Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-05-2025] Mẹ và tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) gần 30 năm. Để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, chúng tôi muốn nhân cơ hội này để chia sẻ những câu chuyện tu luyện của mình.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Mẹ đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp khi tôi học trung học cơ sở. Bà đưa tôi đến nhóm học Pháp và luyện công buổi sáng, cũng như những hoạt động quảng bá Pháp Luân Đại Pháp quy mô lớn và một Pháp hội hơn 1000 học viên tham gia.
Nhóm học Pháp của chúng tôi có vài chục học viên và sau đó được chia thành các nhóm nhỏ hơn. Chúng tôi thay nhau đọc Chuyển Pháp Luân và sau khi đọc xong một bài giảng thì chúng tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm tu luyện.
Một học viên đã chia sẻ về việc cô ấy vượt qua một khảo nghiệm tâm tính: cô bị chồng vô cớ tát vào mặt, nhưng thay vì giận dữ hay đánh trả lại, cô nhắc nhở bản thân là một học viên và kiềm chế lại. Cô hướng nội để tìm xem mình có làm gì sai không.
Vào thời điểm đó tôi mới bước vào tu luyện và không thật sự hiểu ý nghĩa của tu luyện. Tôi bị chấn động sâu sắc bởi câu chuyện của cô ấy và ngạc nhiên rằng sau khi bị đánh thì có ấy không ôm hận mà thay vào đó là suy ngẫm về hành vi của mình. Cô ấy có khác biệt rõ ràng so với người thường!
Khi tôi tiếp tục học Pháp, lắng nghe các chia sẻ của học viên, quan sát hành vi và cử chỉ thiện lương của họ, tôi dần hiểu ra nhóm người này đang làm gì – họ đang hướng bản thân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt hơn và tốt hơn nữa.
Ban đầu tôi không thật sự hiểu tu luyện là gì và cách thức tu luyện. Khi còn nhỏ, tôi không thể nắm bắt được các nguyên lý sâu xa trong sách. Tôi chỉ nhận ra các từ “Chân-Thiện-Nhẫn”.
Tôi nhớ lại học kỳ đầu tiên của năm thứ ba trung học sơ sở, chúng tôi có một giáo viên hình học mới khá nghiêm khắc. Một ngày kia cô ấy đề nghị cả lớp giữ im lặng và không ai được phép nói chuyện. Khi tôi đang thảo luận một vấn đề với một bạn cùng lớp thì bị cô ấy bắt gặp, và cô ấy đã phạt tôi đứng trước lớp trong suốt thời gian còn lại của buổi học.
Đó là một sỉ nhục lớn với tôi. Là một học sinh ngoan và chưa từng bị kỷ luật như thế, tôi cảm thấy oan ức và khóc hết nước mắt sau khi tan lớp. Tuy nhiên, tôi không ôm giữ bất kỳ oán hận nào với cô ấy.
Tôi nhắc nhở bản thân rằng tôi đã học các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và tôi nên tử tế. Tôi biết rằng ôm giữ tâm oán hận với ai đó là sai. Đó là hiểu biết ban đầu và đơn giản của tôi về các nguyên lý vào thời điểm đó.
Trong suốt năm học đó, tôi không nảy sinh bất kỳ niệm đầu tiêu cực hay oán hận nào đối với giáo viên hình học. Cô ấy dần dần nhận ra rằng tôi là một học sinh ngoan và bắt đầu đối xử tốt với tôi. Chúng tôi đã có một mối quan hệ thầy-trò tốt đẹp.
Gia đình mẹ tôi có một mối liên hệ sâu sắc với Phật giáo. Khi bà ngoại tôi còn nhỏ, một người lớn tuổi trong gia đình bà là một Phật tử. Cả bà ngoại và mẹ tôi bắt đầu tin vào Phật giáo và họ ăn chay.
Tuy nhiên, dù tin vào Phật giáo nhưng sức khoẻ của mẹ tôi vẫn kém. Bà liên tục dùng thuốc để điều trị bệnh viêm thận, hội chứng Meniere, và nghiêm trọng nhất là bệnh tim nghiêm trọng.
Sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khoẻ của bà đã cải thiện nhanh chóng. Bà ngừng dùng thuốc điều trị tim và chứng viêm thận đã khỏi. Bà vui vẻ mỗi ngày.
Công việc của bà yêu cầu làm việc xoay ca. Trong quá khứ, vào ca đêm, bà thường biến mất và đi ngủ. Thậm chí bà còn tranh cãi với cấp trên về lợi ích cá nhân.
Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, mẹ tôi nhận ra bà nên hành xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm việc nghiêm túc. Bà trở nên quan tâm đến đồng nghiệp và tập trung cải thiện bản thân. Thay vì đi ngủ vào ca đêm, bà đã làm việc chăm chỉ.
Có nhiều lần, khi cấp trên đến kiểm tra ca đêm, mẹ tôi là người duy nhất làm việc, trong khi những người khác đã đi ngủ đâu đó.
Kiên định bất chấp gian khổ và nguy hiểm
Khi mẹ và tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Cảm giác như bầu trời sụp đổ và mưa máu rơi xuống chúng tôi, khiến chúng tôi run rẩy đến tận xương tuỷ.
Chưa từng trải qua một cuộc vận động chính trị nào trước đây, sự ngây thơ và giản dị của tuổi trẻ đã giúp tôi không cảm thấy sợ hãi. Tôi chỉ không hiểu tại sao chính quyền lại cấm tôi tu luyện Pháp Luân Công. Chân-Thiện-Nhẫn là tuyệt vời, và các nguyên lý tự ứng xử do Sư phụ dạy thật là tốt, tại sao ai đó lại từ bỏ nó?
Ngay khi cuộc đàn áp bắt đầu, các lãnh đạo cộng đồng và công an thường xuyên đến “thăm” nhà chúng tôi. Họ tịch thu căn cước của mẹ và các sách Đại Pháp của chúng tôi. Một ngày kia, hai trưởng uỷ ban khu phố lại đến và đề nghị mẹ tôi ký vào một “Tuyên bố bảo đảm” nhằm từ bỏ Pháp Luân Công. Vì mẹ tôi không có ở nhà nên họ yêu cầu tôi ký thay bà.
Tại thời điểm đó, tôi quá nhỏ không thể nhận ra sự nghiêm trọng của việc từ bỏ tu luyện và chỉ nghĩ rằng ký vào là để họ rời đi. Nhưng khi tôi vừa cầm bút lên thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Tôi ngay lập tức nhận ra mình không thể ký và đã xé tờ giấy. Sau đó tôi tình cờ gặp một trong hai người đó và ông ta nói: “Cháu đã làm đúng khi xé tờ giấy đó”.
Vì mẹ tôi từ chối từ bỏ tu luyện nên công an thường sách nhiễu bà tại nhà và nơi làm việc. Bà bị bắt giam phi pháp nhiều lần và trở nên “nổi tiếng” tại đồn công an địa phương. Một ngày kia, vào khoảng đầu năm mới, công an xông vào nhà tôi khi chúng tôi đang ngủ và đưa mẹ tôi đi giam giữ. Đây là cách mà công an của ĐCSTQ bức hại người tốt và vô tội.
Mẹ tôi có danh tiếng tốt tại nơi làm việc vì bà hành xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Bà đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho quản lý và người này rất đồng cảm. Mỗi lần bà bị bắt cóc và giam giữ thì người quản lý đều yêu cầu thả bà.
Tuy nhiên, theo thời gian, người quản lý không còn chịu nổi áp lực và buộc phải ép mẹ tôi nghỉ hưu sóm. Kết quả là mẹ tôi mất đi các phúc lợi của công việc và phải sống dựa vào thu nhập tháng vài trăm Nhân dân tệ (100 Nhân dân tệ = 360.000 VND)
Lúc đó cha tôi đã qua đời và tôi vẫn còn học trung học. Mẹ tôi, bà ngoại bị mù và tôi phải chuyển đến một căn nhà thuê và điều kiện sống của chúng tôi rất khó khăn. Cuối cùng, do sự phát triển của một dự án bất động sản, chúng tôi được phân bổ một căn hộ mới và chúng tôi đã vui mừng chuyển đến đó.
Vài tháng trước khi tôi tốt nghiệp trung học, một vụ bắt giữ hàng loạt các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã diễn ra tại thành phố của tôi. Vài ngàn học viên bị bắt giữ và nhiều người bị đánh đập tàn bạo đến chết hoặc bị thương nặng. Sự bạo lực tràn lan đã gây sốc thế giới.
Vào đêm vụ bắt giữ hàng loạt, công an đã đến nhà tôi. Vì mẹ tôi không có ở nhà nên họ đưa tôi đến đồn công an và thẩm vấn tôi, cố gắng tìm ra mẹ liên lạc với ai và bà có luyện công tại nhà không. Tôi nói tôi không biết vì tôi đã đi học.
Sau đó họ gây áp lực bắt tôi ký vào “Tuyên bố bảo đảm” để từ bỏ Pháp Luân Công nhưng tôi từ chối. Lúc đó đã là đêm khuya, sau vài giờ thẩm vấn mà không lấy được thông tin nào, cuối cùng họ đã để tôi đi.
Đêm đó tôi tìm thấy mẹ mình và chúng tôi bắt đầu sống lưu vong. Sau đó tôi biết rằng công an lại đến vào tối hôm sau để bắt tôi. Họ muốn kết thúc nhiệm vụ và báo cáo lại. Tôi may mắn vì đã rời đi.
Chúng tôi không còn dám quay về nhà và đến sống cùng bạn bè và người thân. Một người thân tốt bụng đã đưa bà ngoại tôi đi trong thời gian ngắn. Để tránh công an sách nhiễu tại trường, tôi đã chuyển đến một trường tư và cuối cùng tốt nghiệp ở đó. Đó là ngôi trường thứ ba tôi chuyển đến trong năm cuối trung học.
Chúng tôi không thể quay về nhà trong nhiều năm do cuộc bức hại tàn bạo của ĐCSTQ. Mẹ tôi, bà ngoại và tôi sống trong nghèo đói và liên tục di dời. Tôi không nhớ mình phải chuyển nhà bao nhiêu lần – rất nhiều, đến nỗi từ “nhà” không còn ý nghĩa nữa. Trong tâm trí mình, nó chẳng khác gì một nơi để ngủ và tôi cảm thấy mình là một kẻ lang thang.
Hành xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn
Khi lớn lên, hiểu biết của tôi về tu luyện không còn nông cạn như hồi còn nhỏ. Qua nhiều năm, tôi đã cẩn thận đọc Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản để hiểu biết rõ hơn về bản chất thật sự của ĐCSTQ.
Kết hợp với trải nghiệm của bản thân về sự bức hại và những lời dạy của Sư phụ, tôi sâu sắc suy ngẫm và trân trọng lý do vì sao vẫn tiếp tục kiên định đức tin khi đối mặt với sự đàn áp tàn bạo. Chân, Thiện và Nhẫn là những giá trị phổ quát. Không có gì là sai khi nâng cao đạo đức và sống theo các nguyên lý này.
Những gì chúng tôi chịu đựng là tương tự với những gì mà các đệ tử của Thích Ca Mâu Ni hay Jesus trải qua – con đường giữ vững đức tin chính trực khi đối mặt với bức hại. Ngày nay, chúng tôi đi theo Sư phụ trên con đường chính trực nhất. Dù con đường này khó khăn và đầy gian khổ nhưng chúng tôi quyết định kiên trì đến cùng.
Trong những năm qua, trong cuộc sống và công việc hàng ngày, chúng tôi liên tục nhắc nhở bản thân rằng chúng tôi là những học viên Pháp Luân Công và phải tuân theo lời dạy của Sư phụ, cố gắng hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi gia nhập một công ty và làm ở đó sáu năm. Khi mới bắt đầu, tôi có ít kinh nghiệm và thường xin lời khuyên từ bà chủ khi gặp khó khăn.
Một ngày kia, khi họp với một khách hàng, tôi gặp một vấn đề khó không biết giải quyết. Như thường lệ tôi nhờ bà chủ giúp đỡ. Ngạc nhiên là bà ấy lại khiển trách tôi trước mặt khách hàng và các đồng nghiệp của tôi. Ngay cả khách hàng cũng cảm thấy tệ cho tôi và trấn an bà ấy: “Không sao. Cậu ấy có thể thử lại.”
Đối mặt với sự khiển trách đột ngột, tôi nhất thời rối bời, nhưng không cảm thấy bất kỳ oán hận hay bất bình nào. Sau đó, bà chủ giải thích rằng bà ấy cố tình mất bình tĩnh với tôi để tạo ra một lối thoát, một khoảng không để thương lượng, nhằm khiến khách hàng cảm thấy chúng ta xem trọng vấn đề này. Tôi nói với bà ấy rằng tôi hiểu.
Tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:
“Bất luận việc gì cũng phải nghĩ đến người khác – trước hết nghĩ đến người khác, sau đó mới nghĩ đến bản thân. Tôi chính là muốn chư vị tu thành viên mãn chính Pháp, chính ngộ, tiên tha hậu ngã.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)
Tôi cảm thấy không dễ để bà chủ vận hành công ty và cân bằng mọi loại quan hệ, vì thế tôi nên hiểu và thông cảm. Là một học viên, tôi nên giữ bản thân theo tiêu chuẩn của Pháp và nghĩ đến người khác. Một sự bất bình nhất thời không là gì cả.
Tôi đã nhận loại chỉ trích như vậy hơn một lần trong công ty này, và tôi biết là một học viên, tôi không nên quan tâm đến những điều như vậy. Thực ra, tôi đã dần quên đi những việc này.
Sau đó tôi trở thành nhân viên có thâm niên và chức danh cao nhất trong công ty này, nhưng bà chủ lại cho tôi mức lương ngang với đồng nghiệp, những người có chức danh thấp hơn và kinh nghiệm ít hơn. Nhưng tôi không bận tâm.
Ban đầu, khi phát hiện tôi là một học viên Đại Pháp, bà chủ muốn sa thải tôi. Chồng bà ấy nói: “Có gì sai khi tu luyện Pháp Luân Công? Cậu ấy không làm gì sai cả, tại sao lại sa thải một nhân viên tốt như thế?!”
Tôi đã làm việc chăm chỉ tại công ty đó sáu năm, sát cánh cùng bà chủ trong những lúc khó khăn. Đã năm năm kể từ khi tôi rời đi nhưng bà ấy vẫn nhắn rằng nếu tôi quay lại thì sẽ cho tôi mức lương hậu hĩnh nhưng tôi đã lịch sự từ chối.
Tôi làm việc ở công ty khác trong sáu tháng. Đó là khoảng thời gian không dài nhưng tôi rất hoà hợp với vợ chồng ông chủ. Tôi đã vượt qua kỳ thi trình độ trung cấp và có rất nhiều kinh nghiệm làm việc khi bắt đầu. Ông chủ nhận ra kỹ năng của tôi và các khách hàng đã phản hồi tích cực.
Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ và cố gắng là một người tốt ở bất kỳ nơi đâu. Khi gặp thử thách, tôi đặt bản thân vào vai trò của người chủ hay khách hàng hơn là tập trung vào được mất cá nhân.
Có lúc, khách hàng mặc cả để được giá thấp hơn. Không giống một số thương gia cắt giảm chất lượng để kiếm tiền, tôi luôn giữ vững các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Ngay cả khi kiếm được ít tiền hơn, tôi vẫn làm theo đúng quy trình và hoàn thành công việc ở tiêu chuẩn cao.
Để đạt được chất lượng tốt, có lúc tôi phải nỗ lực nhiều hơn. Tôi chưa bao giờ giảm chất lượng hay đi đường tắt. Cả ông chủ và khách hàng đều công nhận đạo đức nghề nghiệp và tính chuyên nghiệp của tôi.
Tôi đã gặp một khách hàng khó tính và không thể giải quyết vấn đề sau nhiều lần cố gắng. Vợ của ông chủ đã kết nối tôi với một nhân viên từ cửa hàng khác và đề nghị tôi tham khảo ý kiến của cô ấy. Mọi việc đã diễn ra tốt đẹp.
Sau đó cô ấy nói chuyện với tôi để chắc chắc rằng tôi cảm thấy thoải mái với sự sắp xếp này. Tôi nói rằng tôi trân trọng cơ hội được học hỏi từ người khác. Cô ấy vui vẻ đáp lại: “Tôi thích nói chuyện với anh – không có rào cản nào cả.”
Dịch bệnh COVID-19 bùng nổ trong dịp Tết Nguyên đán nên chúng tôi có ít khách hàng hơn và doanh thu giảm. Người chủ quyết định cho mọi người nghỉ sớm. Khi chúng tôi quay lại sau thời gian nghỉ, tôi đã nhận toàn bộ tiền lương.
Tôi biết rằng việc kinh doanh không tốt vào cuối năm và ông chủ không có bất kỳ lợi nhuận nào. Tôi cũng cảm thấy không đúng khi được trả lương cho những ngày nghỉ lễ thêm, vì vậy tôi đã trả lại phần lương đó. Vợ ông chủ rất vui vì không ngờ rằng tôi lại làm thế. Tôi có thể thấy bà đánh giá cao tính cách của tôi. Là một học viên Đại Pháp, tôi tin rằng mình nên luôn quan tâm đến người khác.
Tháng đầu tiên sau khi tôi bắt đầu, cả hai cấp phó của ông chủ đều nghỉ việc. Vì thế sau khi làm việc xong, tôi sẽ giúp ông chủ làm một số công việc của họ, khiến ông ấy rất cảm kích. Sau đó có nhân viên mới được thuê. Thấy họ thiếu kinh nghiệm, tôi đã cố gắng hết sức để huấn luyện cho họ, làm những gì có thể để giảm bớt khối lượng công việc cho ông chủ.
Sáu tháng sau, tôi nghỉ việc vì phải chuyển đi nơi khác. Ông chủ miễn cưỡng nói: “Chúng tôi chưa có anh ở lại đủ lâu.” Khi vợ ông chủ tiễn tôi, bà nói: “Tôi hy vọng anh sẽ quay lại.”
Quà của Đại Pháp
Khi tầng thứ tu luyện của chúng tôi đề cao, môi trường tu luyện xung quanh chúng tôi cũng lặng lẽ bắt đầu thay đổi theo hướng tích cực. Khoảng năm 2008, chúng tôi chuyển đến nhà của một người họ hàng để giúp trông coi nhà. 10 năm sau đó và hơn thế nữa, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, chúng tôi sống một cuộc sống tương đối ổn định với ít sự sách nhiễu. Mãi đến năm 2017, với sự giúp đỡ của bạn bè và người thân, cuối cùng tôi đã có thể mua một căn nhà.
Lúc đó là thời kỳ đỉnh cao của thị trường nhà ở và tôi không có nhiều tiền như thế. Tuy nhiên, vì chủ nhà đang cần tiền gấp nên tôi đã mua căn nhà trực tiếp từ ông ấy với giá gần bằng giá gốc mà không phải trả phí môi giới.
Mặc dù căn nhà không lớn nhưng thiết kế, vị trí và giá của nó tất cả đều chính xác như tôi muốn. Toàn bộ quá trình chuyển nhượng diễn ra vô cùng suôn sẻ như thể nó được sắp cho cho riêng tôi. Chúng tôi biết nó là một món quà của Sư phụ.
Vì mua nhà, tôi đã nợ hơn 100.000 Nhân dân tệ (360.000.000 VND), và đến năm 2019 tôi vẫn chưa trả hết nợ. Với hy vọng thăng tiến trong sự nghiệp, tôi đã nghỉ việc để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng. Tuy nhiên, do đại dịch bùng phát, tôi không đi làm trong gần một năm rưỡi. Mãi đến tháng 7 năm 2021 tôi mới quay lại làm việc như bình thường.
Trong vài năm qua của đại dịch, nền kinh tế Trung Quốc trì trệ và nhiều ngành công nghiệp suy thoái. Vô số người chật vật để kiếm được việc làm, chưa nói đến việc kiếm đủ tiền trả nợ.
Tuy nhiên điều kỳ diệu là trong bốn năm kể từ khi tôi đi làm trở lại, tôi không chỉ trả hết khoản nợ mà còn tiết kiệm được một số tiền đáng kể. Cuộc sống của chúng tôi đã cải thiện đều đặn qua nhiều năm.
Chúng tôi không cố ý tiết kiệm tiền. Chi tiêu hàng ngày, các hoạt động xã hội và lối sống của chúng tôi vẫn bình thường nhưng số tiền trong ngân hàng vẫn liên tục tăng. Cả mẹ và tôi đều không thể ngờ là sẽ có được tình hình tài chính ổn định như vậy.
Hiện giờ chúng tôi tận hưởng sức khoẻ tốt và thu nhập ổn định. Trong con mắt người thân và bạn bè, chúng tôi có mối quan hệ mẹ con tốt đẹp và hoà thuận, sống cuộc sống bình hoà và không phải lo về vật chất.
Có thời điểm cuộc bức hại tàn bạo khiến chúng tôi gần như không còn gì. Nhưng dưới sự bảo hộ và dẫn dắt từ bi của Sư phụ, các nguyên lý của Đại Pháp đã dần xoá tan sự vô minh và bối rối của chúng tôi.
Từng bước một, thông qua khổ nạn và nghịch cảnh, chúng tôi đã tu luyện được sự kiên cường, chính trực và tâm trí rộng mở. Bằng cách xem nhẹ những dụ dỗ về lợi ích và ham muốn, chúng tôi đã hiểu trạng thái tinh thần và trí huệ của một người tu luyện là gì và sự siêu việt trong cuộc sống có nghĩa gì. Nhìn lại hành trình của bản thân, chúng tôi nhận ra không mất gì cả. Ngược lại chúng tôi đã đạt được điều gì đó lớn lao hơn.
Ban đầu, Giang Trạch Dân ngạo mạn tuyên bố “Tiêu diệt Pháp Luân Công trong ba tháng!” Ông ta thậm chí còn thực hiện chính sách “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính và huỷ hoại thân thể” để bức hại các học viên.
Tuy nhiên, sau 26 năm bức hại không ngừng, rõ ràng là các học viên Pháp Luân Đại Pháp không thể bị tiêu diệt. Tà không thể thắng chính. Cuộc bức hại tàn bạo này đã hoàn toàn thất bại. Nó hoàn toàn bất công và phải chấm dứt ngay lập tức.
Kết luận:
Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã giúp chúng tôi hiểu được mục đích của cuộc sống và cách sống. Các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp đã biến chúng tôi từ vị tư thành vô tư, và việc chuyển biến bên trong này cho phép chúng tôi thực sự trải nghiệm được vẻ đẹp và niềm vui của trạng thái sống cao thượng.
Tôi hy vọng rằng nhiều người hữu duyên hơn như chúng tôi có thể nhận được sự chỉ dẫn và cứu độ của Phật Pháp và tìm thấy đường quay về với bản nguyên thật sự trong thế giới hỗn loạn này.
(Bài viết nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2025 trên Minh Huệ Net)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/17/494052.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/20/228108.html