Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-08-2024] Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, một số học viên do sợ hãi đã từ bỏ tu luyện.
Sư phụ đã giảng:
“[Ai] tu được tốt sẽ công thành viên mãn, quy vị vũ trụ mới, nắm trong tay thế giới thiên quốc của bản thân mình. [Ai] tu không thành, vi bối thệ ước, phạm tội với Đại Pháp, sẽ nhất định thực hiện [theo] những hứa hẹn đã dùng sinh mệnh để làm!” (Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc)
Pháp mà Sư phụ giảng đã thức tỉnh tôi khỏi trầm mê, đây chẳng phải là cơ hội cuối cùng cho những học viên không tinh tấn và những học viên đã thôi không tu luyện? Còn có rất nhiều học viên như vậy. Điều gì sẽ xảy ra với họ khi Chính Pháp đang tiến gần đến hồi kết nhưng họ vẫn chưa đạt đến tầng thứ mà họ cần phải đến hoặc chưa hoàn thành thệ ước của mình? Trước khi chúng ta đi xuống Tam Giới đầy hiểm ác này, chúng ta đã hứa với nhau: “Xin hãy đánh thức tôi nếu tôi bị mê lạc nơi trần thế”. Đây chẳng phải là lúc tôi cần đánh thức các học viên sao? Đó cũng là sứ mệnh và trách nhiệm của tôi.
Tôi quyết định đi tìm những học viên đã từ bỏ tu luyện và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi hoàn thành ước nguyện. Đối với mỗi học viên nếu quay trở lại tu luyện thì vô số sinh mệnh mà họ đại biểu sẽ được cứu. Ngay khi tôi có mong muốn như vậy, Sư phụ đã an bài cho tôi cơ hội.
Một ngày nọ, một đồng tu tên Yan đến gặp tôi và nói: “Bây giờ tôi có xe rồi, nếu chị cần đi đâu thì tôi sẽ lái xe đưa chị đi”. Lúc đó tôi thực sự cảm động, nếu đi bằng xe ô tô thì sẽ tốn ít thời gian hơn khi đến thăm những học viên cũ. Tôi và đồng tu Yan đã cùng nhau tìm gặp những học viên đã từ bỏ tu luyện sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình với họ và cố gắng tìm hiểu lý do tại sao họ ngừng tu luyện. Chúng tôi đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ cho họ nghe và cùng nhau chia sẻ thể ngộ.
Những học viên này nhận ra rằng, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, Sư phụ đã phải gánh chịu rất nhiều khổ nạn để có thể kéo dài thời gian cho các đệ tử tu luyện và bắt kịp tiến trình Chính Pháp để trở về nhà. Tôi đã giúp họ tổ chức một nhóm học Pháp chung và đề nghị đồng tu Yan học cùng. Nhiều học viên đã rơi nước mắt và cảm tạ Sư phụ từ bi đã cho họ thêm một cơ hội tu luyện.
Các gia đình thường có họ hàng từ xa đến chơi vào dịp Tết Nguyên đán nên đây là cơ hội tốt để các học viên ra ngoài giảng chân tướng. Đồng tu Yan và tôi nhận thấy chúng tôi cần tới bốn người để phân phát tài liệu đến những nơi không có học viên. Tuy nhiên, chúng tôi cần thêm một chiếc xe nữa vì chúng tôi có nhiều tài liệu và muốn đi đến nhiều nơi để phân phát tốt nhất có thể. Chúng tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.
Vào ngày chúng tôi dự định đi, thì chúng tôi biết tin có một học viên và con trai của cô ấy cũng là học viên đến thăm họ hàng ở thị trấn của chúng tôi, con trai của cô ấy có thể lái xe đưa chúng tôi đi. Chúng tôi cảm thấy điều này thật kỳ diệu, thực sự là biểu hiện của “… tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Bốn người chúng tôi chia thành hai nhóm và chúng tôi đã phân phát tất cả các tài liệu vào ngày hôm đó.
Chúng tôi đã tổ chức một buổi chia sẻ kinh nghiệm về cách làm thế nào để các học viên cùng nhau phối hợp và giúp những học viên cũ quay trở lại tu luyện. Chúng tôi đã cùng nhau đọc lại các bài kinh văn gần đây nhất của Sư phụ: “Viễn ly hiểm ác”, “Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc” và “Đối đãi chính xác với người nhà Sư phụ”.
Sư phụ giảng:
“Sư phụ đã lấy tên của các đệ tử Đại Pháp, từ Tam giới, từ nhân gian, từ âm gian, bao gồm địa ngục, xóa tên toàn bộ. Từ đó sinh mệnh của đệ tử Đại Pháp chỉ quy về Đại Pháp quản, không tái nhập luân hồi, có tội lỗi cũng không quy về địa ngục quản.” (Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc)
Chúng tôi ngộ được rằng, Sư Phụ đã đẩy chúng ta lên tới vị trí và chúng ta không còn chịu sự khống chế theo quy luật trong Tam Giới, điều đó có nghĩa là các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang thực hiện sứ mệnh thần thánh ở thế gian con người.
Sư phụ giảng:
“Lúc đầu muốn trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Đại Pháp vũ trụ Chính Pháp, là cực kỳ cực kỳ nghiêm túc. Đó là tuyển trạch trọng đại của sinh mệnh, hơn nữa là dùng sinh mệnh ký thệ ước! Chư vị nói tu thì tu, chư vị nói không tu thì không tu? Sao có thể dung thứ con người lấy trách nhiệm trọng đại của vũ trụ, lấy Thần, lấy Sáng Thế Chủ làm chuyện đùa! Một khi đã ký thệ ước thì nhất định phải thực hiện!” (Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc)
Tôi biết rằng chúng ta phải trân quý cơ hội cuối cùng này mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta.
Chúng tôi cùng nhau giao lưu và mỗi người nói về những trải nghiệm của bản thân, tìm ra những thiếu sót, các chấp trước và quan niệm hậu thiên để loại bỏ chúng và đồng hóa với vũ trụ mới. Chúng tôi cảm nhận được một trường năng lượng tích cực bao quanh – như thể Sư phụ đang ở bên chúng tôi. Thông qua giao lưu chia sẻ, chúng tôi hiểu sâu sắc hơn về tầm quan trọng của việc giúp những học viên cũ trở lại tu luyện, đồng thời cũng tìm lại được cảm giác tu luyện như thưở đầu.
Một ngày nọ, tôi và một đồng tu khác tiếp tục đến nhà những học viên đã rời bỏ tu luyện để chia sẻ, khi chúng tôi rời khỏi nhà của một học viên đã là 5 giờ chiều, và chúng tôi vẫn còn phải đến thăm một học viên khác sống ở một vùng xa xôi. Tôi có chút lo rằng chúng tôi sẽ không có đủ thời gian đi trong ngày hôm đó, nhưng đồng tu đi cùng nói rằng chúng ta phải đến trước khi mọi người bận rộn với mùa nông trại sắp tới. Chúng tôi cũng lo xe điện không còn đủ pin để chạy nhưng chúng tôi vẫn quyết định đi.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến nơi và tìm được học viên đó, cô ấy rất vui mừng khi gặp được chúng tôi và cô đã gọi thêm nhiều học viên khác trong vùng đến nhà cô ấy. Chúng tôi cùng nhau đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ và chia sẻ thể hội, kinh nghiệm về cách theo kịp tiến trình Chính Pháp, đề cao chỉnh thể, thăng hoa chỉnh thể, và học Pháp thật tốt để cứu được nhiều người hơn, thức tỉnh các học viên cũ, hoàn thành sứ mệnh và trở về nhà với Sư phụ.
Sau khi kết thúc, các học viên đều rất vui mừng, một học viên nói: “Chúng tôi chưa từng nói về những trải nghiệm của mình như thế này kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Thật tuyệt vời khi chúng ta lại hình thành được một chỉnh thể, cảm ơn các bạn”. Chúng tôi nói với cô ấy rằng đó là an bài của Sư phụ dành cho chúng ta, giúp chúng ta cùng nhau tu luyện và đề cao. Người học viên thấy chúng tôi phải đi một quãng đường xa trên chiếc xe điện gần hết pin nên cô ấy đã nhờ con trai lái xe đưa chúng tôi về nhà.
Sư phụ đã an bài mọi thứ trong quá trình tu luyện của tôi và bảo hộ tôi từng bước trên con đường đó. Việc duy nhất tôi phải làm là hoàn thành lời thệ ước của mình.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/29/480806.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/25/221003.html
Đăng ngày 09-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.