Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 30-05-2012]

Câu chuyện thứ nhất: Lính canh phụ trách kỷ luật nhà tù đã thay đổi sau khi biết chân tướng

Tôi đã bị kết án bất hợp pháp và đưa đến một nhà tù ở thủ phủ của một tỉnh nào đó vào năm 2002, bởi vì tôi đã sản xuất tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công để phân phát. Vào thời điểm đó các viên công an và lính canh tù đã không hiểu được chân tướng về Đại Pháp vì họ đã bị tẩy não bởi những điều dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ rất thù địch với các học viên Đại Pháp.

Trần Nhân (bút danh) là lính canh kỷ luật nhà tù đầu tiên tôi gặp. Anh ấy mới hơn 30 tuổi và đã từng là một công an trong mười năm. Chúng tôi đã có liên lạc thường xuyên chừng hơn một năm. Tôi vẫn còn nhớ rõ buổi gặp mặt ở văn phòng của anh ấy khi anh đang ngồi trên một chiếc ghế xoay với một cái nhìn ngạo mạn trên khuôn mặt. Anh ấy đang giữ các hồ sơ về việc bắt giữ và về trường hợp của tôi. Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi (và tôi cũng nhìn anh ấy) chừng 3-4 phút, và dường như cả hai chúng tôi đang cố gắng để hiểu người kia thực sự là ai.

Anh ấy nói, “Bằng cử nhân, là một trung úy chỉ huy trong vòng 30 năm và ông cũng tập Pháp Luân Công sao? Kỳ lạ, kỳ lạ thật! Ông tu luyện được bao nhiêu năm rồi? Ông áp dụng những gì đã học được ở đâu? Dường như tôi thực sự cần phải có một cuộc nói chuyện tử tế với ông.” Anh ấy lắc đầu trong khi nói với vẻ khó hiểu.

Sau khi nói chuyện với anh ấy, tôi bắt đầu hiểu rằng tất cả các nhân viên nhà tù đã bị đầu độc bởi việc tuyên truyền của ĐCSTQ và những lời dối trá và vu khống về Đại Pháp. Họ lầm tưởng rằng các học viên Đại Pháp hoặc bị bệnh tâm thần hoặc vô giáo dục, và họ đã bị lừa dối một cách sâu sắc. Sau sáu tháng tìm hiểu và quen biết tôi, Trần Nhân nhận thấy các học viên Đại Pháp không chỉ suy nghĩ minh bạch và hợp lý, mà còn biết lẽ phải và tử tế. Rốt cuộc nó không giống như tuyên truyền của ĐCSTQ. Sau khi ngộ ra, anh ấy không còn bất kỳ sự thù địch hoặc kiêu ngạo đối với tôi. Anh ấy cũng thay đổi nhận thức của mình về Đại Pháp và các học viên Đại Pháp. Tôi thấy rằng ĐCSTQ càng đưa ra nhiều tuyên truyền, thì càng dễ dàng phơi bày những lời dối trá của họ.

Một lần, Trần Nhân yêu cầu tôi viết về những nhận thức và cảm xúc của tôi về Đại Pháp. Đó là một cơ hội tốt cho tôi để giảng chân tướng cho anh ấy. Trong vòng ba ngày, tôi nghĩ làm thế nào để thực sự giúp anh ấy thoát khỏi sự tuyên truyền nhồi sọ vô lý của ĐCSTQ từ tâm của anh ta – chẳng hạn như khẩu hiệu “Chính quyền Trung Cộng luôn luôn đúng.” Lúc đầu, tôi nói với anh ta rằng không phải tất cả những người bị đưa vào tù là kẻ xấu. Người tốt cũng có thể đã phải chịu đựng sai lầm của luật pháp. Học viên Đại Pháp đang cố gắng thực hiện theo các tiêu chuẩn vũ trụ Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt. Họ không phạm bất cứ tội ác nào. Hiện tại họ đang bị bức hại, đó là một sai lầm khủng khiếp của luật pháp. Sau đó, tôi giải thích một cách đầy đủ Pháp Luân Công là gì và tôi chia sẻ tôi đã trở nên khỏe mạnh như thế nào sau khi tu luyện, chuẩn mực đạo đức của tôi được đề cao ra sao và cuộc sống gia đình của tôi bây giờ rất hòa thuận. Tôi đã viết về lý do tại sao Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Đại Pháp – đó là do tính ganh tỵ của ông ta. Học viên Đại Pháp đã đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công hy vọng rằng chính phủ sẽ đồng thuận và ủng hộ Đại Pháp. Cơ quan ĐCSTQ không những không lắng nghe chúng tôi, mà bắt đầu bức hại các học viên Đại Pháp bằng cách sử dụng an ninh quốc gia, các cơ quan an ninh và nhà tù. Họ bỏ qua các sự kiện trong suốt bảy năm ngắn ngủi của Đại Pháp hồng truyền khắp Trung Quốc, các học viên được hưởng lợi cả về thân và tâm. Người dân đã trở nên tốt hơn và đạo đức của họ đã được đề cao. ĐCSTQ đã sử dụng những lời dối trá nhằm lăng mạ Đại Pháp, thậm chí họ còn dàn dựng cảnh “tự thiêu” trên Quảng trường Thiên An Môn để bôi nhọ Pháp Luân Công. Học viên Đại Pháp đã được cho là vô tội sau khi các phương tiện truyền thông quốc tế đã có mặt tại quảng trường Thiên An Môn và phơi bày những điều dối trá của ĐCSTQ. Chân – Thiện – Nhẫn là không sai. Đó là ĐCSTQ đang thực hiện những hành động xấu xa và phạm đến những tội ác gây sốc chống lại tất cả nhân loại. Những người ở độ tuổi của tôi nhớ lại sự ngu xuẩn của cuộc Cách mạng Văn hóa, và vụ thảm sát đẫm máu vào ngày 04 tháng 06 trên Quảng trường Thiên An Môn, nó chính là một tội ác mà ĐCSTQ chống lại tất cả người dân Trung Quốc. Các học viên Đại Pháp là người tu luyện, những người thực sự hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, và họ sẽ từ bỏ cuộc sống của mình chứ không phủ nhận sự thật. Đó là lý do tại sao hàng trăm nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp, trong khi đối mặt với sự bức hại dã man, nhà tù, hoặc thậm chí đe dọa đến tính mạng, vẫn muốn nói lên sự thật cho công chúng. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, một lời nói dối được ngụy trang, rốt cuộc nó vẫn là một lời nói dối. Cuối cùng sự thật cũng sẽ được tiết lộ ra thế giới, sự tôn kính Phật Pháp là vinh quang của một đời người, vì vậy bất chấp cuộc bức hại này, tôi đã không bao giờ hối tiếc đã là một học viên Đại Pháp.

Sau khi đọc lá thư của tôi, Trần Nhân không làm phiền tôi suốt một thời gian dài và tôi có thể cảm thấy rằng anh ấy đang thay đổi. Sau đó, một tù nhân gần gũi với anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã nói chuyện riêng với người này rằng“Các học viên Pháp Luân Công không ngớ ngẩn, họ thực sự rất thông minh. Bài ông ấy đã viết rất tốt.”

Vào thời gian đó tôi đã bị bức hại tàn bạo và trở nên rất yếu. Về cơ bản tôi ở trong phòng giam. Trần Nhân thấy tình trạng của tôi và không bao giờ ra lệnh cho tôi đi làm. Anh ấy chỉ đề nghị tôi đi bộ xung quanh xưởng để cố gắng nâng cao sức khỏe của mình. Khi trời lạnh hơn, anh ấy đã sắp xếp chuyển tôi xuống một giường tầng thấp hơn trong phòng giam đối diện với Mặt Trời. (Đối với những tù nhân mới, thật sự rất khó khăn để nhận được bất kỳ lợi ích hoặc sự chăm sóc đặc biệt nào.) Mỗi lần nhà tù có đồ ăn ngon hay phân phối thêm đồ ăn (không dành cho các tù nhân không làm việc), anh ấy sẽ yêu cầu một số tù nhân hình sự dành dụm đồ ăn chia sẻ cho tôi. Tôi hiểu rằng anh ấy đang lặng lẽ chăm sóc tôi.

Một lần anh ấy nói với tôi: “Ban đầu tôi muốn yêu cầu gia đình của bác đến giúp tôi ‘chuyển hóa bác’ và bây giờ tôi cảm thấy rằng nó không cần thiết.” Tôi đồng ý nói rằng, “Đừng làm điều đó. Thật là vô ích.” Anh ấy nói, “Một số người trong nhà tù các quận khác đã bị ‘chuyển hóa’. Những lính canh khác nói với tôi kinh nghiệm của họ về cách làm của họ và nói với tôi rằng họ sẽ không thể ‘chuyển hóa’ các học viên Pháp Luân Công nếu chúng tôi cố gắng nói chuyện với họ. Cách duy nhất để ‘chuyển hóa’ các học viên Pháp Luân Công là sử dụng các loại dùi cui và các công cụ tra tấn khác. Họ nói rằng càng tàn bạo bao nhiêu hiệu quả tốt bấy nhiêu. Tôi nói với họ rằng đây là cách kẻ cướp làm và có ích gì nếu mọi người không thay đổi từ sâu thẳm trong tâm của họ?” Tôi trả lời, “Chính xác vậy. Sư Phụ của tôi nói rằng ‘cưỡng bức không thể thay đổi được cái tâm của người ta’. Ai là tà và ai là người tốt – không phải là rõ ràng hay sao?” Trần Nhân nhìn tôi một lúc lâu, anh ấy đã không nói bất cứ điều gì.

Chuyển hóa” các học viên Pháp Luân Công là nhiệm vụ mà các lính canh kỷ luật nhà tù được giao. Trong hơn một năm, Trần Nhân đã không hề đả động đến “chuyển hóa” các học viên Pháp Luân Công. Tuy nhiên, anh ấy chịu áp lực từ các cấp trên của mình. Áp lực từ các nhà lãnh đạo nhiều tới đâu thì tôi không biết. Một năm sau đó, anh ấy đã bị thuyên chuyển công tác và ngừng làm các việc liên quan đến vấn đề kỷ luật nhà tù.

Câu chuyện thứ hai: Một tội phạm được một học viên Đại Pháp giúp đỡ, sau đó đã bảo vệ một học viên Đại Pháp

Dương Oa (biệt danh), là một người đàn ông đến từ vùng Tây Bắc của Trung Quốc. Ông có một cơ thể cường tráng với một khuôn mặt chân chất. Vào năm 2006, tại nhà tù tỉnh, tôi tình cờ quen biết ông ấy. Ông ấy dường như rất hạnh phúc sau khi tôi nói với ông rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó, Dương Oa nói với tôi một câu chuyện rằng ông ấy và tôi sẽ không bao giờ quên.

Đây là câu chuyện của Dương Oa:

Tôi sống trong một ngôi làng miền núi nghèo hẻo lánh ở vùng Tây Bắc. Gia đình tôi rất nghèo và sinh sống bằng một vài mẫu đất. Vì chúng tôi sống ở một khu vực rất xa, xa chính quyền, bí thư đảng ủy thôn (người của ĐCSTQ) vì thế đã trở thành “bạo chúa” tại địa phương và không ai dám chiến đấu chống lại ông. Đầu hè năm 1999, cha tôi đã xúc phạm đến bí thư thôn bằng việc đuổi một vài con dê của ông ta đang phá hoại cây trồng trên đồng của chúng tôi. Bí thư thôn đã trả đũa bằng cách dùng vũ khí đột nhập vào nhà của chúng tôi, đuổi theo cha tôi và đánh đập ông. Trong khi tôi cố gắng bảo vệ cha mình, tôi vô tình giết chết ông ta. Tôi biết rằng tôi đã gặp rắc rối. Sau khi an ủi cha mẹ tôi, tôi đã tự đầu thú với cảnh sát. Tuy nhiên, gia đình của bên bí thư thôn có rất nhiều quyền lực và tiền bạc. Họ mua chuộc một số người trong chính quyền địa phương để kết án tử hình tôi. Gia đình của chúng tôi rất nghèo và chúng tôi không có tiền để thuê một luật sư bào chữa. Cha mẹ già của tôi cảm thấy vô vọng và chỉ có thể khóc.

Sau khi bị bắt vào trung tâm giam giữ, tôi coi mình như đã chết. Một ngày vào đầu năm 2000, một học viên Pháp Luân Công được chuyển đến phòng giam của chúng tôi. Ông là Cục trưởng của một cục tại huyện của chúng tôi. Khi chúng tôi làm quen, tôi học được rất nhiều về Pháp Luân Công từ ông ấy. Cục trưởng Lý rất tốt bụng. Sau khi nghe về trường hợp của tôi, ông rất thông cảm. Ông đã sẵn sàng ủng hộ tôi bằng cách thuê một luật sư để bào chữa cho tôi tại tòa. Việc này tốn khoảng 5.000-6.000 nhân dân tệ. Với điều kiện kinh tế của gia đình tôi, đây là một con số quá lớn. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của Cục trưởng Lý, tôi bắt đầu có hy vọng vào cuộc sống.

Luật sư tôi thuê đã đến và mặc dù ông đã cố gắng hết sức, gia đình của bí thư thôn tôi có rất nhiều quyền lực và tôi vẫn bị kết án tử hình, nhưng bị hoãn thi hành án. Giới luật sư cho biết bản án của tòa là bất công, nhưng tôi hài lòng với kết quả. Ít nhất tôi vẫn giữ được mạng sống của mình. Ngày bản án được công bố, công an ở trung tâm giam giữ hét vào mặt tôi,“Anh là người may mắn. Nếu không có học viên Pháp Luân Công, anh sẽ không bao giờ giữ được mạng sống!” Mọi người đều biết làm thế nào tôi đã được cứu và tất cả chúng tôi đều biết ơn Pháp Luân Công, và biết ơn Cục trưởng Lý. Cảm ơn bạn tất cả các học viên Pháp Luân Công, vì nếu không có các bạn, làm sao tôi có cơ hội được sống và quen các bạn?

Trong thời gian đó, những người trong tù sống chan hòa với Cục trưởng Lý và lắng nghe ông ấy nói về Pháp Luân Công và cách mọi người nên sống cuộc sống của họ. Tất cả mọi người bắt đầu hiểu Pháp Luân Công và biết rằng những gì đã được chiếu nhiều lần trên TV mỗi ngày chỉ nhằm để đánh lừa người dân Trung Quốc. Thật là tốt nếu tất cả mọi người trên thế giới này hành xử như các học viên Pháp Luân Công, và trở thành người tốt bằng cách tuân theo các nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn. Khi đó, tôi sẽ không bị kết án và các học viên Pháp Luân Công sẽ không bị nhốt trong tù với các viên công an cố gắng ngăn họ làm những người tốt. Thật là khó để tìm ra lý do tại sao thế giới bây giờ lại thành như thế này.

Thật không may, tôi chỉ có một thời gian rất ngắn gần gũi với Cục trưởng Lý. Sáu tháng sau, tôi rời khỏi trung tâm giam giữ và bị đưa vào tù.

Tôi muốn nói rằng tôi có một mối quan hệ tiền duyên với Pháp Luân Công. Thật bất ngờ, trong một nhà tù quận khác, tôi đã gặp các học viên Pháp Luân Công một số người đã bị kết án oan. Tuy nhiên, nhà tù theo dõi các học viên Pháp Luân Công rất chặt chẽ tại nhà tù này. Họ sẽ không cho phép học liên lạc với chúng tôi. Các lính canh nghĩ ra đủ mọi cách để tra tấn họ. Họ lựa chọn những tên tội phạm xấu xa nhất trong nhà tù để theo dõi các học viên Pháp Luân Công. Họ sẽ theo dõi các học viên Pháp Luân Công 24 giờ một ngày và sẽ không cho phép họ nói chuyện với hoặc liên hệ với bất cứ ai. Những tên tội phạm sẽ xúc phạm các học viên bằng lời hoặc đánh đập các học viên Pháp Luân Công rất tàn nhẫn. Rõ ràng là các lính canh đã lôi kéo những tên tội phạm để làm điều đó. Các tù nhân khác không thể chịu đựng điều này, nhưng họ không có cách nào để ngăn chặn sự bức hại. Để giảm án của mình, không ai dám nói bất cứ điều gì. Nhìn thấy những kẻ xấu ngang nhiên bắt nạt các học viên Pháp Luân Công, tôi đã kìm nén cơn giận trong một thời gian dài.

Một lần, trong xưởng lao động, 3 tên tội phạm đã đẩy Lão Lưu, một học viên Pháp Luân Công đã hơn 60 tuổi, vào một góc và đá ông. Tôi thấy điều này và chạy đến tát vào mặt họ và sau đó hỏi họ “Các anh có hận thù gì đối với các học viên Pháp Luân Công? Các anh, những kẻ hèn nhát, chỉ dám bắt nạt những người tốt.” Họ ngạc nhiên nhìn tôi và không ai dám nói bất cứ điều gì.

Vào thời điểm đó, tôi thực sự không sử dụng nhiều sức, nhưng mũi của một trong những người đó bắt đầu chảy máu. Ba trong số những kẻ đó nghiện ma túy và chúng rất yếu. Trước khi tôi có cơ hội giúp Lão Lưu đứng dậy, những kẻ xấu đã bỏ chạy. Tôi biết rằng chúng có thể đi báo cáo tôi. Kết quả là, trước khi kết thúc ngày làm việc, bảo vệ yêu cầu tôi đến “phòng hỏi cung” (một nơi đặc biệt được sử dụng để thẩm vấn tù nhân). Bảo vệ nhà tù phụ trách kỷ luật tức giận đập tay lên bàn và hét vào mặt tôi:“Tôi nghĩ là anh đã hết thuốc chữa rồi. Tại sao anh dám bảo vệ học viên Pháp Luân Công và chống lại chính quyền? Bây giờ tôi nói cho anh biết, anh vẫn còn trong thời hạn hoãn án tử hình. Đừng gây thêm rắc rối cho chính mình. Từ bây giờ, cứ cẩn thận đấy! Tôi sẽ giảm một nửa trợ cấp sinh hoạt năm nay của anh (mỗi tháng nhà tù cho mỗi tù nhân năm nhân dân tệ, số tiền này sẽ được sử dụng làm chi phí y tế cho họ)…” Ông ta nói rất nhiều từ khó nghe nhưng tôi không sợ, và tôi cũng không nghe những gì ông ta nói. Sau đó, Lão Lưu đã giúp tôi chi trả những chi phí y tế.

Pháp Luân Công đã cứu sống tôi. Tôi biết rằng các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt. Những người bức hại Pháp Luân Công chắc chắn không phải người tốt. Tuy nhiên, sau sự cố đó, mọi thứ thực sự trở nên tốt hơn. Những kẻ xấu không dám ngang nhiên bắt nạt các học viên Pháp Luân Công nữa. Các tù nhân khác trong nhà tù rất ngưỡng mộ tôi và nói rằng tôi là hiện thân của công lý. Họ nói rằng mặc dù tôi đang lĩnh án tử hình treo, tôi đã dám đứng lên chống lại những người nhận lệnh từ các cơ quan có thẩm quyền. Thật kỳ lạ là sau đó, các lính canh tù không bao giờ làm phiền tôi nữa.

Từ Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/30/【征稿选登】两个监狱里的故事-256673.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/19/134034.html

Đăng ngày: 26– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share