Một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-05-2012] Vào dịp trước tết Nguyên đán năm 2011, tại một làng thuộc vùng Đông Bắc Trung Quốc, vài viên công an đột nhập vào nhà một học viên mà không có lệnh của tòa. Họ tịch thu sách Pháp Luân Đại Pháp, máy vi tính, máy in, và các đĩa DVD của người học viên. Gia đình gồm có năm người thuộc ba thế hệ, trong đó có một đứa trẻ và ông bà. Công an bắt hai vợ chồng người học viên và người cha của học viên. Sau đó, tất cả dân làng đã ký vào một bản thỉnh nguyện và yêu cầu trả tự do cho họ.

Dưới đây là lời kể của người học viên đã bị bắt:

“Khi công an đột nhập vào nhà chúng tôi, chồng tôi và tôi đang ở nhà cha mẹ tôi để thăm cha tôi đang bị bệnh. Công an trước tiên bắt cha chồng của tôi, sau đó đến nhà cha mẹ tôi và bắt chồng tôi và tôi. Mẹ tôi nói: “Các ông không được bắt họ. Họ là những người vô tội. Nếu mấy ông bắt họ đi và có gì xảy ra cho ông già đau ốm này, ai là người chịu trách nhiệm?” Đồn trưởng đồn công an trả lời, “Chúng tôi sẽ cho họ về sớm. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu có điều gì xảy ra cho ông già.” Nhưng khi chúng tôi đến đồn công an, họ lại ép chúng tôi “chuyển hóa”, nói rằng họ sẽ không cho chúng tôi về nếu chúng tôi không chịu chuyển hóa. Họ lừa dối mọi người. Tôi nói với họ, “Chúng tôi theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Các ông muốn chúng tôi cải tạo thành cái gì? Ý các ông là cải tạo thành dối trá, tà ác, và đấu tranh chăng? Điều 36 của Hiến pháp nói rằng mọi công dân đều có quyền tự do tín ngưỡng. Chúng tôi không vi phạm bất cứ luật pháp hay quy định nào cả.” Tôi cũng nói với họ về tảng đá có những chữ ẩn tại làng Chưởng Bố, huyện Bình Đường, tỉnh Qúy Châu. Những chữ này được viết bởi tạo hóa, và dịch là ‘Đảng Cộng sản Trung quốc vong’. Người phó đồn an ninh công cộng tra thông tin trên máy vi tính trong văn phòng ông ta và kinh hoàng, ‘Thật sự có mấy chữ này!’ Khoảng một giờ đêm, ba người chúng tôi bị đưa vào trại giam.

Ngày hôm sau, mấy lính canh ra lệnh tôi điểm chỉ vào giấy tờ chấp nhận là tôi bị giam. Tôi nói: ‘Tôi vô tội. Tôi không làm vậy đâu.’ Họ kéo ngón tay của tôi vào tờ giấy nhưng nó không in ra cái gì. Cuối cùng, họ nói, ‘Không có dấu tay cũng được. Chúng tôi sẽ để bà yên.’ Tôi nói, ‘Ngoài việc không in dấu tay, kể từ nay, tôi sẽ tuyệt thực để chứng minh sự vô tội của tôi’. Cả cha chồng tôi và tôi đều tuyệt thực. Bảy ngày sau đó, phó trại giam và bác sĩ trại giam nói với tôi và cố găng khuyên tôi nên ăn uống. Tôi nói ‘Tôi không phải là tội phạm. Tôi không ăn ở nơi đây. Tôi cư xử như là một người tốt. Đó là điều đúng. Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi thành người tốt, không đánh lại khi bị đánh hay bị sỉ nhục; không đút lót hay lợi dụng người khác; và phải nghĩ đến quyền lợi của người khác trong mọi hoàn cảnh. Tôi theo đúng những nguyên lý này. Gia đình chúng tôi là một ví dụ tốt mà ai trong làng cũng biết. Mẹ chồng tôi và tôi không bao giờ cãi nhau trong hơn mười năm qua. Khi chúng tôi nhặt được đồ gì trên đường, chúng tôi tìm chủ nhân của nó. Khi một người bán hàng trả thừa tiền, chúng tôi trả lại họ. Có lần, tôi mua phân bón, họ giao cho chúng tôi thừa một bao. Chồng tôi và tôi quay lại trả tiền vào ngày hôm sau. Ông chủ rất ngạc nhiên, ‘Tôi buôn bán đã hơn hai mươi năm. Có nhiều lúc, chúng tôi giao hàng nhiều hơn số bán. Nhưng chưa bao giờ xảy ra là có người trở lại để trả tiền thêm.’ Ông chủ xin số điện thoại của chúng tôi và muốn các phóng viên đến phỏng vấn chúng tôi. Chúng tôi nói với phó trại giam, ‘Chúng tôi làm thế vì chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nếu chúng tôi không tu luyện Pháp Luân Công, chúng tôi cũng sẽ không trả tiền thêm. Không lẽ chúng tôi làm người tốt là sai trái sao?

Người phó trại giam không nói gì. Bác sĩ nói, ‘Chúng tôi sẽ bức thực nếu bà không ăn.’ Một vài người đến và nâng tôi lên, khiêng tôi vào phòng lớn. Bốn hay năm người ôm tôi, cậy miệng tôi ra, đưa cái ống vào, và đổ thức ăn vào miệng tôi. Tôi không thở được. Cuối cùng họ phải dừng khi tôi sắp bị ngạt thở. Nhưng họ không bỏ cuộc. Họ đưa tôi vào một bệnh viện, nơi mà một bác sĩ nói, “Chúng tôi không bức thực đâu. Nó có thể gây nguy hiểm cho tính mạng bà ấy.” Người bác sĩ trại giam nói, “Tôi sẽ làm nếu ông không làm” Họ ôm tôi lại. Tôi bắt đầu bị giống như đang giật kinh phong trước khi họ có thể cưỡng bức tôi ăn. Họ dừng lại và khiêng tôi vào đo nhịp tim và tiêm thuốc.

Tôi bị ngất xỉu trên nền nhà vào ngày thứ chín vì quá yếu. Họ đưa tôi đi bệnh viện. Bác sĩ nói tôi quá yếu không nhập viện được. Sau đó họ báo cho phòng công an rằng tôi đang ở tình trạng sắp chết. Cha chồng của tôi và tôi được thả ra.

Vì chồng tôi vẫn đang bị giam giữ, chúng tôi bắt đầu hỏi ý kiến một luật sư. Người luật sư nói, “Chống lại luật là một tội chung chung, không rõ ràng. Họ chụp lên đầu bà một cái mũ lớn để họ có thể đàn áp bà.” Chúng tôi hỏi có thể lấy lại máy vi tính và những đồ vật đã bị công an tịch thu không. Người luật sư nói, “Những thứ đó là của cá nhân bà. Những người có tín ngưỡng đều cần tài liệu để truyền bá môn của mình. Tất cả những điều đó đều hợp pháp.” Mẹ chồng tôi nhớ chồng tôi và hàng ngày đi đến đồn công an để yêu cầu trả tự do cho anh ấy.

Trưởng thôn và người phụ trách an ninh thôn đi đến gặp trưởng đồn công an. Họ đưa cho trưởng đồn công an đơn thỉnh nguyện với chữ ký của tất cả người dân trong làng. Hai ông nói, ‘Dân làng của chúng tôi là một người rất tốt. Nếu không thì cả làng chúng tôi đã không thỉnh nguyện cho ông ấy. Hai tên trộm trong làng chúng tôi cũng bị đi tù. Tại sao chúng tôi không thỉnh nguyện cho họ? Vì chúng tôi vui mừng khi những người xấu bị giam.’ Chồng tôi cũng tuyệt thực vào ngày thứ mười bốn sau khi bị bắt. Với sự giúp đỡ của tất cả dân làng và những người biết lẽ phải, anh được trả tự do sau 10 ngày tuyệt thực và 24 ngày bị bắt giam. Những người cùng trong phòng giam với anh ấy thấy được sự mỹ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và tất cả họ đều hô to với anh, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo.”

Đối với quan điểm của y học, một người sống trong 10 ngày mà không có thức ăn hay nước uống mà không có dấu hiệu yếu kém về sức khoẻ là một phép màu. Một người hàng xóm nói, ‘Hèn gì các vị thành tín với Pháp Luân Công. Sư phụ các vị thật sự đã chăm sóc cho các vị.’ Một số họ hàng của chúng tôi không tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật pháp. Bây giờ họ cũng nói rằng Pháp Luân Công là Phật pháp.

Thiện ác hữu báo. Người trưởng thôn đã giúp đỡ chúng tôi được bầu lại nhiệm kỳ thứ ba. Những người giữ chức vụ trưởng thôn ba nhiệm kỳ liền sẽ tự động trở thành công chức nhà nước, và sẽ có lương hưu sau khi về hưu. Tuy nhiên, với người trưởng đồn công an đã bức hại chúng tôi, chúng tôi nghe nói rằng vợ của ông bị ung thư máu, và họ đã phải dùng rất nhiều tiền để trả tiền thuốc men. Thiện ác hữu báo Chắc chắn là vậy. Ở đây, chúng tôi kêu gọi những ai vẫn còn bức hại những học viên Pháp Luân Công hãy ngừng lại và có một lựa chọn đúng để có một tương lai tốt cho chính họ và gia đình của họ.

___________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/5/全村联保法轮功-256692.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/4/133776.html

Đăng ngày 3-7-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share