Bài viết của một người không phải là học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-06-2012] Tôi đã 70 tuổi và sống ở huyện Thiên Tây, thành phố Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc. Sau nhiều thập kỷ sống trong chế độ cộng sản, tôi đã bị đầu độc vô cùng nghiêm trọng bởi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và tin rằng ĐCSTQ luôn luôn đúng. Trong mấy chục năm làm việc, tôi theo ĐCSTQ mà không hề suy nghĩ. Tôi không thể chấp nhận bất cứ điều gì khác ngoài văn hoá đảng và bác bỏ tất cả những thứ khác mà không hề suy nghĩ. Tôi đã gặp nhiều học viên Pháp Luân Công trong nhiều năm qua và họ nói với tôi nhiều lần rằng Pháp Luân Công là tốt và cuộc bức hại Pháp Luân Công là sai trái. Tuy nhiên, tôi không những đã không lắng nghe họ, mà còn lăng mạ và gây tổn thương cho họ. Đến một ngày, những sự việc hiển hiện rõ ràng trước mắt tôi và khiến tôi như bừng tỉnh.
Một buổi tối đầu mùa đông năm ngoái, tôi đi tản bộ ở bên ngoài. Theo thói quen, tôi đi về hướng người sửa chữa xe đạp trên vỉa hè. Tôi nhìn thấy một chiếc xe đạp ở đó với một bánh xe phía trước bị biến dạng nghiêm trọng. Rõ ràng nó đã bị đụng phải bởi một chiếc xe hơi, nhưng có vẻ như cả hai bên liên quan đến tai nạn đều không có mặt tại điểm sửa chữa. Tôi tò mò hỏi người sửa xe: “Chiếc xe này bị hư nặng quá. Chủ nhân của nó đâu?” Thợ sửa xe nói với một giọng thán phục: “Chủ của chiếc xe đã để cho người gây tai nạn đi khỏi rồi. Cô ấy đã về nhà để lấy tiền sửa xe.”
Người sửa xe sau đó nói thêm: “Nhiều người ngày nay còn mong họ bị đụng xe, để họ có thể bòn rút một chút tiền từ người khác. Các học viên Pháp Luân Công thực sự khác hẳn. Hai cậu thanh niên gây ra tai nạn thực sự may mắn khi họ đã gặp được một người tốt. Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi cũng không dám tin rằng người tốt vẫn còn tồn tại trong xã hội ngày nay.” Tôi đã rất xúc động khi nghe điều này.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, người chủ chiếc xe đạp quay trở lại. Đó là một phụ nữ khoảng 50 tuổi. Cô đang đi một cách khó khăn và khập khiễng. Cô ấy rõ ràng đã bị va chạm rất mạnh. Khi cô bước tới gần hơn, tôi nhận ra cô ấy. Chúng tôi biết nhau, và tôi đã đối xử với cô rất tệ trong quá khứ. Đột nhiên, tôi trở nên bối rối. Tôi không biết nên tin ai. Học viên Pháp Luân Công trước mặt tôi khác hẳn với học viên Pháp Luân Công được miêu tả trong tuyên truyền của ĐCSTQ.
Cô chào tôi với một nụ cười thậm chí trước khi tôi kịp định thần lại. Cô ấy rất tử tế và đã nói chuyện với tôi một cách thân thiện. Tôi không nhìn thấy một chút oán hận nào trong cô. Như thể là tôi chưa bao giờ đối xử tệ với cô ấy. Điều này làm tôi cảm thấy bứt rứt.
Tôi từng làm việc tại ủy ban của một khu dân cư ở địa phương. Một buổi sáng hai năm trước, trong khi tôi đang chỉ đạo hai người gỡ bỏ các biểu ngữ giảng chân tướng của Pháp Luân Công trên các cột điện trong khu vực của chúng tôi, học viên Pháp Luân Công này đã đến và thuyết phục hai người đó không thể hủy các biểu ngữ. Cô ấy nói rằng nếu gỡ bỏ chúng, họ sẽ phạm phải một việc xấu, như thế sẽ không tốt cho họ. Thấy vậy, tôi nhanh chóng đến và đứng trước mặt cô. Tôi lớn tiếng mắng cô ấy và lấy điện thoại di động ra để báo cho cảnh sát.
Cô ấy nói với tôi một cách bình tĩnh: “Ông không nên làm vậy. Điều này không chỉ gây hại cho tôi đâu, mà còn gây hại cho ông nữa. Ông không nên hành động chỉ vì bản thân mình, mà nên nghĩ đến tương lai của bản thân và của gia đình nữa.” Lúc đó tôi không hiểu về Pháp Luân Công. Trong đầu tôi đầy những tuyên truyền của đảng cộng sản, vì vậy tôi không thể hiểu ra lời nói của cô ấy và đã không để cho cô ấy nói thêm nữa. Cuối cùng, cô không còn sự lựa chọn nào khác và nói: “Tôi nói vậy là vì tôi muốn tốt cho ông. Nếu ông thực sự không muốn nghe thì tôi cũng chẳng thể làm gì hơn.” Sau đó, cô ấy rời đi.
Khi chúng tôi gặp nhau tại chỗ sửa xe đạp, chắc chắn cô ấy đã thấy tôi bối rối như thế nào. Cô ấy đã đối xử với tôi như một người bạn. Cô hỏi về sức khỏe và công việc của tôi. Chúng tôi nói chuyện rất tâm đắc và thân thiện.
Một cách tự nhiên, cuộc trò chuyện của chúng tôi đề cập đến Pháp Luân Công. Cô ấy nói với tôi về những thay đổi kỳ diệu xảy ra với nhiều học viên Pháp Luân Công và chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Cuối cùng, cô nói với tôi bằng một giọng thiện chí nhưng cũng nghiêm túc: “Ông không nên làm những điều xấu gây hại cho Pháp Luân Công. Tôi chân thành hy vọng rằng ông và gia đình của ông có sức khỏe tốt và một tương lai tốt hơn” Tôi đã rất xúc động. Tôi biết rằng cô ấy đã nói những lời chân thật xuất phát từ sự quan tâm đến tôi. Tôi có thể thấy rằng cô ấy là kiểu người không mong đợi bất kỳ sự đền đáp nào khi làm những điều tốt cho người khác. Tôi nhận ra rằng tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ về Pháp Luân Công là hoàn toàn sai và trái ngược hẳn với các học viên Pháp Luân Công trong thực tế. Tôi đã quá xấu hổ và không biết nói gì.
Tôi đã xin lỗi về sự việc xảy ra hai năm trước đây. Cô mỉm cười và nói rằng nó đã qua rồi, vì vậy không cần phải suy nghĩ về nó nữa và thật tốt khi bây giờ tôi đã hiểu sự thật về Pháp Luân Công. Trong thực tế, tôi là một trong những nạn nhân của những lời dối trá của ĐCSTQ.
Các học viên Pháp Luân Công đã thể hiện sự khoan dung, độ lượng, lòng nhân ái và vị tha. Tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng Pháp Luân Công là tốt. Tôi sẽ không bao giờ tin những lời dối trá của ĐCSTQ hoặc làm bất cứ điều gì để hại các học viên Pháp Luân Công nữa. Tôi sẽ luôn luôn nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi muốn chân thành khuyên những người vẫn còn tin những lời dối trá của ĐCSTQ nhanh chóng thức tỉnh: Đừng chờ đợi quá lâu, nếu không khi quả báo đến, bạn sẽ hối tiếc.
_______________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/9/【征稿选登】我彻底的折服了-256751.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/8/134339.html
Đăng ngày: 19-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.