Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 15-01-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp thế hệ 9x. Năm 1997, sau khi mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi còn nhỏ cũng theo mẹ học Pháp và luyện công. Hồi nhỏ khi tôi ngồi đả tọa với mẹ, nghe thấy giọng của Sư phụ trong nhạc luyện công, tôi cảm thấy rất quen. Trong vô minh, tôi biết Đại Pháp chính là thứ mình cần tìm, vì vậy chân đau thì tôi cũng cố gắng kiên trì. Tôi thích ngồi song bàn, đôi khi có thể ngồi hai ba tiếng. Tôi còn tham gia luyện công tập thể tại sân vận động ở địa phương, quãng thời gian đó thật sự mỹ hảo.

Nhưng từ khi bắt đầu lên cấp hai, tôi chỉ thỉnh thoảng học Pháp và luyện công, tuy nhiên trong tâm tôi chưa từng rời xa Đại Pháp. Sau đó, tôi thuận lợi lên đại học, nhưng trong quãng thời gian học đại học và sau khi đi làm cho đến nửa đầu năm 2019, cuộc sống của tôi rất hồ đồ, hoàn toàn mê lạc trong người thường. Năm 2016, tôi đã kết hôn sớm. Nhưng cuộc sống sau hôn nhân hoàn toàn không ngọt ngào như mộng huyễn, chồng tôi mê chơi điện tử, từ rất yêu tôi trong một năm đầu cho đến không quan tâm và lạnh nhạt với tôi, thậm chí anh còn đi ngoại tình, cả thân lẫn tâm của tôi đều bị đả kích rất lớn, rất khổ, tôi thường khóc thầm, không biết ý nghĩa nhân sinh là gì.

Tôi hỏi mẹ: “Vì sao hàng ngày mẹ đều vui vẻ như vậy, sống rất trọn vẹn?” Mẹ trả lời: “Bởi vì mẹ tu luyện Đại Pháp, đã minh bạch ý nghĩa của sinh mệnh, cả thân lẫn tâm đều được tịnh hóa, tự nhiên mỗi ngày đều vui.” Để thoát khỏi thống khổ, cuối cùng tôi đã trở lại tu luyện Đại Pháp vào cuối năm 2019.

1. Sự thay đổi sau khi hòa tan trong Pháp

Sư phụ đã từng giảng về tính trọng yếu của học Pháp trong “Chuyển Pháp Luân” cũng như rất nhiều bài giảng Pháp, nên tôi bắt đầu học Pháp thật nhiều, hàng ngày đều kiên định không lay động. Nếu thời gian cho phép, thì tôi học liền cho xong một bài giảng trong “Chuyển Pháp Luân”, sau đó mới làm việc khác. Nếu vẫn còn thời gian, thì tôi học những bài giảng Pháp khác của Sư phụ. Mỗi lần học Pháp xong, tôi đều cảm thấy rất nhẹ nhàng. Thông qua học Pháp nhiều, Sư phụ đã giúp tôi thanh lý rất nhiều vật chất bất hảo, tôi cảm thấy cả thân lẫn tâm đều được tịnh hóa, chính niệm khởi lên rõ ràng. Dần dần, tâm thái trở nên lạc quan, công việc càng ngày càng suôn sẻ, mối quan hệ với chồng cũng trở nên hài hòa.

Trong quá trình tu luyện, do tính tôi vốn nhạy cảm và yếu đuối, có tâm sợ hãi, chủ ý thức không mạnh và những chấp trước như nghiệp lực tư tưởng, nên tôi thường bị giả tướng do tâm sinh ra can nhiễu. Mẹ bảo tôi học thuộc phần “Chủ ý thức phải mạnh” trong “Chuyển Pháp Luân” và bài thơ của Sư phụ:

“Kích phong điện xiết thượng cửu tiêu
Lôi đình vạn quân tỷ thiên cao
Hoành tảo khung vũ vô tận xứ
Bại loại dị vật nhất tính tiêu”

Tạm dịch:

“Cuồng phong chớp giật chín tầng mây
Lôi đình vạn quân rợp trời bay
Quét ngang vô tận khung vũ trụ
Sạch hết dị hình cặn bã này

(Chính Niệm, Hồng Ngâm IV)

Tôi tận dụng thời gian đi đường và ngồi xe điện đi làm hàng ngày để học thuộc, về cơ bản hàng ngày tôi đều đọc thuộc một trăm lần bài “Chính Niệm” và đọc thuộc mười lần phần “Chủ ý thức phải mạnh”. Sau khi đọc thuộc xong, tôi nghe phần thu âm giảng Pháp của Sư phụ và bài chia sẻ của đồng tu.

Sau khi kiên trì hơn một năm, tôi phát hiện chính niệm của mình càng ngày càng mạnh, tâm sợ hãi càng ngày càng ít. Tôi vốn từng suy sụp đến nỗi khóc mãi không thôi vì sợ mẹ giúp đỡ đồng tu trong nạn mà bị liên lụy, tôi đã thoát thai hoán cốt. Hai năm trước, dì đồng tu đã từng gặp tôi gặp lại tôi, nói tôi mặt mày sáng sủa và lạc quan, thật là một người hoàn toàn khác. Mọi người đều khen ngợi uy lực của Đại Pháp, học Pháp nhiều thật sự có thể cải biến con người!

Còn có khảo nghiệm xem tôi có kiên định đối với Sư phụ và Đại Pháp hay không. Có vài lần, đồng tu bị công an sách nhiễu và tôi bị tâm an dật can nhiễu, khi mẹ vượt quan nghiệp bệnh, trong đầu não tôi phản ánh rất nhiều nghiệp lực tư tưởng: sống cuộc sống của người thường thì không cần thấp thỏm lo sợ; thấy cuộc sống hạnh phúc của người thường, mình cũng sống cuộc sống bình thường đi; nghiệp bệnh khổ đến thế, tại sao không uống thuốc chữa trị để thuyên giảm chứ … Khi những niệm đầu này xuất hiện, tôi rất do dự, nhưng khi bình tĩnh, phân tích một cách lý tính, tôi thấy “Chân-Thiện-Nhẫn” mà Sư phụ nói không có chữ nào sai! Chính một niệm này, tôi đã kiên định chính tín đối với Đại Pháp.

Sau đó, tôi đã gặp một số sự việc, và Sư phụ điểm hóa tôi: Người thường không thể khống chế vận mệnh của mình, không biết ngày nào gặp bất trắc, mắc bệnh và gặp nạn, còn người tu luyện kiên định thực tu, Sư phụ sẽ luôn bảo hộ chúng ta, người tu luyện mới là sinh mệnh may mắn thực sự được bảo hộ.

Tôi vốn cũng giống với hầu hết mọi người bây giờ, thích theo dõi phim truyền hình, xem video ngắn trên điện thoại di động, nhưng sau mỗi lần xem xong, trạng thái của tôi rất không tốt, tâm tính thường bị rớt. Sau khi kiên trì học thuộc bài thơ “Chính Niệm” và phần “Chủ ý thức phải mạnh”, tôi đã không còn muốn xem những thứ đó nữa.

Trong mấy năm mới bắt đầu thực tu, tâm an dật của tôi rất nặng, tôi chỉ muốn thoải mái ngồi học Pháp, không muốn luyện công. Sư phụ từ bi nhiều lần điểm hóa tôi. Cho dù như vậy, tôi vẫn rất hiếm khi luyện công.

Mãi đến năm nay, tôi mới tăng cường luyện công, gần đây đột phá luyện bão luân một tiếng, khi không thể kiên trì, tôi mặc niệm nhiều lần câu Pháp “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân). Khi luyện công, tôi phát hiện mình luôn được bao bọc trong năng lượng to lớn. Tôi đã có tinh thần, da dẻ trở nên mịn màng sáng sủa, trắng trẻo hồng hào. Đồng nghiệp nhìn thấy tôi, đều ngạc nhiên khen ngợi: Da bạn cũng đẹp lắm!

2. Thể hội tham gia hạng mục chứng thực Pháp

Tôi là giáo viên âm nhạc, có may mắn tham gia hạng mục mà đồng tu chế tác ca khúc chân tướng, đệm nhạc cho bài hát, đây cũng là quá trình sáng tác lại. Lần đầu tiên tôi đệm nhạc cho bài hát, vì không có kinh nghiệm, nên chỉ đơn thuần là chơi nhạc, chưa có chi tiết đệm nhạc.

Một hôm, cha tôi bị bài hát cảm động, ông nói với tôi: “Đệm nhạc không phải là chơi nhạc đơn thuần, mà phải thể hiện đặc điểm của đệm nhạc, phải rất chuyên nghiệp, không thể làm qua loa.” Ông đã tốn thời gian cả buổi chiều để thảo luận với tôi đệm nhạc như thế nào, nhạc đệm mà tôi làm lại thực sự rất tuyệt vời, tôi cũng hiểu rõ cách sáng tác nhạc đệm. Trong quá trình này, tôi cũng tu bỏ tâm thiếu kiên nhẫn.

Để có thể sáng tác tác phẩm hay hơn, và cứu nhiều người, tôi vừa học vừa sáng tác. Thuận theo cảnh giới tu luyện thăng hoa, Sư phụ khai trí khai huệ cho tôi, linh cảm không ngừng tuôn trào, thời gian sáng tác rõ ràng ngắn hơn, và kỹ thuật đề cao rất nhiều. Một lần nọ, khi tôi thu âm nhạc đệm, một luồng sáng màu vàng kim ấm áp đột nhiên quán xuống, bao bọc đỉnh đầu tôi và nhạc cụ, hết sức dễ chịu, có cảm giác chân thật như Phật quang phổ chiếu, tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ và gia trì cho đệ tử. Cảm ân Sư phụ từ bi khán hộ!

3. Ngộ ra tính trọng yếu của phát chính niệm

Phát chính niệm là một trong ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm, nó hết sức quan trọng. Tôi ngộ ra, Sư phụ lấy công phân cho từng đệ tử, nên mỗi đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp đều có công năng rất mạnh. Khi đệ tử Đại Pháp chính niệm trừ ác, công không bị khóa, phát chính niệm chính là lúc chúng ta triển hiện thần thông, chính niệm mạnh có uy lực vô tỷ, tôi nhất định phải làm cho tốt.

4. Câu chuyện thần kỳ của bà ngoại

Bà ngoại tôi khi còn sống là một bác sỹ, bà rất thiện lương, cứu chữa rất nhiều người. Sau khi mẹ tôi đắc Pháp, bà ngoại cũng từng tu luyện Đại Pháp. Thông qua mẹ tôi hồng Pháp, một người bà đã đắc Pháp, tu rất tinh tấn. Tháng 7 năm 1999, sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ bà ngoại vì những nguyên nhân như sợ lương hưu bị cắt, nên không thể kiên trì. Bà ngoại rất ủng hộ mẹ tôi tu luyện Đại Pháp, nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng cho mẹ.

Mấy năm trước, bà ngoại xuất hiện triệu chứng Alzheimer, bà đã quên rất nhiều việc, và không lo lắng cho mẹ tôi nữa. Nhưng tại thời khắc quan trọng, bà lại không hồ đồ. Ví như có một lần trên bàn ăn, bà nội hơn 80 tuổi của tôi chê bai và châm biếm bà ngoại, nhưng bà ngoại không nói gì, kết quả là bà nội bị mắc nghẹn ngay. Thật không ngờ, bà ngoại lớn hơn bà nội vài tuổi xuất phát từ bản năng bác sỹ cứu người, lập tức đến bên cạnh bà nội, vỗ lưng, ấn huyệt lưu thông cho bà, bà nội lập tức hết nghẹn, bà nội xấu hổ và khen bà ngoại rất thiện lương.

Khi tôi và chồng nói chuyện không hợp nhau, bà ngoại thấy vẻ mặt đau khổ của tôi, bà rất đau lòng, nói với tôi: “Đừng nghĩ về chồng nữa, con phải kiên cường! Con người phải có đủ chính khí!” Lúc này bà ngoại dường như không hồ đồ chút nào.

Cho dù bà ngoại thường biểu hiện rất hồ đồ và không nhận ra người nào, nhưng bà nhớ tên của Sư phụ. Hễ nói đến “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo, Sư phụ hảo”, thì ánh mắt ảm đạm của bà liền sáng lên, liên tục gật đầu khen ngợi: “Đúng vậy, đúng vậy, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo, Sư phụ hảo’.”

Đúng vào một ngày giữa mùa hè, bà ngoại đi lạc ở quê nhà. 7 giờ tối, sau khi biết tin, tôi gần như suy sụp. Mặc dù khi ấy tôi cũng niệm chín chữ chân ngôn, nhưng tôi thầm nghĩ có lẽ không cần. Mãi đến khi tôi về tới nhà, hơn 10 giờ tối, vẫn chưa tìm thấy bà ngoại, mọi người trong nhà đều sốt ruột hoảng loạn, đều sắp tuyệt vọng.

Khi thật sự không còn cách nào, tôi đột nhiên nhớ đến xin Sư phụ! Tôi mở sách Đại Pháp ra, quỳ xuống khấu đầu với Sư phụ, xin Sư phụ cho chúng con sớm tìm thấy bà ngoại. Khi này, chính niệm của mẹ cũng xuất ra, chúng tôi cùng xin Sư phụ, và phát chính niệm. Và kỳ tích đã xuất hiện: Sau vài phút, dượng tôi gọi điện thoại, nói rằng đã tìm thấy bà ngoại. Cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ!

Sau đó, tôi mua cho bà ngoại chiếc vòng tay tránh đi lạc, nhưng cho dù tôi đeo chặt thế nào, bà vẫn có thể tuột ra. Bà bị căn bệnh này trong nhiều năm, chịu khổ rất nhiều, và chịu tội rất nhiều. Đặc biệt là mấy tháng trước khi qua đời, bà bị người khác coi thường và sỉ nhục, dù đau nhưng đều có thể cười một cái là xong, có thể nhẫn chịu, tôi cảm thấy bà ngoại đã tiêu rất nhiều tội nghiệp thông qua chịu khổ.

Tôi được bà ngoại nuôi lớn từ nhỏ, nên rất nặng tình với bà. Về việc tu bỏ tình thân với bà ngoại, tôi đã dành rất nhiều công phu, Sư phụ cũng luôn từ bi điểm hóa tôi. Trước khi qua đời, bà ngoại đã té hai lần, bác sỹ nói, có lẽ bà ngoại 88 tuổi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi đau khổ tột cùng, tôi khi ấy không thể vượt qua quan này. Người thân vừa bận rộn khóc thương bà ngoại, vừa phải chăm sóc tôi.

Trong khi bà ngoại nằm viện, chỉ số sự sống trên thiết bị nhiều lần tuột xuống, khi ấy tôi đã khắc phục tâm lý sợ hãi, trước mặt bác sỹ và y tá, tôi lớn tiếng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo! Sư phụ hảo!” cho bà ngoại. Kết quả là chỉ số dần dần trở lại bình thường. Còn có một lần, chúng tôi cho rằng bà ngoại sắp đi, mẹ tôi ôm bà ngoại và đọc thuộc “Luận Ngữ”, kết quả là bà liền trở lại bình thường. Bà rất vui, tay cầm cái chăn chơi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Khi ấy tôi cảm thấy Đại Pháp thần kỳ lắm!

Tôi hạ quyết tâm phải tu thật tốt. Từ đó về sau, Sư phụ lại kéo dài thời gian mấy tháng cho bà ngoại tôi, ngay cả khi xuất viện về nhà. Sư phụ cho tôi thêm thời gian chuẩn bị chịu đựng [nỗi khổ] sinh ly tử biệt. Trong quãng thời gian này, bà ngoại đã về quê, tôi học Pháp rất nhiều, đặt nền tảng cho vượt quan sau này.

Khi tôi về quê thăm bà ngoại lần cuối, tôi nói: “Bà ngoại ơi, bất kể lúc nào, bà cũng phải ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo, Sư phụ hảo’, thì cháu yên tâm rồi.” Bà ngoại ngồi trên xe lăn, nhìn lên trời, trả lời lớn tiếng và kiên định: “Được rồi!”

Tháng 4 năm ngoái, bà ngoại đã qua đời. Tối hôm đó, biết tin bà ngoại qua đời, đầu não tôi trống rỗng, đau buồn không biết tiếp theo mình sẽ như thế nào? Nhưng có cơ sở thực tu, nên tôi lập tức xuất ra một niệm: “Xin Sư phụ!” Tôi liền mở sách Đại Pháp ra, quỳ xuống khấu đầu với Sư phụ. Tôi sợ mình không thể vượt qua, xin Sư phụ ban cho đệ tử chính niệm mạnh mẽ, vượt qua quan này, và Sư phụ đã giúp tôi gỡ bỏ rất nhiều vật chất “đau buồn”. Tôi chính niệm chính hành, để lý trí làm chủ bản thân, tăng cường học Pháp, và đã vượt qua quan này.

Mặc dù tôi đã buông tâm, nhưng vẫn còn nhớ bà ngoại. Một ngày nọ, tôi mơ thấy bà ngoại nói chuyện điện thoại với mình, bà gọi tên tôi và nói: “Bà đã được thần tiên đón đi rồi!” Còn có một lần khi tôi phát chính niệm, vì nhớ bà ngoại nên không tĩnh lại được, tôi nghe thấy một giọng nói, đó là giọng của bà ngoại, nhưng rất trong trẻo và trẻ trung, bà gọi tên tôi và nói: “Bà đã tu thành rồi!” Cho dù tôi không muốn xả, nhưng Sư phụ đã nhiều lần điểm hóa, tôi không nên lại bận tâm về bà ngoại, tôi nhất định phải triệt để vứt bỏ cái tình, vứt bỏ tình mới có thể tu xuất từ bi. Tôi phải đồng hóa với Đại Pháp Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ, tu thành bậc Chính Giác Chính Pháp vô tư vô ngã và tiên tha hậu ngã.

Cảm ân Sư tôn vì đã biến một cô gái nhu nhược, tật đố và tự tư như con thành một đồ đệ Đại Pháp lý tính, kiên cường và lạc quan. Hy vọng rằng những tiểu đồng tu ngày xưa giống như tôi vẫn còn mê lạc trong người thường đừng bỏ lỡ cơ duyên vạn cổ này, chúng ta là vì Pháp mới đến thế gian này. Pháp Luân Đại Pháp quá mỹ hảo! Không ngại thì hãy đọc lại “Chuyển Pháp Luân”, là có thể mở nút thắt trong tâm bạn, khiến bạn minh bạch ý nghĩa của sinh mệnh.

Bên trên là thể ngộ tu luyện ở tầng thứ sở tại của tôi, nếu có chỗ nào không phù hợp, thì mong đồng tu từ bi chỉ rõ. Đệ tử khấu bái Sư tôn!

(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/1/15/青年學員從新走回大法中來-485622.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/25/225622.html

Đăng ngày 19-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share