói: “Tôi sẽ không gỡ. Các anh đi mà gỡ”.

Bí thư Đảng ủy và cảnh sát viên đứng trên nóc xe ô tô của họ và cố gắng gỡ các áp phích xuống. Nhưng dân làng không cho họ gỡ áp phích trên những cột điện bên ngoài nhà của họ. Bí thư Đảng ủy nói: “Dân làng đồng lòng như một. Tại sao họ đều nghe lời cô vậy?” Tôi nói: “Nếu anh sống ở đây, anh cũng sẽ hành động như họ thôi”. Ông ta nói: “Từ giờ cô có thể làm người điều phối của thôn rồi đấy”.

Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật là một phụ nữ. Chồng bà là giáo viên trường tiểu học, tốt bụng và chính trực. Họ tiếp đón tôi nồng nhiệt khi tôi đến thăm họ vào ngày hôm sau.

Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thôn tôi rất nghèo. Chồng tôi và tôi sức khỏe yếu nhưng không có tiền đi khám bác sĩ. Ba đứa con tôi, đứa mười tuổi, đứa bảy tuổi và đứa năm tuổi, đều không được đi học vì chúng tôi không có tiền đóng học phí. Chúng phải đảm trách việc nấu nướng và cho lợn, vịt, gà ăn. Chồng tôi làm việc đồng áng. Một hôm, anh ấy bị đau bụng dữ dội. Bác sĩ ở phòng khám nói rằng anh ấy bị bong niêm mạc dạ dày và bảo anh ấy cần phải phẫu thuật. Nhưng chúng tôi không đủ tiền. Anh trai tôi nói với tôi rằng anh ấy đã khỏe mạnh sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy khuyên chúng tôi nên thử. Chúng tôi đã nghe lời anh ấy và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi và tôi đã khỏi bệnh. Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho chúng tôi sự bình yên và hạnh phúc. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không biết Pháp Luân Đại Pháp tốt đẹp đến nhường nào”.

Chồng tôi và tôi đã đến thăm bí thư Đảng ủy của chính quyền thị trấn. Chồng tôi phát chính niệm trong khi tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại cho ông ấy. Tôi đã nói chuyện suốt 4 tiếng đồng hồ, và ông ấy chăm chú lắng nghe.

Con gái tôi bị báo cảnh sát trong khi đang giảng chân tướng cho dân làng. Trưởng đồn công an và một cảnh sát viên đến bằng xe cảnh sát. Họ yêu cầu con bé lên xe. Khi con bé bắt đầu giảng chân tướng, vị trưởng đồn nói: “Cô không cần phải nói. Tôi có thể đổi một ít tờ tiền giảng chân tướng với cô được không? Ngoài ra, cho tôi xin một vài chiếc bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp nhé”.

Con gái tôi nhờ họ chở về nhà, và họ đã làm vậy.

Kể từ đó, không một ai trong số 28 thôn làng thuộc khu vực của chúng tôi trình báo cảnh sát về các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chính quyền thị trấn thay đổi ba năm một lần. Mỗi quan chức chính quyền đều đi ngược lại mệnh lệnh của ĐCSTQ và bảo vệ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Giảng chân tướng là then chốt. Người tu luyện phải làm tốt trong cuộc sống hàng ngày của mình. Chúng ta không làm hay nói bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp. Chúng ta cần chứng thực Pháp ở bất cứ nơi nào chúng ta đến. Bằng cách này, chúng sinh sẽ biết Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào.

Cảm tạ Sư phụ vì ơn cứu độ của Ngài!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/6/479354.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/29/226432.htm