Bài viết của Tâm An, một học viên mới tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-05-2012] Tôi đã từng phản đối Pháp Luân Công trong một thời gian dài. Sau khi con gái thứ hai của tôi bị bức hại vì tập luyện Pháp Luân Công, tôi đã đánh và chửi mắng cháu. Thậm chí tôi đã làm một việc bất kính với Sư phụ Lý Hồng Chí, Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã viết một tuyên bố thể hiện sự hối tiếc về những hành động trong quá khứ của mình.

Con gái thứ hai của tôi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã ở với tôi kể từ khi ly hôn. Lúc đầu, tôi rất sợ bị cháu sát hại nếu bị tẩu hỏa nhập ma, một vấn đề mà tôi biết được từ các tin tức trên truyền hình. Ngoài ra, trong quá khứ con gái tôi rất hống hách và khó chịu khi ở gần, vì vậy cháu bị gọi là ớt nhỏ. Cháu thường la hét và quát tháo bất cứ ai và tôi luôn luôn sợ cháu. Vì vậy, tôi chẳng hề mong muốn cháu quay về nhà.

Tuy nhiên, hoàn toàn ngược lại với những gì tôi đã hình dung, cháu đã hoàn toàn thay đổi. Cháu không còn đùa cợt hoặc nói huyên thuyên liên tục nữa, và biểu lộ một thái độ rất tốt. Tôi lặng lẽ nói với con gái cả của tôi:“Em gái của con đã thay đổi thành một người mới. Trong quá khứ, tính khí của nó rất xấu và dễ dàng bùng lên bất cứ khi nào nó cảm thấy bị xúc phạm. Bây giờ, nó có một tâm tính điềm đạm. Pháp Luân Công thực sự siêu phàm và đã biến đổi em gái của con thành một cô gái dịu dàng. Đó thực sự là một phép màu!”

Dần dần, tôi bắt đầu có ấn tượng tốt về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, con gái tôi nói với tôi rằng vụ “tự thiêu” và “giết người” là không đúng sự thật và do các phương tiện truyền thông của Trung Quốc bịa đặt. Tôi nghĩ những gì cháu nói nghe có vẻ hợp lý. Khi Phó Di Bân giết người, máu rơi vãi ở khắp mọi nơi. Một người có thể có bao nhiêu máu? Và máu chảy đều ra khắp nơi, do đó nó có vẻ như là giả mạo. Bởi vì tôi đã rất lo lắng nên tôi hay để ý đến các mẩu chuyện tin tức kiểu như thế. Cô bé trong vụ “tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn” có thể hát một bài hát to và rõ ràng không lâu sau khi được phẫu thuật mở cuống họng. Kế toán ở đơn vị công tác của tôi có làm phẫu thuật tương tự, nhưng cô ấy vẫn phải nói rất gần tai người nghe trước khi những người khác có thể nghe thấy cô ấy nói sau khi phẫu thuật hơn một năm. Điều này làm tôi tin rằng “tự thiêu” là một vụ giả mạo.

Ấn tượng tốt đẹp của tôi về Pháp Luân Công sâu sắc hơn sau khi nghe cô con gái thứ hai của tôi và quan sát cháu. Dần dần tôi bắt đầu đọc các tài liệu giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công, và xem các đĩa DVD. Tôi chủ yếu quan tâm đến các tài liệu Pháp Luân Công có những câu chuyện về việc làm thế nào để trở thành một người tốt. Có rất nhiều câu chuyện trong lịch sử và truyền thuyết. Khi các cháu của tôi yêu cầu tôi kể chuyện cho chúng nghe, tôi liền kể cho chúng những câu chuyện mà tôi đã biết được từ các tài liệu giảng rõ sự thật. Các cháu của tôi thích nghe các câu chuyện này. Chúng nói với mọi người rằng bà của chúng rất có kiến ​​thức, và có thể kể rất nhiều câu chuyện thú vị.

Chín giờ tối một ngày trong năm 2007, tôi cảm thấy rất nóng và nhờ con gái tôi đo nhiệt độ. Sau khi đo nhiệt độ, cháu bảo tôi đừng lo lắng. Cháu nói:“Vì bây giờ đã rất muộn rồi, mình không có thuốc ở nhà mà đi đến bệnh viện thì phiền hà quá, chỉ cần lặp đi lặp lại ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo!’ thì Sư Phụ chắc chắn sẽ chăm sóc mẹ.” Tôi bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” Sau một lúc, tôi đi ngủ và khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi. Tôi cảm thấy hơi đói. Con gái tôi đã chuẩn bị bữa ăn sáng và tôi ăn gần như gấp đôi các bữa sáng thông thường của mình. Con gái tôi sờ trán tôi và nói nhiệt độ của tôi đã trở lại bình thường. Cháu nói với tôi rằng nhiệt độ hôm qua của tôi là 39,5 độ C và cháu đã không dám cho tôi biết. Chính là Sư phụ đã cứu tôi. Kể từ sau đó niềm tin của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp thậm chí còn kiên định hơn.

Bất cứ khi nào có vấn đề, tôi sẽ niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” Mỗi ngày tôi đều nghe các bài giảng Pháp của Sư Phụ, nghe nhạc do các học viên sáng tác và các câu chuyện về nền văn hóa thần truyền trước khi đi ngủ. Một đêm cháu trai lớn của tôi bị sốt cao và co giật. Con dâu của tôi đưa cháu đến bệnh viện, cháu được chích vài mũi tiêm. Tôi ở nhà và liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Sư phụ Lý Hảo! Sư Phụ Lý, xin cứu cháu trai của con.” Kết quả là không đầy một giờ sau, con trai tôi gọi điện và nói rằng nhiệt độ của cháu trai tôi đã trở lại bình thường và nó không còn bị co giật nữa. Có vẻ là mọi thứ đã ổn. Các con bảo tôi không phải lo lắng. Tôi biết chính là Sư Phụ đã cứu cháu trai của tôi.

Năm 2008, con gái tôi bắt đầu dạy tôi các bộ công pháp và cũng mua cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Đó là ngày tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Tôi nói với các bạn mình rằng Pháp Luân Công là tốt và dạy tất cả mọi người làm người tốt. Một người bạn của tôi có mối quan hệ với cô con dâu không được tốt lắm đến để kể lể nỗi bất bình của bà. Bà ấy hỏi tôi tại sao gia đình tôi rất hòa thuận. Ghi nhớ các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, tôi nói với bà ấy rằng bà nên đối xử với con dâu tốt hơn con trai mình. Nếu cô con dâu không đối xử tốt với bà ấy, thì có lẽ là do bà ấy đã không đối xử tốt với cô ấy trong đời trước. Tôi bảo bà ấy nỗ lực gấp đôi trong việc đối xử tốt với cô con dâu cho đến khi cô ấy cảm động. Tôi nói với bà ấy rằng điều này là những gì Sư phụ dạy chúng tôi. Sau đó, người bạn này cũng mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Những người bạn khác của tôi thấy sức khỏe của tôi tốt và cuộc sống gia đình tôi hòa thuận thì cũng mua sách Chuyển Pháp Luân. Tất cả họ đều biết ơn Sư Phụ và cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp đã giúp họ sống một cuộc sống hòa thuận.

Năm 2009, khi tôi sang đường, một chiếc xe ôtô đã phải phanh gấp để dừng lại. Tôi vô thức nắm lấy một cái gì đó trên xe. Người lái xe nói: “Bà ơi, tại sao bà không cẩn thận vậy!” Tôi sững sờ và không biết điều gì vừa xảy ra. Người lái xe hỏi:“Bà có bị va vào không?” Lúc đó tôi mới nhận ra là tôi ổn và nói với anh ta rằng anh ta có thể đi. Sau khi chiếc xe đi rồi, tôi không thể tìm thấy túi xách của mình. Người bán trái cây rong bên lề đường chỉ nó và tôi thấy nó đã bị ném đi xa hơn 10 mét. Người bán trái cây rong nói: “Bà ơi, bà vừa thoát chết trong gang tấc đấy!” Tôi biết Sư Phụ đã cứu tôi một lần nữa. Tôi rất biết ơn Sư Phụ. Sư Phụ thật từ bi.

Năm 2010, con gái thứ hai của tôi đi làm ở một vùng khác của đất nước. Tôi đi thăm cháu và đã bị ngã trong phòng tắm ở nhà của một học viên. Tôi cảm thấy như chỗ thắt lưng của tôi bị vỡ. Tuy nhiên, ngay lập tức tôi nghĩ rằng tôi ổn thôi. Bởi vì tôi có Sư Phụ ở bên nên tôi không sợ. Tôi cố gắng vịn vào bồn rửa để đứng dậy. Tôi nhìn vào gương và nhận thấy sắc mặt tôi trắng bệch như tờ giấy và trông thật khủng khiếp. Thời điểm đó tôi là người duy nhất ở nhà. Khi người học viên trở về nhà, tôi kể cho cô ấy những gì đã xảy ra. Cô ấy nói:“Đó là một điều tốt. Sư Phụ đang loại bỏ nghiệp lực cho bác.”

Cô ấy gọi một số học viên tới luyện các bài công pháp và học Pháp cùng với tôi. Vào buổi tối, hai học viên ngồi cạnh tôi và đọc Pháp cho tôi. Họ nói với tôi nếu tôi muốn ngủ thì cứ ngủ. Không bao lâu sau thì tôi ngủ thiếp đi. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa thức, tôi thấy có vài người làm việc quanh tôi và tôi cảm thấy ai đó đang chuyển gì đó từ bên trái sang bên phải của tôi. Theo phản xạ tôi nói: “Tạ ơn Sư phụ!” Sau đó, tôi cảm thấy ai đó chuyển gì đó từ bên phải sang bên trái của tôi. Tôi nghe ai đó nói một cách rõ ràng: “Điều này là không thể!” Ai đó khác trả lời, mà tôi nghĩ rằng nghe giống như là Sư Phụ: “Nếu không thể được thì hãy tái tạo lại nó!” Sau đó tôi lại chìm vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh dậy một lần nữa thì đã 2h30 sáng. Hai học viên vẫn đang đọc Pháp. Tôi đã vô cùng xúc động. Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt! Sự trợ giúp giữa các học viên là vô vị kỷ.

Ngày hôm sau tôi đã có thể đi lại được mà không cần phải bám vào tường. Ngày thứ ba tôi trở về nhà con gái tôi bằng phương tiện giao thông công cộng. Tôi kể cho cháu nghe những gì đã xảy ra trong hai ngày qua. Con gái tôi nói rằng đó là điều tốt. Cháu bảo tôi không phải lo lắng bởi vì Sư Phụ luôn ở bên tôi. Cháu nói rằng những người bạn học cũ của cháu rủ cháu cùng đi chơi tới vùng núi vào ngày hôm sau và hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi không hề chần chừ và trả lời là có. Tới chân núi, tôi nói khẽ, “Thưa Sư Phụ, xin hãy giúp con cho họ chứng kiến ​​sự kỳ diệu của Đại Pháp.” Kết quả tôi là người đầu tiên leo lên đến đỉnh núi. Các bạn học cũ của con gái tôi nói rằng tôi rất khỏe mạnh và họ sẽ rất hạnh phúc nếu họ cũng khỏe mạnh như tôi khi đến độ tuổi của tôi. Trên đường đi xuống núi, một trong những bạn học cũ của cháu, một người thanh niên trẻ khỏe mạnh nói: “Cô có muốn vịn vào tay cháu không!” Tôi trả lời: “Cháu tốt quá, cô của cháu không cần giúp đỡ đâu! Cô đi được mà.” Tôi là người đầu tiên xuống tới chân núi.

Vào buổi tối, tôi ở lại với các bạn cùng lớp của con gái tôi và nói chuyện với họ về việc tôi đã tập luyện Pháp Luân Công như thế nào cũng như những gì tôi đã trải qua trong hai ngày qua. Tất cả bọn họ đều ngạc nhiên và đều nói rằng đó thực sự là một phép màu. Tôi bảo họ đọc các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp khi có cơ hội và đảm bảo với họ rằng mọi điều trong các tài liệu đều là sự thật.

Trên đây, tôi thuật lại một số điều kỳ diệu mà tôi đã trải qua trong những năm qua, sau khi tôi bước chân vào con đường tu luyện. Tôi hy vọng những người có tiền duyên có thể đọc bài viết này, tới gần với Đại Pháp hơn và có một tương lai tốt đẹp như tôi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/21/【征稿选登】火辣女儿的转变使我走入大法修炼-256804.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/14/133965.html

Đăng ngày 22-7-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share