Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-04-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1997. Tôi vẫn luôn thích đọc sách, vì vậy khi nhìn thấy quyển sách Chuyển Pháp Luân ở nhà của một người bạn, tôi đã mang nó về nhà. Sau đó tôi bước vào con đường tu luyện.
Trước khi tu luyện, tính tình tôi rất nóng nảy. Mối quan hệ với gia đình chồng tôi căng thẳng đến mức chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi quát mắng chồng bất cứ khi nào tôi muốn – hiếm có ngày nào mà tôi không mắng chửi chồng. Sau khi bắt đầu học Pháp, tôi đã lập tức vứt bỏ hành vi đó. Tính khí của tôi dần trở nên ôn hoà hơn và qua thời gian, mối quan hệ với gia đình chồng cũng chuyển biến tốt hơn.
Mặc dù tôi đã đề cao rất nhiều, nhưng tôi vẫn không thực sự hiểu được tu luyện là gì và làm thế nào để thực tu. Hầu như tôi tự học Pháp tại nhà và chưa từng đến điểm luyện công tập thể. Khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi biết rằng Đại Pháp là tốt và Sư phụ đang bị vu khống oan sai. Tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Tôi đã bị đưa trở lại quê nhà, cũng là nơi mà tôi phải chịu đựng sự bức hại – bị đánh đập, tra tấn và lục soát nhà vào giữa đêm.
Vào lúc đó, chúng tôi đọc được các Kinh văn mới của Sư phụ và có rất nhiều điều đã được giải đáp. Tuy nhiên, ngộ tính của tôi kém và tôi vẫn tiếp tục giải quyết vấn đề bằng quan niệm người thường. Kết quả là, sau đó tôi lại bị bắt giữ và đưa đến trại lao động. Cuối cùng, tôi đã ngừng tu luyện và quay trở lại cuộc sống người thường.
Kể từ khi còn nhỏ, tôi vẫn thường hay tự hỏi: Vì sao tôi là tôi mà không phải là ai khác? “Mình là ai trước khi sinh ra? Mình sẽ là ai sau khi chết?” Tôi đã không bao giờ trả lời được. Sau khi ngừng tu luyện, tôi vẫn còn rất mơ hồ. Một hôm, tôi tham gia vào một chương trình bốc thăm trúng thưởng. Giải nhất là một chiếc nồi cơm điện trị giá 100 Nhân dân tệ, giải nhì là một chiếc nồi cơm bình thường, và giải ba là một chiếc ấm đun nước bằng điện.
Trên đường đến đó, tôi nghĩ: “Trên đời này liệu thực sự có Thần Phật hay không? Nếu có, con chưa từng trúng giải nào trong đời – xin hãy để con trúng giải nhất và từ giờ trở đi con sẽ không làm điều xấu nữa.” Tôi có vài chiếc thăm trong tay nhưng không nhớ là bao nhiêu chiếc. Giải nhì là một trong những chiếc thăm của tôi! Tôi nghĩ: “Đó là giải nhì. Không tính đâu.” Khi họ công bố giải nhất, thì đột nhiên lại là tôi!
Những người khác không tin điều này – một số người còn nói tôi là kẻ nằm tròng. Khi bước lên sân khấu để nhận giải thưởng, tôi cảm thấy choáng váng. Nghĩ lại, dù cho tôi đã từ bỏ Đại Pháp, Sư phụ không hề muốn bỏ rơi tôi. Sư phụ đã đáp ứng tâm nguyện của tôi và ban cho tôi giải nhất – đây chính là một câu trả lời trực tiếp cho câu hỏi của tôi: đúng thế, Thần Phật là có tồn tại trên đời.
Tôi đã không quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay lúc ấy. Thay vào đó, tôi vẫn chìm đắm trong cuộc sống người thường. Sau một vài năm trôi qua, tôi vẫn cảm thấy bối rối một cách sâu sắc và tự hỏi rằng ý nghĩa của cuộc đời là gì. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc đọc Kinh Phật hoặc Kinh Thánh để xem liệu tôi có thể tìm thấy đáp án ở đó hay không.
Một hôm trong khi dọn dẹp nhà cửa, tôi tìm thấy một quyển kinh Phật mà con gái hoặc con trai của tôi đã mang về nhà. Tôi cầm nó lên và đặt sang một bên, nghĩ rằng mình sẽ đọc nó vào một lúc nào đó.
Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ. Tôi thấy có nhiều người đang bay trên trời, còn tôi chỉ đứng đó và nhìn lên trên. Vào lúc ấy, Sư phụ xuất hiện giữa không trung và đưa tay về phía tôi, nói rằng: “Nếu con nhảy lên, ta sẽ đỡ con.” Tôi tự hỏi làm thế nào mình có thể nhảy cao đến thế. Tôi bèn nhắm mắt lại và nhảy – sau đó tôi thức giấc.
Sau khi thức giấc, tôi không thể nào ngủ lại được. Tôi cứ nghĩ về điều Sư phụ nói trong giấc mơ. Tôi đã đến thăm một đồng tu và nói với cô ấy rằng tôi muốn đọc các Kinh văn mới nhất của Sư phụ.
Đồng tu rất vui và lập tức đi lấy Kinh văn cho tôi. Tôi đọc và suy nghĩ về điều mà Sư phụ đã nói. Vì tôi đã rời xa Pháp quá lâu, nên tôi vẫn còn rất nhiều thắc mắc. Sau đó, đồng tu đã mang cho tôi một bộ sách đầy đủ các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi biết ơn sâu sắc sự giúp đỡ vô tư của bà ấy. Khi những đồng tu khác biết tin tôi tu luyện trở lại, họ thậm chí còn vui mừng hơn cả bản thân tôi.
Thông qua học Pháp lượng lớn và kiên trì hướng nội tìm, cuối cùng tôi đã giải khai được nút thắt trong tâm. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho người dân và giúp họ làm tam thoái (thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc, Đoàn Thanh niên, và Đội Thiếu niên). Ban đầu, tôi rất dè dặt và lo sợ – tim tôi đập nhanh mỗi khi có người gõ cửa. Tuy nhiên tôi giữ vững một niệm chính: bất kể điều gì xảy ra, tôi không thể dao động. Sư phụ đã hai lần kéo tôi ra khỏi cái hố sâu dơ bẩn ấy. Tất cả những gì tôi có chính là một cái tâm chân thành kính dâng lên Sư phụ.
Một số viên chức ở thị trấn đã tìm đến và cố gắng ép tôi ký tên vào một bản cam kết, nói rằng tôi không còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa. Tôi hơi sợ hãi nhưng đã không ký. Trên đường về nhà, tôi thậm chí còn hơi run rẩy. Tôi từng có một khối u trên cổ tay do mắc bệnh viêm bao gân gấp. Sau khi từ chối ký tên, một hôm nọ, trước sự kinh ngạc của mình, tôi phát hiện rằng khối u đã biến mất và bệnh viêm bao gân gấp đã khỏi hẳn.
Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi nghẹn ngào vì xúc động. Đôi khi trong lúc giảng chân tướng, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ – giống như Sư phụ đã giảng – cứ như thể họ đang chờ đợi tôi đến để giảng chân tướng vậy. Tôi thực sự cảm thấy vui mừng cho sự đắc cứu của những chúng sinh ấy. Thông thường, một số người không tiếp nhận và không thể được cứu độ. Tôi sẽ nói với bản thân rằng: bất kể họ phản ứng như thế nào, tôi vẫn cứ làm điều mà tôi cần phải làm. Nếu tôi không giảng chân tướng, thì đó là lỗi của tôi. Nếu họ không tiếp nhận, đó là lựa chọn của họ.
Có một bà cụ trong thôn của tôi thực sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Vài năm trước, trong suốt mùa đông, bà ấy ở nhà một mình và bị ngã trong sân. Bà ấy đã nằm đó suốt một ngày đêm trước khi có người phát hiện ra. Bà ấy đã hỏi một đồng tu rằng: “Sư phụ của chị đã ngừng bảo hộ tôi rồi sao?”
Đồng tu trả lời: “Chính là nhờ Sư phụ chúng tôi đang bảo hộ cho bà, thế nên một người ngoài 80 tuổi như bà mới có thể nằm ngoài sân lạnh cóng kia suốt một ngày đêm mà vẫn còn khoẻ mạnh. Nếu như là người khác, họ có lẽ sẽ chết cóng rồi.”
Cụ bà mừng rỡ và hiện tại sống rất mạnh khoẻ. Bà ấy biết rằng Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp bảo hộ mình và tin tưởng một cách sâu sắc rằng Đại Pháp là tốt. Đây là thành quả của việc các đồng tu kiên trì giảng chân tướng qua nhiều năm.
So với những đồng tu làm tốt, tôi biết mình còn cách họ rất xa. Tôi vẫn còn nhiều tâm người thường cần vứt bỏ. Lòng từ bi hồng đại của Sư phụ đã bao bọc và khích lệ tôi. Mặc dù tôi vấp ngã trên chặng đường, nhưng các bước chân của tôi giờ đây trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết – tôi sẽ theo Sư phụ trở về nhà.
Tôi thật may mắn khi Sư phụ không bỏ rơi tôi vì có ngộ tính quá kém. Thân người khó đắc, sinh ra ở Trung Quốc thậm chí còn hiếm hoi hơn, và gặp được Chính Pháp đúng là sự việc hàng ngàn hàng triệu năm mới xuất hiện. Vậy mà tôi đã gặp rồi. Tôi cảm ơn Sư phụ một cách sâu sắc và cũng cảm ơn những đồng tu đã giúp đỡ tôi trong suốt chặng đường này.
Xin hãy từ bi chỉ ra nếu bạn thấy có điều gì không phù hợp trong bài chia sẻ này.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/10/491799.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/22/226326.html