Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 24-05-2025] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm, ban đầu chồng còn ủng hộ tôi tu luyện, cho rằng trừ bệnh khỏe thân là hảo sự. Nhưng sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại Pháp Luân Công, ông liền đứng về phía tà đảng, trở mặt không biết thiện ác, kiên quyết không cho tôi luyện, ông còn hủy băng thu âm Đại Pháp và tài liệu, ngay cả ba chữ “Pháp Luân Công”, ông cũng không cho phép nhắc đến. Gia đình bao trùm trong bầu không khí ảm đạm, ai cũng không muốn nói chuyện với ai, nên chúng tôi cứ giằng co như vậy.

1. Bắt đầu làm từng chút từng chút

Lãnh đạo công ty đến nhà ép tôi từ bỏ tu luyện, nhưng tôi không đồng ý. Công ty đã bỏ tên tôi ra khỏi danh sách Đảng viên, trong tâm tôi như trút bỏ một tảng đá lớn, nhưng chồng tôi lại sốt ruột giống như lửa đốt, áp lực tâm lý cực lớn. Chồng gọi điện thoại cho các con nói phải ly hôn với tôi. Tôi nghĩ: Ly hôn thì ly hôn, đỡ phải suốt ngày quát tháo quản mình, như vậy cũng giảm bớt áp lực tâm lý của ông. Tôi biết đây sẽ là tin tức nóng hổi chấn động cả huyện thành, bởi vì cả hai chúng tôi đều là những người có chút danh tiếng ở địa phương. Tôi không cần gì cả, nào danh, nào lợi, tôi đã buông bỏ những thứ này rồi, đều là mây khói lướt qua, tình cảm vợ chồng mấy chục năm sống với nhau, đứng trước danh lợi cũng chẳng đáng một xu. Tôi chua xót một phen: Đây chính là nhân tính của thế gian con người. Tôi càng thêm kiên định, mình chỉ cần Đại Pháp, theo Sư phụ tu luyện đến cùng. Tôi nói với chồng: “Ông có thể ly hôn, tôi không cần gì cả, chỉ cần thẻ lương của tôi, tôi sẽ đến một căn nhà khác để sống.”

Đồng tu gửi cho tôi sách điện tử có kinh văn Đại Pháp của Sư phụ, tôi say sưa đọc cả ngày lẫn đêm, một câu Pháp đã tiến vào đầu não của tôi:

“Cứu người là vị trí số một!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

Tôi lập tức minh bạch, mình không thể ly hôn, mình phải cứu ông ấy. Khi đó, mẹ chồng bị xuất huyết não, sau khi xuất viện đến ở nhà tôi, tôi chăm sóc mẹ chồng nằm liệt giường. Vì vậy, tôi nói với chồng: “Trong giai đoạn khó khăn này, tôi phải cùng ông hầu hạ mẹ, tôi sẽ không rời khỏi nhà này.” Chồng tôi không nói gì và cũng không nhắc chuyện ly hôn nữa.

Mẹ chồng nằm liệt giường, hoàn toàn không thể tự lo cho mình, việc ăn uống và vệ sinh hoàn toàn nhờ người khác chăm sóc, ban đêm tôi phải thức dậy để lật người cho bà vài lần, tránh bị lở loét vì nằm liệt giường, rất cực khổ, chồng tôi thường trách các em chồng không chăm sóc mẹ, ông oán hận, tức giận, bất bình trong tâm. Cho nên tôi an ủi ông: “Ông hãy thông cảm cho các em, bất kể người khác làm thế nào, chúng ta đều sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, không để lại hối tiếc về sau, không hối hận là được rồi.” Chồng tôi rất cảm động sau khi nghe xong. Như vậy, tôi đã hầu hạ mẹ chồng trong năm năm cho đến khi bà qua đời. Tôi không mặc cả với các em chồng, không hề nói một câu bất mãn và oán trách nào. Chồng tôi nói: “May mà bà khuyên tôi, tôi mới bình tâm kiên trì tiếp tục, về việc chăm sóc mẹ, tôi không hề hối tiếc chút nào, không thẹn với lòng.”

Chồng tôi rất nóng tính, hơn nữa còn tự cao, rất hiếm người có thể khiến ông bội phục, hàng ngày ông đều học nhiều thứ kiến thức, cho rằng mình biết rất nhiều, kiến thức uyên bác, thấy nhiều nghe nhiều, rất hiếm người có thể theo kịp ông, nên ông cho rằng mình có kiến giải, nhận thức vấn đề một cách sâu sắc và đúng đắn, hiếm khi tiếp thu ý kiến của người khác, hơn nữa lần nào ông cũng phải “thuyết phục” người khác, cho đến khi người ta không nói nữa mới thôi. Bất kể người khác nói gì, ông cũng không thay đổi lập trường của mình, ông cứ khư khư, mọi thời mọi khắc đều đề phòng với chủ đề Pháp Luân Công, muốn cải biến nhận thức của ông là vô cùng khó, đối với tài liệu và sách Đại Pháp, ông đều bài xích không đọc. Nhưng ông vẫn còn quan niệm truyền thống, vẫn còn thiện tâm. Ông thấy được vẻ đẹp và từ bi của Đại Pháp từ ngôn hành của tôi. Hơn nữa, tôi không ngừng nắm bắt thời cơ, nhắm thẳng nói với ông những Pháp lý của Đại Pháp và Pháp mà Sư phụ giảng vào những lúc ông không đề phòng, bất tri bất giác khiến ông công nhận và tiếp thu từng chút từng chút.

Ví như, chồng tôi đã từng trải qua ba cuộc phẫu thuật lớn, chịu tội rất nhiều, tôi khéo léo hỏi ông: “Ông không cảm thấy đó là mình đã phạm tội với Phật Pháp và bị trừng phạt à?” Chồng tôi tỏ ra phản cảm. Ông lái xe điện và bị ngã, gãy xương sườn và xương đòn, suýt nữa là xương sườn đâm vào phổi, rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng ông đã bình an vô sự. Tôi bảo ông: “Sư phụ từng nói ‘Một người đắc Pháp là cả nhà thọ ích’ (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Tế Nam, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải), đây là Sư phụ đã bảo hộ ông.” Chồng tôi chẳng nói gì. Ông lái xe điện, còn bị ngã đến ba lần, nhưng đều bình an vô sự. Tôi nói: “Đó chẳng phải là Sư phụ bảo hộ ông sao? Ông xem, tôi từng bị ngã tổng cộng 18 lần nhưng không sao, chẳng phải Sư phụ bảo hộ tôi sao?” Chồng tôi cũng không nói gì.

Bạn bè đến nhà thường khen ngợi tôi trước mặt chồng tôi, nói tôi sắc mặt hồng hào, da dẻ mịn màng, không giống như người sắp 80 tuổi! Mọi người còn nói muốn đến nhà tôi, cảm thấy thoải mái. Sau khi người ta đi khỏi, chồng tôi nói: “Da bà rất đẹp.” Tôi vội nắm bắt thời cơ đọc thuộc cho ông nghe đoạn Pháp này của Sư phụ:

“Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sau một giai đoạn tu luyện, từ bên ngoài mà trông thì thấy khác rất nhiều; da trở nên mềm, trắng hồng; người cao tuổi có nếp nhăn xuất hiện giảm nhiều, thậm chí có rất rất ít [nếp nhăn]; đó là một hiện tượng phổ biến.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói: “Người khác nói đến nhà chúng ta cảm thấy rất dễ chịu, đó là vì trường ở nhà chúng ta rất tốt.” Chồng tôi lắng nghe và không ngắt lời tôi đọc thuộc Pháp. Nếu là trước đây thì ông sẽ không kiên nhẫn và nói ông không nghe.

Chồng tôi không ngủ được, luôn nói đau lưng nhức chân, chỗ này sưng chỗ kia đau. Cho nên tôi bảo ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và ông hay nói: “Bà tránh ra, đừng nói với tôi cái này.” Tôi nói với ông về thí nghiệm tinh thể nước của nhà khoa học người Nhật, rồi mở điện thoại cho ông xem, nói lời tử tế với nước thì tinh thể nước biến thành hình dạng rất đẹp, nói lời bất hảo với nước thì tinh thể nước biến thành hình dạng xấu xí tán loạn. Chồng tôi nói: “Tôi tin cái này.” Tôi bảo: “Ông niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, tế bào trong thân thể cũng sẽ tốt lên, bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt, thân thể sẽ từ từ khỏe lại.” Chồng tôi chẳng nói gì.

Đại dịch đến rợp trời dậy đất, nhanh chóng và mãnh liệt khác thường, chỉ trong một đêm, mọi người ở xung quanh đều “dương tính”. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ ơi, con phải chứng thực Đại Pháp!” Tôi không bị nhiễm virus, ngoại trừ tôi ra, 26 người trong dòng họ không ai thoát được. Chồng tôi bị bệnh rất nặng, “dương tính” ba lần, đều ho ra máu, sốt không hạ, suýt nữa là không qua khỏi. Tôi không đeo khẩu trang, không dùng riêng chén đũa với ông, tôi vẫn trực tiếp chăm sóc ông, đỡ ông dậy uống nước và uống thuốc. Tôi còn đưa rau và thức ăn đến nhà các con và những họ hàng khác, mặc dù tôi trực tiếp nói chuyện với họ, nhưng tôi không hề bị nhiễm virus. Chồng tôi rất bối rối, len lén nói với người khác: “Thật là thần kỳ, sao bà ấy (chỉ tôi) không bị lây nhiễm chứ?” Tôi bảo ông: “Ông xem, mức độ nặng nhẹ của triệu chứng nhiễm virus của những người xung quanh và trong dòng họ chúng ta liên quan rất lớn đến mức độ mà họ tin tưởng Đại Pháp, ông và em gái thứ hai chống đối và bất kính với Đại Pháp nhất, nên triệu chứng nặng nhất, chịu tội ghê nhất.” Mặc dù chồng tôi chẳng nói gì trước mặt tôi, nhưng xem ra trong tâm ông bị động chạm và dằn vặt rất nhiều.

Tôi lại bảo ông, Sư phụ đã nói:

“Các đệ tử Đại Pháp chân chính đều có năng lượng, bản thân chính là người trừ nghiệp trừ khuẩn, là sứ giả cứu độ [thời] mạt hậu [cuối cùng]” (Lý Tính)

Tôi nói: “Vì vậy, người tu luyện chân chính sẽ không nhiễm virus.” Có vẻ như ông đã tin. Tôi dẫn dắt ông từng bước, chỉ ông viết nghiêm chính thanh minh nhận lỗi với Sư phụ, sám hối về ngôn hành bất lương của mình trước đây đối với Sư phụ và Đại Pháp, thanh minh phế bỏ toàn bộ, rồi sửa chữa lỗi lầm. Tôi nói với ông: “Sư phụ từ bi, không tính toán lỗi lầm trước đây, nhất định sẽ tha thứ cho ông và cứu ông.” Ông đã trịnh trọng ký tên của mình lên đó, đồng thời kính dâng lên Sư phụ ba nén hương, khấu bái Sư phụ, xin Sư phụ tha thứ.

Ông cũng đồng ý thoát ly các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội mà đã gia nhập trước đó. Tôi nói: “Khi không ngủ được, ông hãy mặc niệm chín chữ chân ngôn.” Ông nói: “Sao bà biết tôi không niệm chứ?” Gần đây, ông không còn nói đau này đau kia nữa, chân cũng bớt sưng, giấc ngủ cũng được cải thiện. Ông nói lưng của mình hết đau là vì uống canxi mà khỏi. Tôi nói: “Chẩn đoán về lưng của ông là thoát vị đĩa đệm, bác sỹ muốn ông làm phẫu thuật, nếu không thì có thể dẫn đến tàn phế, ông uống một chút canxi mà khỏi được à? Đó chẳng phải là vì ông nhận lỗi với Sư phụ, Sư phụ đã quản ông sao?” Chồng tôi đã trầm tư suy nghĩ.

2. Chồng tôi nói: Tôi bị bà đồng hóa rồi

Chồng tôi là một người rất xoi mói, đúng như câu “bới lông tìm vết”, “vạch lá tìm sâu” mà lão bách tính hay nói. Nhưng bất kể ông bới móc và tức giận thế nào, tôi đều bất động tâm, không tranh biện đúng sai với ông, bởi vì Sư phụ kêu những người tu luyện chúng ta gặp vấn đề thì tìm bản thân, hướng nội tìm và tu bản thân, tôi biết: Chồng giúp tôi đề cao tâm tính. Mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, tôi đều xem xét bản thân chưa làm tốt chỗ nào, lập tức xin lỗi và sửa ngay, nên chồng tôi rất hài lòng. Tôi còn tìm thấy các tâm như tâm oán hận, tức giận và không thể kiên nhẫn với chồng, tôi hạ quyết tâm trừ bỏ những tâm bất hảo này. Tôi nói: “Cảm ơn ông.” Chồng hỏi: “Sao bà cảm ơn tôi?” Tôi nói: “Vì ông giúp tôi đề cao tâm tính!”

Đồng thời, đâu đâu tôi cũng nghĩ cho ông, điều chỉnh việc ăn uống theo thể trạng của ông, nên ông rất vui. Tôi nói với ông, nóng giận và mắng người đều sẽ tạo nghiệp, có bệnh là do nghiệp lực gây ra, tôi còn khuyên răn ông, giúp ông bớt nóng giận, nên tính cách nóng nảy của ông ngày càng được cải thiện, ông ngày càng ít nổi nóng hơn, vẻ mặt nghiêm khắc cả ngày cũng biến mất, tâm tình trở nên vui vẻ, nhờ vậy ông cũng hay cười, bầu không khí trong gia đình cũng trở nên hòa ái.

Một lần nọ, chúng tôi trò chuyện với nhau, tôi nói: “Gia đình muốn hòa thuận thì phải làm được ba chữ.” Ông hỏi đó là ba chữ gì. Tôi bảo: “Không oán trách.” Ông rất tán đồng. Do đó, hai chúng tôi đưa ra một quy định: Nếu ai nói lời oán trách thì người kia sẽ lập tức nhắc nhở. Ông bảo: “Được, mình làm vậy nhé.” Cả hai chúng tôi đều tuân thủ quy định, hiệu quả rất tốt, chúng tôi tôn trọng lẫn nhau, bầu không khí trong gia đình rất an hòa. Các con về nhà cũng cảm nhận được cuộc sống của hai chúng tôi vui vẻ mãn nguyện.

Chồng tôi nói: “Sao tôi tìm được người con dâu tốt như bà ở nơi xa xôi vậy nhỉ, bà là nguồn dưỡng chất tinh thần của tôi, là chỗ dựa cho tôi, tôi thật sự bị bà đồng hóa rồi.” Tôi nói: “Đây là ông trời ban cho ông đấy, ông không phải bị tôi đồng hóa, mà là được Đại Pháp đồng hóa. Là Sư phụ an bài cho tôi đến hoán tỉnh ông.” Chồng tôi bật cười, ông cười rất vui và hồn nhiên. Tôi thấy đó là niềm vui xuất ra từ nội tâm của ông.

Các con cũng công nhận Đại Pháp, ủng hộ tôi tu luyện, các con đều được ích lợi từ trong Đại Pháp. Năm ngoái, cháu ngoại gái lớn tốt nghiệp đại học và tìm việc làm, họ hàng nói trong gia đình có người luyện Pháp Luân Công nên không dễ tìm việc. Kết quả là, cháu gái được một doanh nghiệp nhà nước tuyển dụng. Trong mấy năm nay, con rể được thăng chức, và con gái cũng được thăng chức làm bác sỹ trưởng khoa.

Khi cháu ngoại gái nhỏ đi thi, tôi kêu chồng tôi niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” cho cháu, xin Sư phụ giúp cháu. Ông đã đồng ý ngay. Vào ngày thi, tôi hỏi ông: “Ông đã niệm chưa?” Ông nói: “Tôi bắt đầu niệm từ tối hôm qua rồi.” Kết quả là, thành tích của cháu gái dư hơn 30 điểm so với điểm chuẩn. Khi cháu gái thi lại, chồng tôi đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trong ba ngày liền. Với sự khán hộ của Pháp thân của Sư phụ, cháu gái nhỏ đã suôn sẻ thi đậu.

Trong số họ hàng bạn bè của tôi có rất nhiều câu chuyện thần kỳ cảm động mà họ được ích lợi từ việc tôn kính Sư phụ và tin vào Đại Pháp, tại đây tôi không viết chi tiết.

Lời kết

Tôi thành tâm hy vọng rằng mọi người đều có thể thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để được Sư phụ Đại Pháp cứu độ và được phúc báo.

Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp cứu người. Chúng ta có thể được Đại Pháp cứu độ là điều may mắn nhường nào, phúc phận nhường nào! Một niệm giữa thiện và ác, cơ duyên vạn cổ chỉ một lần này, tuyệt đối đừng bỏ lỡ nhé! Thành tâm hy vọng rằng mọi người đều nhìn rõ thủ đoạn hại người của tà đảng Trung Cộng, đừng bị lời dối trá che mắt, Sư phụ Đại Pháp đang cứu người, nhưng tà đảng không cho cứu, mọi người tuyệt đối phải thanh tỉnh, đừng mắc lừa tà ác, đi theo tà đảng xuống địa ngục; đi theo Pháp Luân Đại Pháp mới có thể vượt qua kiếp nạn, hướng về quang minh và có tương lai mỹ hảo!

(Bài viết Chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm 2025 đăng trên Minh Huệ Net)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/5/24/【慶祝5.13】丈夫終於升起了正念-495245.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/25/228198.html