Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-02-2025] Tôi nghĩ xe ô tô điện xuất hiện trong xã hội không phải là việc ngẫu nhiên. Nếu tôi mua một chiếc, việc đi lại của tôi sẽ thuận tiện hơn nhiều. Tôi nghĩ các con tôi đều có điều kiện tốt, mỗi đứa đều có một chiếc xe hơi. Hiện giờ chỉ còn bố của chúng chưa có xe. Chúng góp tiền mua cho tôi một chiếc xe chắc chắn không phải là việc khó.

Khi ngồi ở nhà một mình, tôi đã nghĩ về chuyện này, nhưng khi hỏi các con, tôi rất bất ngờ trước phản ứng của các cháu, trong sáu đứa con không có đứa nào ủng hộ tôi. Con trai thứ hai của tôi nói: “Bố ơi, hai năm nữa bố 80 tuổi rồi mà bố vẫn muốn mua xe. Bố không gây ra phiền phức là chúng con đã cảm tạ Trời Phật lắm rồi!”

Con trai tôi vừa dứt lời, con gái thứ ba của tôi nói tiếp: “Bố cứ chuyên tâm tu luyện [Pháp Luân Đại Pháp] cho tốt. Nhiệm vụ duy nhất của bố bây giờ là ăn ngon, ngủ kỹ và vui vẻ!”

Con gái thứ hai của tôi xen vào: “Bố thường nói rằng bố luyện công, cả gia đình mình đều được hưởng lợi. Bố đừng bất cẩn nhé, được không ạ?”

Tôi đáp: “Bố các con không điếc, mắt không mờ, tay chân bố vẫn linh hoạt, bố đáp ứng đủ mọi điều kiện để lái xe.”

“Không được đâu! Bố già rồi!” con trai thứ ba của tôi nói.

Lúc đầu, con trai cả và con gái cả của tôi không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của chúng, tôi thấy chúng không ủng hộ tôi. Con trai cả của tôi nói: “Chúng con đều phải có trách nhiệm với bố.”

“Bố tự chịu trách nhiệm cho bản thân được,” tôi đáp. “Việc này bố không thể đồng ý với các con.” Sau khi tôi nói vậy, con trai cả của tôi là người đầu tiên bỏ về.

Con gái cả bảo tôi nên đi ngủ sớm, vì tất các cháu đều về cả rồi. Tôi chắc chắn không thể trông chờ vào việc các con mua xe cho mình. Vì vậy, tôi đã tiết kiệm tiền sinh hoạt phí mà chúng đưa cho, cố gắng chi tiêu ít nhất có thể. Vài năm sau, tôi tính toán số tiền tiết kiệm được và thấy chỉ còn thiếu một ít nữa sẽ đủ tiền mua xe. Tôi liền vay thêm một ít từ họ hàng và bạn bè, cuối cùng cũng đủ tiền mua chiếc xe ô tô điện mà tôi mong muốn!

Tất nhiên, lý do các con không muốn mua xe cho tôi là vì chúng lo lắng cho tôi. Vì vậy, tôi phải đảm bảo an toàn tuyệt đối khi lái xe, và tôi đã làm được điều đó.

Nhà tôi cách thành phố 20 km. Cứ hai tuần một lần, tôi lại đến nhà một học viên ở đó và nhờ anh ấy tải các bài viết trên Minh Huệ vào máy MP3 để tôi nghe. Sau khi về nhà, tôi cài đặt các tệp đó cho các học viên địa phương. Vì các học viên sống ở những nơi khác nhau nên tôi đi ô tô sẽ thuận tiện hơn.

Mọi người đều kinh ngạc và khen ngợi khi thấy tôi ngoài 80 tuổi mà vẫn lái xe được. Tôi là người đầu tiên trong làng có thể lái xe ở độ tuổi này. Có người đến gần tôi và nói: “Nếu không có Sư phụ của ông bảo hộ thì làm sao ông có sức khỏe tốt như vậy được?!” Ông ấy nói hoàn toàn đúng. Tôi đã 84 tuổi. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không có sự bảo hộ của Sư phụ, làm sao tôi có thể được như vậy?

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thật phi thường. Hồi 40 tuổi, tôi đã phải đeo kính lão. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, sau 50 tuổi, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi đeo kính lão. Khi bỏ kính ra, tôi lại có thể đọc sách rõ hơn.

Lần thứ ba tôi đến Quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Pháp, tôi đã bị bắt và bị kết án tù. Khi trở về, tôi lại không thể đọc sách nếu không có kính. Tuy nhiên, không lâu sau khi tu luyện trở lại, tôi đã không cần dùng kính nữa. Thính giác và thị lực của tôi đều tốt, và tất cả các cơ quan trong cơ thể tôi đều khỏe mạnh.

Mặc dù tôi đã 84 tuổi, nhưng trong làng tôi chỉ còn vài người bằng tuổi tôi còn sống. Sức khỏe của tôi không tệ hơn chút nào so với hồi 50 hay 60 tuổi. Sức khỏe của tôi rất tốt, mọi người đều nói trông tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/14/490697.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/9/226160.html

Đăng ngày 19-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.