Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-02-2025] Con trai tôi thuở nhỏ rất nghịch ngợm và lắm trò. Cháu có ảnh hưởng lớn đến bạn bè đồng trang lứa, rất giống em trai tôi hồi nhỏ. Từ mẫu giáo đến tiểu học, cháu luôn khiến các giáo viên rất vất vả. Cháu có trí tưởng tượng phong phú và thường dạy cho các bạn khác chơi những trò nguy hiểm. Sau giờ học, thường xuyên có vài vị phụ huynh đợi để phàn nàn với tôi. Lúc đó, chồng tôi đang làm việc ở thành phố khác, vì vậy tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và không biết phải dạy con như thế nào. Bản thân con trai tôi cũng thường xuyên bị giáo viên phạt và phải khổ sở rất nhiều. Tôi đã lo lắng trong suốt nhiều năm.

Thực ra, con trai tôi bản tính lương thiện, nhưng quá hiếu động và thiếu khả năng tự chủ. Tôi đã cố gắng tìm một phương pháp phù hợp để định hướng cho con. Tôi đã đọc một số sách về tâm lý trẻ em và cũng rút kinh nghiệm từ những sai lầm mà cha mẹ và thầy cô đã mắc phải khi dạy dỗ em trai tôi.

Để định hướng cho con, tôi đã bồi dưỡng niềm yêu thích thể thao, kể thêm truyện cho con nghe và nuôi dưỡng hứng thú đọc sách cho con. Việc này giúp cháu đạt được những kết quả nhất định, nhưng đồng thời cũng làm nảy sinh một vấn đề khác. Cháu bắt chước mọi thứ mình học được. Ví dụ, sau khi đọc truyện Tần Thủy Hoàng, cháu đã dẫn đầu cả lớp chơi trò “thống nhất sáu nước”, cả lớp đã trở nên hỗn loạn khi các nhóm học sinh đánh nhau. Ngày nào cũng có vô số vấn đề cần giải quyết, tôi thường trở nên mất kiên nhẫn, quát mắng và đánh con. Có những lúc mối quan hệ của chúng tôi rất căng thẳng.

Đúng vào giai đoạn khó khăn đó, tôi đã may mắn đắc Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng tâm chấp trước vào con trai của mình quá mạnh và chấp trước đó đã gây phản tác dụng trong mối quan hệ của chúng tôi. Sau khi hiểu ra vấn đề của mình, tôi đã chân thành nói chuyện với con trai. Tôi đã xin lỗi và nói với con rằng sau này tôi sẽ chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để hành xử, đồng thời nhờ con giám sát và nhắc nhở mình.

Mỗi ngày ở nhà tôi đều nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ tại Tế Nam. Chồng và con trai tôi cũng nghe cùng mà tôi không hề hay biết. Một lần, con trai tôi nói: “Mẹ ơi, mẹ tua lại băng đi ạ.” Tôi hỏi con tại sao. Cháu nói: “Con chưa hiểu phần giảng về văn hóa tiền sử.” Hóa ra cháu vẫn luôn lắng nghe.

Con trai tôi không có nhiều trở ngại trong việc lý giải Đại Pháp và rất tin vào những lời giảng của Sư phụ. Vào năm đầu cấp hai, cháu đã tập hợp một vài người con của các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong lớp lại và nói với các bạn ấy: “Chúng ta là con của những người tu luyện và sau này chúng ta phải khác với những người khác.”

Đến năm cuối cấp hai, một hôm, cháu nói với tôi: “Mẹ ơi, mẹ có nhớ mẹ đã đối xử với con như thế nào trước khi mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không?” Tôi nói: “Có chứ, nếu không có Đại Pháp, mẹ con mình đã sớm trở thành kẻ thù của nhau rồi!”

Kể từ khi tôi tu luyện Đại Pháp, con trai tôi luôn khỏe mạnh. Cháu chưa bao giờ phải đến bệnh viện. Khi vào cấp ba, cháu đã cao 1,83 mét. Một hôm cháu bị sốt cao. Cháu tin chắc rằng mẹ là học viên Pháp Luân Đại Pháp và có năng lượng, nên đã nhờ tôi ngủ cạnh cháu. Quả nhiên, hôm sau cháu đã khỏi.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, con trai tôi chưa bao giờ nghi ngờ hay dao động niềm tin đối với Đại Pháp. Mỗi khi tôi cần sự giúp đỡ của cháu trong việc giảng chân tướng, cháu đều hết lòng ủng hộ và giúp đỡ tôi. Cháu cũng giảng chân tướng cho bạn bè, đồng thời thuyết phục họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/15/490556.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/6/226129.html

Đăng ngày 30-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share