Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 25-03-2025] Trong quá trình tu luyện, chúng ta sẽ gặp nhiều khảo nghiệm, mâu thuẫn và ma nạn – đặc biệt là trong gia đình. Bởi vì chúng ta có mối liên hệ thân thiết với các thành viên trong gia đình, một cách tự nhiên xác suất xảy ra xung đột cũng sẽ nhiều hơn. Là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, bất kể gặp phải vấn đề gì, hết thảy đều là an bài của Sư phụ. Tôi có niềm tin vững chắc rằng môi trường tu luyện sẽ được cải thiện ngay khi chúng ta học Pháp tốt và hướng nội mỗi khi gặp khó khăn.
Em gái của tôi có một số việc trong nhà cần người giúp, vì vậy tôi đã đồng ý giúp em ấy. Tuy nhiên, làm việc với em ấy thật không hề dễ dàng. Đã rất nhiều lần tôi bị em gái trách móc, chỉ trích, khó chịu nhất là bị trách oan, hơn nữa không chỉ là một lần.
Khi tôi mới đến nhà em gái không lâu, em gái chỉ cho tôi cách sử dụng thiết bị tập thể dục, nhưng tôi chưa hề sử dụng tới thiết bị đó.
Vài ngày sau, em gái hỏi tôi một cách nghiêm nghị: “Sao chị lại tháo lỏng những con ốc trên máy tập thể dục và không vặn chặt lại; như thế rất nguy hiểm!”
“Chị chưa hề sử dụng chiếc máy,” tôi đáp lại.
Cô ấy không hề tin tôi và gào lên: “Nếu không phải chị thì ai làm? Con trai em không bao giờ động vào chiếc máy. Nếu chị không tháo, chẳng lẽ những chiếc ốc lại có thể tự lỏng ra sao? Rõ ràng chị đã tháo nhưng lại quên mất mình đã làm như vậy và còn không thừa nhận điều đó. Chị thật sự già và đãng trí rồi.”
Những lời nói của cô ấy thật sự đã khiến tôi tổn thương sâu sắc. Tôi muốn nổi khùng lên nhưng lại nghĩ: “Mình cần phải giữ vững tâm tính; đây là một khảo nghiệm.” Tôi liền đi lên tầng và liên tục nhắc nhở bản thân: “Đừng nổi nóng, hãy buông bỏ.” Một lúc sau tâm tôi đã tĩnh lại.
Ngày hôm sau, em gái xin lỗi tôi: “Con trai em muốn tập nên đã tháo ốc của máy tập để điều chỉnh một chút. Nhưng cháu lại không biết làm cách nào để lắp lại và đã để chiếc máy nguyên như vậy.” Khoảnh khắc đó, tôi không hề có một chút dao động trong tâm, như thể chưa từng có điều gì xảy ra.
Một lần khác, tôi cùng em gái quét hành lang của căn nhà mà cô ấy đang cho thuê. Tôi đã quét hành lang sạch sẽ và đi làm tiếp việc khác. Một lát sau, cô ấy: “Tại sao chị không quét hành lang ?” Tôi liền trả lời mình đã làm xong.
Cô ấy liền tức giận và hét lên: “Chị nói đã làm là có ý gì? Chị tới đây và nhìn đi. Rõ ràng chị chưa quét. Sao chị lại nói linh tinh như vậy?”
Khi tới xem và thấy rất nhiều vết bẩn trên sàn nhà, tôi rất bối rối: “Chị đã quét sạch rồi. Không biết mấy vết bẩn từ đâu ra?”
Cô ấy hét lên: “Chị vẫn còn nói dối được. Chị nói đã quét sàn nhà, trong khi chị chưa hề làm gì. Sao chị có thể dối trá như thế được? Em thật sự không thể chịu đựng nổi chị được thêm nữa!”
Tôi không tranh cãi với cô ấy. Tôi tự nghĩ: “Sư phụ là người biết mình có quét sàn nhà hay không. Chủ ý thức của tôi rất thanh tỉnh, tôi để em gái tùy ý nói bất cứ điều gì cô ấy muốn.” Tôi vẫn bình thản và bất động tâm.
Sau khi quét sạch hành lang một lần nữa, tôi đi làm việc khác. Sau đó khi quay lại tôi thấy em gái đứng ở hành lang.
Em gái nhìn tôi và nói một cách ngượng ngùng: “Có một lớp bẩn khác ở trên sàn nhà. Không phải do chị không quét sàn nhà, mà đây là vật liệu thủy tinh lâu ngày bị phong hóa và rơi xuống.” Tôi chỉ mỉm cười. Tôi đã nhanh chóng vượt qua được một khảo nghiệm.
Những trải nghiệm tương tự cũng xảy ra thêm một vài lần. Mỗi khi bị đối xử bất công, tôi tự nhủ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp.” Tôi nhắc nhở bản thân phải giữ tâm bất động cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Không có việc gì là ngẫu nhiên. Nếu tôi có thể thực sự làm được bất động tâm trong tu luyện thì mọi can nhiễu đều sẽ tan biến.
Mỗi khi mâu thuẫn đột nhiên xảy đến, tôi cũng sẽ không tranh cãi với em gái. Tôi chỉ giải thích một chút. Sau đó, cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi và xin lỗi tôi. Nhưng lần sau, cô ấy sẽ lại đối xử bất công và lại xin lỗi tôi; cứ lặp lại như vậy vài lần.
Thỉnh thoảng tôi cảm thấy buồn bởi vì trước đây em gái từng đối xử rất tốt với tôi. Bây giờ, cô ấy giống như đã trở thành một người khác. Thỉnh thoảng, khi cô ấy quát mắng một cách vô lý, tôi nói rằng mình sẽ đi, cô ấy lại bắt đầu khóc, nói rằng tôi vô tâm và không hiểu cô ấy. Khi nước mắt của tôi chuẩn bị trào ra, tôi không ngừng nhẩm Pháp của Sư phụ:
“…thì một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.”(Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Mỗi khi em gái đối xử bất công với tôi, tôi luôn có thể hướng nội trước và giữ tâm bất động trước mâu thuẫn. Tôi là một người tu luyện, vì vậy tôi cần đối đãi nghiêm túc với việc tu luyện. Mỗi khi buồn và tủi thân, tôi tự nhủ: “Tất cả đều là hảo sự; Sư phụ đã an bài điều này để giúp mình đề cao tầng thứ; mình sẽ bất động tâm.” Em gái tôi cũng cảm thấy đỡ hơn khi tôi không hề tỏ ra giận dữ với cô ấy.
Sau những sự việc như vậy, em gái tôi đã thay đổi. Cô ấy nói: “Chị đã làm rất tốt, chị thật sự hành xử như một người tu luyện và đạt các tiêu chuẩn. Bây giờ, chị đã tiến gần hơn đến Sư phụ của chị rồi.” Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi thông qua những lời nói của cô ấy.
Một hôm, cô ấy nói: “Chỉ có em mới có thể giúp chị đề cao. Ai có thể nói chuyện với chị như thế này ? Chúng ta là chị em, vì vậy em dám thẳng thắn với chị như vậy. Em đang giúp chị tiêu trừ nghiệp lực. Hãy nhìn xem bây giờ chị trở nên tốt ra sao. Chị đã khác biệt so với trước đây.” Tôi rất hạnh phúc vì mình đã vượt qua các kiếp nạn và càng biết ơn lòng từ bi vô hạn của Sư phụ.
Sư phụ đã điểm hóa cho tôi một Pháp lý trong giấc mơ. Bên ngoài bức tường nhà của em gái tôi, một thứ vật chất giống như một chồng than đen cao ba tầng đã được dọn sạch, chỉ còn lại một chút những hạt bụi nhỏ đã được tôi dùng chổi quét đi. Tôi biết rõ rằng Sư phụ đã chịu đựng phần lớn nghiệp lực cho tôi. Trong khi viết những điều này, nước mắt tôi chảy dài. Tôi có một vị Sư phụ từ bi và vĩ đại. Thật may mắn! Sư phụ luôn bảo hộ tôi mọi lúc và dõi theo con đường tu luyện của tôi.
Tôi muốn cải biến tư tưởng của mình và coi những khổ nạn mình gặp là các bước để đề cao tâm tính. Tôi cảm ơn những người đã tạo ra những khổ nạn cho tôi. Khi tôi rời khỏi nhà em gái tôi, Sư phụ đã an bài một môi trường tu luyện khác cho tôi. Giờ đây, tôi có một môi trường làm việc thoải mái hơn và có chỗ ở của riêng mình, điều này cho phép tôi có nhiều thời gian hơn để tu luyện. Tôi cảm thấy như thể mọi điều tốt đẹp đều đến cùng một lúc.
Một hôm, trong khi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi đã nhìn thấy những ký tự màu vàng kim ghép lại thành một phần của một câu trong bài giảng của Sư phụ:
“…chúng ta là người tu luyện, là người mà thân [thể] trong thế tục nhưng [tâm] niệm ngoài [thế tục].” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan năm 2005, Giảng Pháp tại các nơi V)
Tôi minh bạch được rằng, là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải tu luyện bản thân cho tốt trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đây cũng là cách tốt nhất để báo đáp Sư phụ vì tất cả những gì Sư phụ đã làm cho chúng ta.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/3/25/491955.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/10/226170.html
Đăng ngày 19-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.