Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Châu Âu
[MINH HUỆ 15-05-2025] Tôi may mắn được bước vào tu luyện Đại Pháp trong thời gian du học tại Châu Âu văm 2002. Thánh duyên này giúp tôi thiện giải được mối ân oán với mẹ, bước trên con đường phản bổn quy chân, tu tâm hướng thiện. Sư tôn không chỉ ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh, một gia đình hạnh phúc, một nhân sinh quan cao thượng, mà còn cho tôi được trải nghiệm rất nhiều Thần tích. Nhằm ủng hộ lời kêu gọi đóng góp bài viết cho Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới “13 tháng 5” trên Minh Huệ, tôi xin chia sẻ những điều tốt đẹp mà Đại Pháp đã ban cho mình.
Hóa giải oán duyên với mẹ
Tôi được sinh ra vào những năm 80 trong một gia đình trí thức. Tôi được ông bà nuôi dưỡng từ nhỏ. Ông bà tôi là tín đồ Thiên Chúa thành kính. Bà tôi không đi học, nhưng có thể đọc thuộc lòng “Kinh Thánh”. Từ nhỏ, tôi đã tiếp nhận những lời dạy trong Kinh Thánh như “nếu bị ai đó tát má bên phải, thì hãy chìa má bên trái ra”. Những lời răn dạy này giúp tôi biết khiêm tốn và khoan dung trước mọi việc, đồng thời cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác. Ông bà và hàng xóm đều khen tôi là đứa trẻ ngoan. Tuy có chút cô đơn, nhưng tôi có được một tuổi thơ tự do và thoải mái.
Tuy nhiên, đến năm tôi 12 tuổi, bố mẹ đưa em trai về lại Bắc Kinh. Sau đó, mấy năm sống cùng họ đã trở thành cơn ác mộng đối với tôi. Mẹ tôi là người rất thực dụng, luôn tranh đấu, nên xem tôi là kẻ vô tích sự, “hơn người chết mỗi hơi thở”, mẹ còn thường nói bà đã làm hư tôi rồi. Tôi thích đọc sách, mẹ liền nói tôi là mọt sách, không biết làm gì…
Trong ký ức của tôi, mấy năm sống cùng bố mẹ ấy, hầu như ngày nào tôi cũng bị đánh mắng, đến mức ăn cơm chan nước mắt, đi ngủ với đôi mắt đẫm lệ. Chưa đến 20 tuổi mà tôi đã mắc bệnh dạ dày, viêm mũi, thoát vị đĩa đệm cùng nhiều bệnh tật khác. Nhưng mẹ vẫn rất thờ ơ và không quan tâm đến tôi, lúc nào cũng thiên vị em trai.
Trong gia đình thiếu vắng sự ấm áp ấy, tôi thậm chí nhiều lần nghĩ đến việc tự tử. Tuy nhiên, mỗi lần nảy ra ý nghĩ đó, trong đầu tôi lại hiện rõ một câu văn cổ: “Cố thiên tương giáng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân” (Diễn nghĩa: Trời cao muốn giao trọng trách cho người nào, ắt đầu tiên phải để người ấy chịu đựng sự dày vò tâm trí, mệt mỏi về thân thể, rơi vào hoàn cảnh đói khát, khốn cùng). Từ nhỏ, tôi nhiều lần cảm thấy hoặc nhìn thấy được sinh mệnh tại các không gian khác, luôn cảm thấy các vị Thần đang chăm chú quan sát mình từ trên trời cao, thế nên tôi tin mình sẽ có một sứ mệnh trọng đại cần hoàn thành, nhất định phải kiên cường sống tiếp.
Đến trung học, cuối cùng tôi cũng rời xa bố mẹ, sống cùng với dì. Sau đó, tôi rất ít khi về nhà, và gần như đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, chỉ thỉnh thoảng nhắn tin cho bố. Mấy năm sau, cuối cùng tôi cũng đến Châu Âu du học. Trong thời gian thực tập, tôi đã gặp chồng mình. Cũng nhờ anh ấy, tôi có được cuốn sách quý của cuộc đời – “Chuyển Pháp Luân”.
Từ nhỏ, tôi đã trải nghiệm rất nhiều điều thần kỳ tại không gian khác, khiến tôi chưa từng tin vào thuyết vô Thần do tà đảng Trung Cộng tuyên truyền, tạo cho tôi nền tảng để nhanh chóng dung nhập vào Đại Pháp. Còn nhớ lần đầu tiên đọc “Chuyển Pháp Luân”, vừa đọc “Luận Ngữ”, tôi đã tin rằng Sư phụ không phải một vị Thần hoặc Phật thông thường; mới đọc hết một nửa thì tôi ngộ ra mình cần nhanh chóng hóa giải ân oán với mẹ, tất cả những gì đã trải qua đều là do nghiệp lực luân báo, tôi muốn phản bổn quy chân, đầu tiên cần buông bỏ tất cả oán hận, thiện đãi mẹ.
Sau một thời gian, tôi chủ động gọi điện thoại về cho mẹ. Còn nhớ khi đó là mẹ nghe điện thoại, vừa nghe thấy là giọng của tôi thì lập tức đưa điện thoại cho bố, nói: “Điện thoại của con gái ông”. Sau khi bố nghe điện thoại, tôi hàn huyên với bố một lát, rồi nói ‘Bố cho con nói chuyện với mẹ nhé’. Lúc đó bố tôi sững sờ một lúc, như thể không tin vào tai mình. Sau khi định thần lại, ông vui vẻ đưa điện thoại cho mẹ tôi, nói ‘Con gái muốn nói chuyện với bà’. Như thường lệ, mẹ mới nói được hai câu liền bắt đầu quát mắng tôi. Nhưng lúc này tôi hoàn toàn không oán hận nữa, ngược lại cảm thấy cách mẹ mắng thật thú vị, đến mức khiến tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, khiến mẹ tôi bối rối, rồi cũng cười theo tôi.
Sau đó, mỗi khi tôi gọi điện thoại thì mẹ cũng không quát mắng tôi nữa. Hai năm sau, khi tôi sinh con, tôi gọi cho mẹ đầu tiên, cảm ơn mẹ đã sinh thành và nuôi dưỡng tôi, mẹ bật khóc vì cảm động…
Chứng căng cơ thắt lưng bất ngờ biến mất
Từ nhỏ tôi đã yếu nhược. Sau mấy năm sống cùng mẹ, áp lực tinh thần khiến tôi mắc bệnh dạ dày, u nang mũi cùng nhiều bệnh khác. U nang mũi phát triển đến mức suýt chèn vào hệ thần kinh thị giác, nhưng may mắn khi đến bệnh viện thăm bạn, anh ấy giúp tôi làm kiểm tra tổng quát mới phát hiện kịp thời, nếu không sẽ có thể dẫn đến mù lòa. Đồng thời, cậu ấy cũng nói vấn đề thắt lưng của tôi rất nghiêm trọng, bị căng cơ thắt lưng như người hơn 60 tuổi. Tương lai tôi có khả năng không thể có bầu sinh con, vì phần lưng của tôi bị tổn thương quá nghiêm trọng, không thể chịu được trọng lượng nặng như thế. Lúc ấy tôi mới chỉ mới khoảng 18 tuổi.
Vấn đề của lưng xuất phát từ sự cố khi luyện tập nhảy cao thời trung học, sau khi xương cụt bị nứt vỡ tôi không chú ý chăm sóc, về sau phát triển thành chứng thoát vị đĩa đệm nghiêm trọng. Tôi không thể nâng vật nặng khi đi bộ, cũng không thể đứng hoặc đi bộ thời gian dài. Đến mùa đông, tôi có một khoảng thời gian chỉ có thể nằm trên giường, không thể hoạt động. Các chuyên gia của Đông, Tây y đều không thể trị được tận gốc, nên tôi không thể mang vác vật nặng dù còn trẻ.
Còn nhớ khi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được khoảng hai tuần, một bạn học nhờ tôi mang giúp vali hành lý loại lớn chất đầy đồ từ căn phòng gác mái trên tầng bốn xuống. Vì không có thang máy, tôi phải vác xuống dưới một mình mà phần lưng không cảm thấy đau. Sau đó, tôi đột nhiên nhận ra: Ôi, làm sao mình có thể vác xuống được nhỉ?! Trước khi tu luyện, điều này là không tưởng. Tôi rất phấn khích, nhanh chóng cảm tạ Sư phụ!
Từ đó, tôi phát hiện những căn bệnh ngoan cố ấy đều biến mất. Ngay cả gần 10 tháng mang thai cũng không cảm thấy đau lưng, thậm chí nhẹ nhàng đến mức không chú ý đến trọng lượng của bụng. Tôi chia sẻ với người bạn bác sỹ tại Bắc Kinh, người từng giúp tôi chụp X-quang. Anh ấy không thể tin đây là sự thật, nhưng thần tích này đã thực sự triển hiện trên cơ thể tôi.
Đến nay con trai đã hơn 20 tuổi, và cũng được thụ ích từ việc tôi tu luyện Đại Pháp. Con lớn lên khỏe mạnh mà không phải uống một viên thuốc nào. Còn tôi trong mắt bạn bè họ hàng gần như không già đi, khi ra ngoài cùng con trai, nhiều người cho rằng chúng tôi là hai chị em. Từ tính cách vui vẻ và ngoại hình của tôi, rất nhiều người tưởng tôi từ nhỏ đã được nâng niu cưng chiều. Trên thực tế, tất cả những điều này đều do Sư phụ vĩ đại ban cho.
Buông bỏ tâm cầu lợi
Hơn 10 năm trước, bố mẹ mua thêm một căn nhà hai tầng rộng 200 mét vuông tại Bắc Kinh, bên cạnh hai căn hộ có sẵn. Lúc đó, bố cẩn thận hỏi tôi liệu có để em trai đứng tên căn hộ được không, tôi không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là không vấn đề, con cũng không ở bên bố mẹ, bố mẹ chủ yếu nhờ em trai chăm sóc, hơn nữa theo truyền thống Trung Quốc mà nói, điều này cũng là dễ hiểu.” Tuy nhiên, khi nghĩ đến vấn đề dưỡng lão của bố mẹ, lúc đó tôi cũng khuyên họ không nên chuyển hết tài sản quá sớm, lỡ có chuyện gì thì tôi ở tận châu Âu khó mà chăm sóc được. Khi đó bố mẹ còn quả quyết sẽ không giao hết cho em trai, mà để cho tôi một phần.
Tuy nhiên vài năm sau, khi bố mẹ đến châu Âu thăm tôi, mẹ vô tình tiết lộ rằng mấy trăm triệu tệ tiền bán một trong hai căn nhà trước đó đã đưa hết cho em trai. Em trai và em dâu thì ở trong căn nhà thứ ba sau khi tân trang. Cũng chính là nói cả ba căn nhà đều không liên quan gì đến tôi. Lúc đó nghe xong, tôi quả thực có chút kinh ngạc, nhưng không nói gì, chủ yếu là nghĩ đến việc bố không giữ lời và không tôn trọng tôi. Nhưng nghĩ lại, tôi đã quyết tâm bước trên con đường tu luyện phản bổn quy chân, thì phải xem nhẹ hết thảy lợi ích nơi người thường. Vậy nên, từ đó cho đến nay, tôi không hề nhắc đến chuyện này với bố mẹ, coi như không biết. Sau này, tôi nghe bạn thân từ nhỏ (bố của hai chúng tôi cũng là bạn thân) kể rằng khi biết chuyện này, những người thân và bạn bè đều bất bình thay cho tôi, cảm thấy cách xử lý của bố tôi không thỏa đáng. Tôi giải thích với cô ấy rằng những của cải vật chất này đều phải dùng đức để đổi lấy, tuy tôi không đại phú đại quý, nhưng cũng không phải lo cơm ăn áo mặc, thân thể khỏe mạnh, gia đình hòa thuận, những điều này tiền bạc không thể thay thế được. Từ cách cư xử của tôi, cô ấy thấy sự vĩ đại của Đại Pháp, bày tỏ sự kính phục chân thành.
Vượt qua rào cản ngôn ngữ
Thời điểm con trai tôi được khoảng vài tháng tuổi, có một cuộc họp của các nghị sỹ liên bang tại thành phố của tôi. Người phụ trách điểm luyện công địa phương muốn tìm người có thể đến giảng chân tướng cho các nghị sĩ và thu thập chữ ký. Tại thành phố của tôi có ba cặp vợ chồng đệ tử Đại Pháp, ngoài vợ chồng tôi thì có một đôi vợ chồng đồng tu lớn tuổi từ Đại lục, không hiểu ngoại ngữ, và đôi vợ chồng đồng tu người phương Tây không thể đến tham gia. Lúc đó chồng tôi đi làm, vì vậy tôi là người duy nhất có thể đến. Thời điểm đó, tôi chỉ mới học tiếng Đức một tháng, cũng chưa nói được nhiều, nên lúc đầu có chút lo lắng. Nhưng tôi lại nghĩ, Sư phụ chẳng phải đã giảng:
“Vật chất cấu thành trong tất cả các không gian của vũ trụ chúng ta, hầu như đều có trong công này; chúng tôi gọi đó là trường năng lượng là thích hợp hơn; do vậy chúng tôi thông thường gọi đó là ‘trường năng lượng’.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Nếu như vật chất cấu thành tất cả không gian đều có trong công này, tôi nghĩ ngôn ngữ chẳng phải cũng là vật chất sao? Chẳng phải cũng là do Thần ban cho hay sao?! Tôi đắc Pháp rồi, thân tâm đã biến hóa lớn nhường ấy, lẽ nào lại có thể bị một vấn đề ngôn ngữ bé nhỏ cản trở việc giảng chân tướng sao? Thêm vào đó, tôi cảm thấy cơ hội lần này thật trân quý, không thể bỏ lỡ.
Ôm giữ niệm đầu đơn giản như thế, tôi mang theo chiếc xe đẩy chở đầy tài liệu chân tướng đến quảng trường ngay cửa lớn tòa nhà hội nghị. Lúc đó tôi hoàn toàn không sợ hãi, liên tục giảng chân tướng cho từng nghị sỹ. Tôi nói một cách trôi chảy, giải đáp lưu loát từng nghi vấn của các nghị sỹ mà hoàn toàn không gặp khó khăn gì. Một nghị sỹ khen tiếng Đức của tôi thật tốt, hỏi có phải tôi tốt nghiệp tại đại học địa phương không; còn có một nghị sỹ thậm chí cho rằng tôi là người Hoa lớn lên tại đất nước này. Khi tôi nói mới chỉ mới học tiếng Đức được một tháng, họ đều cảm thấy thật khó tin.
Sau khi về nhà, chồng hỏi tôi thành quả hôm nay thế nào? Tôi cho anh ấy xem bảng kiến nghị đầy chữ ký, anh ấy vô cùng kinh ngạc hỏi tôi: “Em làm như thế nào vậy? Họ không có hỏi gì à? Em làm sao trả lời được những nghi vấn của họ…” Tôi tóm tắt lại sự việc cho anh ấy. Chồng tôi cũng cảm thấy khó tin, hỏi tôi học những từ này từ khi nào. Tôi nói chưa từng học qua, nhưng khi ấy lại nói được vô cùng tự nhiên, tôi cảm thấy đó là Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi.
Từ đó về sau, vì nguyên nhân các loại, tôi cũng không có cơ hội học tiếng Đức một cách hệ thống, nhưng tôi không có chướng ngại trong các hoạt động giảng chân tướng ngoài xã hội, công việc, hay cuộc sống. Tôi ngộ ra đây chính là Sư phụ đã đẩy tôi vượt qua rào cản này.
Mấy năm sau, trong quá trình quảng bá Shen Yun tại khu tiếng Pháp của Thụy Sỹ, Thần tích tương tự lại xuất hiện. Tôi chưa từng học tiếng Pháp, nhưng đã học thuộc vài câu giới thiệu về Shen Yun, và được các đồng tu khen ngợi phát âm chuẩn như tiếng mẹ đẻ. Có lần do thiếu nhân lực, người điều phối sắp xếp một mình tôi bán vé tại một khu thương mại, tôi phối hợp vô điều kiện, nhận nhiệm vụ mà không nghi vấn gì.
Hơn năm giờ sáng, tôi rời nhà đến địa điểm lấy tài liệu, rồi lại ngồi xe hơn một tiếng để đến trung tâm thương mại. Thật thần kỳ là hôm ấy tôi đều nghe hiểu khi khách hàng hỏi bằng tiếng Pháp, hơn nữa đều có thể thuận lợi trả lời những câu hỏi đơn giản bằng tiếng Pháp, chỉ thêm vào tiếng Đức hoặc tiếng Anh với những đoạn dài, vốn tiếng Pháp của tôi không đủ. Hiện giờ nghĩ lại cảnh tượng đó thật buồn cười, nhưng nhờ sự từ bi gia trì của Sư phụ, hôm ấy tôi đã thành công bán được hơn 16 vé, đến giờ vẫn là kỷ lục bán vé cao nhất của tôi.
Lời kết
Suốt 23 năm được đắm mình trong Phật quang của Đại Pháp, trong quá trình liên tục tu bỏ chấp trước người thương, tu tâm hướng thiện, chúng tôi không mất đi điều gì, ngược lại gia đình ba người đều là đệ tử Đại Pháp chúng tôi luôn êm ấm, hàng ngày đều tràn ngập tiếng cười và niềm vui. Ở độ tuổi khi những đứa trẻ khác không muốn sống cùng cha mẹ, con trai tôi lại tự hào nói bố mẹ mình tốt như thế nào, đồng thời cũng tận dụng nhiều phương thức để giảng chân tướng cho các bạn cùng trang lứa. Bản thân tôi cũng không ngừng tìm những thiếu sót của mình, đề cao tâm tính, không ngừng thăng hoa và quay trở về với chân ngã.
(Bài được chọn đăng nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm 2025 trên Minh Huệ Net)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/15/493626.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/19/228086.html