Bài viết của Thần Minh (bút danh), thành viên trong gia đình của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-06-2012] Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, vợ tôi đã rời khỏi nhà và đi đến Bắc Kinh vào ngày 01 tháng 10 năm 2000 để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp. Biết được điều này, chủ tịch công đoàn và trưởng phòng bảo vệ công ty tôi đã đề nghị tôi đến quảng trường Thiên An Môn tìm cô ấy.
Khoảng 10 giờ sáng ngày 06 tháng 10 năm 2000 tôi đến quảng trường Thiên An Môn, lúc đó có rất nhiều du khách và học viên Pháp Luân Đại Pháp ở đó. Tôi cảm thấy hết sức bồn chồn khó chịu, và đi loanh quanh mà không có mục đích, miễn cưỡng đi tìm vợ. Khi đi loanh quanh như thế, đột nhiên sau lưng tôi nghe thấy tiếng hô lớn vọng thẳng lên trời cao: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Trả lại thanh danh cho Sư phụ! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!” Tôi quay lại và thấy một học viên nam trẻ tuổi đang niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” đồng thời giương lên một biểu ngữ. Cùng lúc đó, một số học viên ngồi xuống đả tọa, còn một số khác thì tập các bộ công pháp.
Ngay sau đó đám đông trên quảng trường Thiên An Môn trở nên náo động. Còi báo động nổi lên càng lúc càng gần hơn khi xe công an đến gần. Ngay sau khi lao ra khỏi xe, công an ập tới đánh đập thô bạo những học viên Pháp Luân Đại Pháp này và giật lấy biểu ngữ của họ. Chúng còn đá ngã những học viên này và dẫm đạp lên đầu và miệng họ. Một số còn hung tợn túm tóc và lôi họ vào xe. Thêm vào đó, có những công an còn giật lấy máy ảnh từ những người xung quanh. Một số thì ném chúng xuống đất, một số thì giật phim ra khỏi máy để cho phim bị cháy sáng.
Quá hoảng sợ, nhiều người trên quảng trường chạy tản ra. Công an vũ trang, công an và công an mặc thường phục bắt đầu phong tỏa khu vực làm cho một diện tích lớn bị chặn lại và không ai được tiến vào. Sau đó, lệnh giới nghiêm được thiết lập. Các máy quét đường tiến vào để xóa sạch các vết máu trên mặt đất. Đối mặt với cảnh tượng tàn khốc và đẫm máu như vậy, các học viên Pháp Luân Đại Pháp vẫn can đảm tiến về quảng trường Thiên An Môn giương biểu ngữ trên tay và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Họ biết rõ ràng là nếu họ đi đến quảng trường họ sẽ bị đánh đập, bắt giữ, giam tù, đưa đến các trại lao động, bị bắt phải rời xa những người họ yêu quý thậm chí mất đi cả mạng sống quý báu của mình. Vậy điều gì là nguyên nhân thúc đẩy họ đi đến đó? Tôi thực sự cảm động, vào chính lúc đó tôi hiểu rằng mục đích họ đến đó để thực hiện những hành động vĩ đại làm kinh thiên động địa, để nói với mọi người rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác không thể bức hại Phật Pháp vĩ đại, trường tồn!” và “Đây là nhóm người thụ ơn thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp sẽ duy hộ Đại Pháp bằng cả sinh mệnh của mình.”
Sau khi nhận thức rõ điều đó, mắt tôi ướt đẫm. Tôi rơi vào trạng thái xúc động đến nỗi bỏ qua những gì đang xảy ra trước mắt lúc đó. Tôi đứng đó, đờ đẫn và mê muội, cho đến khi tôi thấy hai công an chú ý nhìn tôi. Tôi quay lại và thấy nhận thấy rằng tất cả các khách du lịch đã rút về một góc của quảng trường Thiên An Môn, các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị quây lại ở giữa. Tôi là người duy nhất không rút đi nên công an đã chú ý đến tôi. Sau đó tôi rời quảng trường Thiên An Môn với nỗi xúc động dâng trào trong tim và mắt đẫm lệ.
Vào chính lúc đó, tôi đã thay đổi. Đó là lần đầu tiên trái tim tôi cảm động bởi sự biến đổi chưa từng thấy và cảm thấy như được tái sinh lại. Tôi cảm thấy bỗng nhiên kiên cường, không sợ bất kỳ điều gì, tôi thực sự được thức tỉnh bởi những học viên duy hộ Phật Pháp. Trong lúc đó, những nỗi đau trong lòng tôi được giải thoát, tôi tự hào về vợ và con tôi, những học viên Pháp Luân Đại Pháp, thậm chí ngay cả khi vợ tôi bị đuổi việc, con tôi bị đuổi học do ĐCSTQ tà ác, tôi đã hiểu ra nguyên nhân của lòng tin sắt đá của vợ con tôi vào Pháp Luân Đại Pháp.
Trước khi đi đến quảng trường Thiên An Môn, nghị lực sống của tôi đã gần như mất hết. Vợ tôi, một giáo viên, bị đuổi việc; con trai tôi cũng bị đuổi học. Vợ con tôi đã đi Bắc Kinh một tuần để thỉnh nguyện với các cấp chính quyền, tôi đã không biết được điều gì đã xảy ra cho vợ con tôi, vợ con tôi ở đâu, còn sống hay đã chết, liệu có bị giam giữ không. Từ khi vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, gia đình tôi trở nên hòa thuận, vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng chỉ trong chốc lát, mọi thứ đều đảo ngược như thể cả bầu trời sụp xuống. Trong khi tôi không kiếm sống đủ để trang trải cuộc sống cho gia đình thì đơn vị tôi đã hối thúc tôi ly dị vợ mà không hề nghĩ đến những hậu quả tiêu cực. Vào lúc đó, tôi cảm thấy như không thể sống được nữa và thậm chí còn thực sự đã nghĩ đến chuyện ly hôn.
Cảnh tượng thù thắng mà tôi chứng kiến ở quảng trường Thiên An Môn đã thức tỉnh tôi, và tôi nhận ra điều mà vợ tôi cũng như các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang làm. Họ thật sự vĩ đại. Từ đó, trong sâu thẳm tim mình tôi luôn ủng hộ niềm tin của họ vào Pháp Luân Đại Pháp. So sánh với những gì họ chịu đựng, nỗi đau của tôi chẳng thể sánh được.
12 năm đã trôi qua như một chớp mắt kể từ khi tôi chứng kiến cảnh tượng thù thắng ở quảng trường Thiên An Môn. Tuy nhiên, nó vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Vợ con tôi đã trải qua rất nhiều bức hại. Ngay cả trong những tháng ngày đen tối này, tôi vẫn luôn tự tin và hy vọng vào Pháp Luân Đại Pháp mỗi khi tôi nhớ lại những hành động vĩ đại của các học viên trên quảng trường Thiên An Môn. Tôi tin rằng oan khuất đối với Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí sẽ được giải khai trong tương lai gần.
Kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp Hồng truyền, tôi viết bài này như một người làm chứng về sự kiên định của những học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý.
Từ Thông tri kêu gọi Kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp Hồng truyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/6/【征稿选登】大法弟子家属-天安门广场的震撼-257936.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/14/133959.html
Đăng ngày 21–7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.