Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ quốc
[MINH HUỆ 29-08-2024] Bố mẹ tôi ly hôn lúc tôi hai tuổi. Bố tôi ra nước ngoài khi tôi lên sáu, vì thế tôi sống cùng mẹ. Sau khi mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1997, tôi cũng bắt đầu tu luyện và học Pháp. Thời điểm đó, nhiều người trong khu vực tôi sinh sống đến tham gia học Pháp cùng. Nhà chúng tôi trở thành một điểm học Pháp nhóm.
Chúng tôi cùng nhau luyện công mỗi ngày trong công viên. Đôi khi tôi luyện công cùng mẹ, có lúc luyện công cùng những học viên trẻ sống gần đó. Sau khi luyện công, mọi người sẽ đến nhà tôi để học Pháp. Tôi vừa nghe vừa chơi loanh quanh gần đó. Tôi cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ và viên mãn.
Tịnh hóa thân thể
Ngay sau khi đắc Pháp, thân thể tôi bắt đầu được tịnh hóa. Tôi bị sốt trong nhiều ngày và bị tiêu chảy. Tôi đi ngoài ra chất dịch lỏng màu trắng đặc. Mẹ tôi thấy lo lắng và hỏi tôi có muốn uống thuốc không. Tôi kiên quyết trả lời rằng mình không cần thuốc. Ngày hôm sau thức dậy, tôi nói với mẹ bụng đã ổn và không còn bị đau nữa. Mẹ sờ lên trán thấy tôi đã hết sốt. Từ lúc đó, mẹ hiểu ra Sư phụ đang chăm sóc tôi.
Một lần khác, tôi bị viêm da và xuất hiện một u cục lớn ở một bên mắt. Nó mưng mủ khiến tôi không thể mở mắt được. Mẹ tôi lo nếu ổ áp xe bị vỡ sẽ để lại sẹo, và rồi tôi sẽ đổ lỗi cho bà đã không chăm sóc tốt khiến mặt tôi bị biến dạng. Vì vậy, bà quyết định tiêm thuốc kháng sinh cho tôi.
Mẹ tôi là y tá. Thời điểm đó, bà là y tá có tiếng trong bệnh viện về khả năng tìm tĩnh mạch ngay ở mũi tiêm đầu tiên. Các y tá khác không thể làm được việc này với những đứa trẻ vài tháng tuổi, nhưng mẹ tôi có thể làm với mũi tiêm đầu tiên. Nhưng hôm đó, bà không sao tìm được ven để tiêm cho tôi.
Sau đó, bà ngộ ra tôi không nên tiêm thuốc hoặc truyền dịch tĩnh mạch nhưng vẫn nói: “Nếu mặt con bị sẹo thì cũng đừng đổ lỗi cho mẹ”. Tôi đáp mình sẽ không sao và sẽ không đổ lỗi cho bà. Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, mặt tôi đầy máu và mủ nhưng không có vết loét nào cả. Mẹ kéo mắt tôi lên thì thấy một lỗ nhỏ như đầu kim trong mí mắt. Mủ đã rỉ ra từ lỗ nhỏ đó, vì thế mới không có vết thương nào xuất hiện cạnh mắt tôi. Chúng tôi đều nghĩ đó là hảo sự.
Tôi có một giấc mơ giữa năm 1998. Khi ấy, tôi thấy người chết nằm la liệt trên mặt đất. Có những bóng người mặc đồ đen đang thực hiện hành vi giết người. Khi nhìn thấy tôi, họ đã đến để bắt tôi. Tôi chạy về nhà và trốn vào tủ quần áo. Sau khi những người đàn ông mặc đồ đen tìm thấy tôi, chúng ép buộc tôi phải đưa cho chúng những cuốn kinh văn Đại Pháp. Chúng đe dọa sẽ giết hại tôi nếu tôi không chịu giao nộp. Tôi nhất quyết không chịu làm vậy dù phải mất đi tính mạng. Sau đó thì tôi tỉnh giấc, tôi kể lại cho mẹ nghe về giấc mơ. Thời điểm đó, tôi chưa ngộ ra đây là khảo nghiệm sinh tử. Tôi chỉ biết mình rất quyết tâm tu luyện.
thỉnh nguyện và bị bắt giữ
Tôi và mẹ đã đến trụ sở chính quyền thành phố Đại Liên để thỉnh nguyện trong ba ngày sau ngày 25 tháng 4 năm 1999, ngày mà rất nhiều học viên đến Bắc Kinh thỉnh nguyện ôn hòa để yêu cầu quyền được tu luyện. Cảnh sát đã đến vây bắt chúng tôi. Tôi gầy nhưng rất khỏe và bám chặt vào lan can. Phải mất đến hai cảnh sát mới gỡ được tay tôi ra. Họ lái xe đưa chúng tôi đến một nơi rất xa và thả chúng tôi ở đó.
Sau đó, mẹ tôi nói bà muốn đến Bắc Kinh kháng cáo. Tôi cũng muốn đi. Tôi không hề sợ hãi mà chỉ muốn lên tiếng bảo vệ Sư phụ. Vì mẹ phải đi làm ngày hôm sau nên bà đã một mình đến quảng trường Thiên An Môn. Bà đi bộ xung quanh nhưng không thấy bất kỳ học viên nào khác. Bà cũng không biết văn phòng thỉnh nguyện ở đâu nên quay trở về.
Ngày đầu tiên năm mới 2000, mẹ đưa tôi cùng một số học viên khác đến công viên luyện công. Chúng tôi bị cảnh sát bắt và giam giữ tại một trung tâm cai nghiện ma túy. Họ phát các chương trình truyền hình để tẩy não chúng tôi hàng ngày, yêu cầu chúng tôi viết giấy cam kết không tu luyện. Không những vậy, họ còn đe dọa và dụ dỗ chúng tôi. Lính canh đấm đá tôi và một bé gái nhỏ hơn tôi hai tuổi. Họ biết cả hai chúng tôi đều xuất thân từ gia đình đơn thân và sẽ không có ai chăm sóc chúng tôi nếu cha mẹ chúng tôi bị bắt giữ. Họ làm vậy để cố ép mẹ tôi và các học viên khác từ bỏ Đại Pháp.
Khi đó tôi mới 13 tuổi, nhưng đã dũng cảm nhận trách nhiệm chăm sóc bé gái đó. Trung tâm cai nghiện ma túy cách nhà chúng tôi một giờ lái xe.
Tôi đưa bé gái đến thăm mẹ tôi nhưng lính canh không cho chúng tôi vào, vì vậy chúng tôi đã chạy đến ngọn đồi nhỏ phía sau tòa nhà hô tên bà. Phải gần nửa giờ sau, họ mới để chúng tôi gặp bà.
Kể từ đó, mẹ tôi thường xuyên bị bắt và đưa đến các trung tâm tẩy não hoặc đồn cảnh sát. Mẹ được thả về nhà nhiều lần giữa các đợt bắt giữ, nhưng bà lại bị bắt hết lần này đến lần khác. Sau đó, bà bị giam giữ tại trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia ở Thẩm Dương. Trong thời gian mẹ tôi ở đó, tôi sống một mình, nhưng vẫn nhất quyết đi học mỗi ngày. Giáo viên biết về hoàn cảnh của tôi nên tỏ thái độ thờ ơ. Những người lớn mà tôi biết bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ nên nói rằng mẹ tôi không tốt, bà đã bỏ bê con cái để tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết mẹ tôi học Pháp Luân Đại Pháp và bảo vệ tín ngưỡng của mình không có gì sai trái cả. Tôi không trách bà, cũng như chưa từng thúc giục bà từ bỏ tu luyện để bà không phải rời xa tôi. Mặc dù không có mẹ ở cạnh, nhưng tôi vẫn rất mạnh mẽ và vui vẻ. Vì Pháp, tôi luôn hành xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và tôi biết Sư phụ luôn bảo hộ tôi.
Rời Trung Quốc tới ngoại quốc
Tôi đến Hoa Kỳ sống cùng cha vào năm 2002. Với tôi, cha như một người xa lạ vì tôi chỉ biết mặt ông qua những bức hình. Trước đây do không học hành chăm chỉ nên tôi không biết một từ tiếng Anh nào. Khi đến sống trong một gia đình xa lạ, không có bạn bè, không nói được ngôn ngữ bản địa, tôi gặp rất nhiều khó khăn.
Cha muốn tôi đỗ vào một trường đại học danh tiếng nên bắt tôi học mỗi ngày. Nếu tôi học không tốt, ông sẽ tức giận và đánh vào đầu tôi bằng một cuốn sách dày như cuốn từ điển. Nếu tôi không muốn uống sữa, ông sẽ mắng và nói rằng nếu không uống sữa, tôi sẽ không thông minh và không thể cạnh tranh. Khi tôi bị sốt, ông sẽ mắng tôi và cho rằng nếu tôi không chăm sóc cơ thể, tôi sẽ bị bệnh và phải ở lại lớp. Đôi khi tức giận, ông sẽ đổ lỗi việc tôi học kém là do mẹ vì bà không quan tâm đến việc học của tôi, bà chỉ để ý việc học Pháp. Bất cứ khi nào ông nhắc đến mẹ, là tôi lại tranh cãi với cha, thậm chí còn đánh trả ông. Tôi biết điều này xảy đến là để giúp tôi buông bỏ chấp trước vào tình với mẹ và những lời nói cay nghiệt của bản thân. Nhưng nhiều lần tôi vẫn không thể vượt qua.
Những năm đầu tiên tôi ở Hoa Kỳ là những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi từng bỏ nhà đi vì bị cha đánh đập và mắng mỏ. Điều duy nhất tôi thấy vui vẻ là viết thư cho mẹ đang bị giam giữ tại Mã Tam Gia. Để mẹ không phải lo lắng, tôi chỉ kể mình rất nhớ bà. Mẹ chỉ viết thư trả lời tôi vài tháng một lần và trong thư, mẹ luôn ám chỉ tôi nên nghe lời thầy cô giáo cùng cha tôi và trở thành đứa con ngoan. Tôi biết mẹ đang nhắc nhở tôi đừng quên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vì không quen biết bất kỳ đồng tu nào khi đến Hoa Kỳ và không biết cách tìm sách Đại Pháp trên Internet, nên thứ duy nhất tôi có là các kinh văn chép tay mà thỉnh thoảng mẹ gửi trong thư. Mỗi lần phải đối diện khổ nạn để đề cao tâm tính, tôi lại trốn vào trong tủ, khóc thầm và nghĩ về mẹ khi đọc thư của bà và kinh văn của Sư phụ.
Sư phụ giảng:
“Đại giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”. (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)
Tôi hiểu bản thân là người tu luyện và những khổ nạn đó là để giúp tôi đề cao, nhưng vẫn không thể buông bỏ được tâm oán hận với cha, vì thế mà cảm thấy khủng hoảng suốt bốn năm trung học. Để thoát khỏi cha và xa lánh gia đình ông, tôi đã chọn một trường đại học xa nhà nhất.
Đoàn tụ và ly biệt
Sau khi tôi vào đại học, nhờ có an bài từ bi của Sư phụ mà rốt cuộc mẹ tôi đã đến được Hoa Kỳ. Sau gần 10 năm xa cách, cuối cùng tôi đã có ngày được đoàn tụ với mẹ vào năm 2009. Tôi nghĩ giờ tôi và mẹ không còn phải xa nhau nữa, nhưng mẹ lại nói bà sẽ đến New York. Tôi hiểu đây là con đường tu luyện mà bà muốn. Dù miễn cưỡng để bà đi, nhưng tôi biết mình nên ủng hộ mong muốn đó của bà vì việc bà làm là để tham gia tiến trình Chính Pháp.
Giờ nghĩ lại, tôi ngộ ra Sư phụ đã an bài sinh mệnh của tôi ngay từ khi tôi được sinh ra. Nếu tôi không lớn lên trong gia đình đơn thân thì sao tôi có thể học được cách tự lập và phát triển cá tính mạnh mẽ? Khi mẹ tôi ra ngoài giảng chân tướng, tôi có thể tự chăm sóc bản thân từ khi còn nhỏ để bà hoàn thành thệ nguyện mà không phải vướng bận gì. Tôi từng hỏi bà: “Mẹ không lo lắng khi để con ở nhà một mình suốt quãng thời gian đó sao?” Bà trả lời bà biết Sư phụ đang chăm sóc tôi. Bà luôn tín Sư tín Pháp và luôn tin tưởng rằng Sư phụ sẽ bảo hộ tôi sau khi tôi đắc Pháp. Sư phụ sẽ an bài những điều tốt đẹp nhất cho tôi trên bước đường tu luyện.
Ở trường đại học, tôi học Pháp và luyện công lúc rảnh rỗi. Tôi biết mình là học viên Đại Pháp nhưng tôi lại lười biếng và luôn tìm lý do để không luyện công. Tôi hiếm khi học Pháp. Dần dần tôi không còn nghĩ đến Pháp nữa. Tôi dần trở nên bận rộn với những việc của người thường, ưu tiên đặt cuộc sống và kiếm tiền lên trước.
Tôi chỉ nghĩ đến Sư phụ khi gặp khó khăn hoặc không thể vượt qua khổ nạn. Mỗi lần học Pháp, cảm giác lo lắng và cáu kỉnh sẽ dần tan biến, tôi lại thấy vui vẻ và thỉnh thoảng còn rơi lệ. Nhưng sau khi khá hơn một chút, tôi lại sinh tâm lười biếng. Trạng thái này cứ thế suốt một thời gian dài.
Tâm tính sa sút
Càng nghĩ đến trạng thái tu luyện thì nó lại càng tệ hơn. Tôi cảm nhận rõ tâm tính của mình đã sa sút, đặc biệt là vấn đề giáo dục con cái. Tôi không thể nhẫn nại hoặc khoan dung khi thấy con bé làm những điều tôi không thích. Tại sao con bé thường xuyên phản ứng như vậy? Nó thật thiếu suy nghĩ và ích kỷ. Con bé giống ai vậy? Tôi luôn cho rằng mình tự lập, dùng cảm và tự làm mọi việc. Tại sao con bé không chủ động làm bất cứ điều gì? Về lý, con bé sinh ra trong gia đình của một học viên Pháp Luân Đại Pháp thì đáng lẽ nó phải tốt hơn thế. Tôi thực sự lo lắng nếu tôi cứ tiếp tục như vậy, thì con gái tôi cũng không thể tốt lên.
Tôi không ngừng hướng nội và thấy rằng khi nói chuyện với những phụ huynh khác, tôi có tâm hiển thị, tâm cầu danh lợi, và tâm tật đố mạnh mẽ. Tôi rất coi trọng thành tích học tập cũng như mong muốn con cái phải đỗ được vào các trường điểm. Đó chẳng phải là những chấp trước mà tôi thấy ở cha mình hay sao? Tôi nhận ra tôi đã trở thành người mà tôi ghét nhất. Con gái tôi là tấm gương phản chiếu chính bản thân tôi. Những thiếu sót mà tôi thấy ở con bé là những chấp trước mà tôi chưa tu khứ. Giờ chúng lại tiếp tục truyền tới thế hệ sau. Tôi quyết tâm tu luyện tinh tấn để có thể dẫn dắt đệ tử trẻ thật tốt.
Tôi bắt đầu dạy con gái mình đọc Chuyển Pháp Luân, từng chữ một. Ban đầu, cháu chỉ có thể đọc một đoạn trong nửa giờ mỗi ngày, nhưng giờ cháu có thể đọc nhiều trang trong một giờ, hầu hết đều là tự đọc. Tôi cũng dạy cháu cách tìm ra chấp trước của bản thân, chia sẻ với cháu cách tôi tìm ra và buông bỏ chúng, đồng thời tự mình làm gương. Dần dần, tâm tính cháu cũng đề cao lên.
Được Sư phụ khích lệ khi tham gia hạng mục quảng bá Shen Yun
Sư phụ giảng:
“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi cũng dần buông bỏ được tâm oán hận với cha mình. Giờ nghĩ lại, tôi không còn hận ông như trước kia nữa. Đó chính là nhờ sức mạnh của Đại Pháp.
Tôi cũng được Sư phụ khích lệ theo nhiều cách khác nhau. Khi tham gia quảng bá Shen Yun, một số học viên sống ở gần chịu trách nhiệm quảng bá tại một số thành phố nhỏ trong khu vực. Có lần, tôi cùng một học viên khác đến một tòa nhà văn phòng và đi vào từng tầng để phát tờ rơi Shen Yun tới các công ty, đồng thời nhân cơ hội này giảng chân tướng cho họ.
Tôi thấy cửa một văn phòng không khóa nên đi vào trong. Tôi giới thiệu Shen Yun với người đàn ông ở đó. Ông ấy rất vui vẻ tiếp nhận và đồng ý đưa gia đình mình đi xem. Khi tôi sắp rời đi, ông ấy hỏi tôi đã vào văn phòng bằng cách nào. Tôi trả lời là do cửa không khóa. Ông ấy ngạc nhiên vì bình thường nếu không có người mở, cửa sẽ tự động khóa lại. Khi tôi ra ngoài và quay lại thử mở cánh cửa lần nữa thì nó thực sự đã bị khóa. Tôi chắc chắn là Sư phụ đã an bài để tôi cứu người hữu duyên này.
Lần khác là lúc tôi tìm khách sạn cho các nghệ sỹ biểu diễn Shen Yun. Tôi đã đi tham khảo hơn 10 khách sạn nhưng hầu hết đều có giá thuê phòng khá cao nên rất khó chọn lựa. Tôi hiểu số tiền mà Thần Vận kiếm được là dùng để cứu người, vì thế tôi không muốn chi tiêu nhiều hơn mức cần thiết vào tiền thuê phòng. Chỉ còn một khách sạn nữa, vì vậy tôi quyết định lái xe đến đó và gọi cho người quản lý. Cô ấy hẹn gặp tôi sau một giờ. Trong lúc chờ, tôi ngồi đả tọa trong xe và niệm Pháp. Tôi nghĩ khách sạn đó là nơi phù hợp.
Đầu não tôi lúc đó rất thanh tỉnh và không có ý niệm nào nhiễu loạn gây mất tập trung. Một tiếng trôi qua rất nhanh trước khi tôi kịp nhận ra. Tôi đến gặp người quản lý khách sạn. Tôi giới thiệu Shen Yun và chân tướng Đại Pháp với cô ấy. Cô ấy rất cảm động, sau đó thì báo mức giá thuê phòng rất hợp lý. Tôi vô cùng vui mừng. Cô ấy còn miễn phí 8 phòng khách sạn cho các đồng tu đến giúp đỡ hậu cần cho đoàn. Tôi ngộ ra Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của chúng ta. Chỉ cần chúng ta có chính niệm mạnh mẽ, chúng ta có thể bước đi trên con đường đó.
Một bước ngoặt khác
Chuyển đến sinh sống tại bang Florida là một bước ngoặt khác trong cuộc đời tôi. Tôi đã học tập để làm quen với công việc mới và dần thích nghi trong môi trường mới. Tôi luôn băn khoăn không biết biết liệu quyết định này có phải đúng đắn không, liệu tôi có dựa trên cơ điểm của Pháp hay không, và liệu đó có phải con đường mà Sư phụ an bài hay không. Sau khi chuyển đến Orlando, tôi có cơ hội học Pháp và luyện công với các đồng tu khác mỗi ngày. Tôi tin chắc đây là an bài của Sư phụ để thúc giục tôi, một học viên lười biếng bước ra nhiều hơn để tham gia các hạng mục Đại Pháp để cứu người.
Con xin cảm tạ Sư tôn đã luôn chăm sóc con. Tôi sẽ nắm bắt cơ hội để trở về trạng thái tu luyện ban đầu của mình, theo kịp tiến trình Chính Pháp và hoàn thành thệ ước của mình.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/29/480806.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/25/221003.html
Đăng ngày 15-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.