Bài viết của An Kỳ ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-06-2012] Tôi không thể tĩnh tâm khi lễ kỷ niệm 20 năm Sư Phụ truyền giảng Pháp Luân Đại Pháp đến gần. Tôi được giới thiệu đến với Pháp Luân Công bởi một người tốt vào ngày 18 tháng 6 năm 1996. Đã 16 năm khó khăn nhưng tôi vẫn tiếp tục vững tin vào Đại Pháp vũ trụ. Tôi rất cảm kích người tốt đã giới thiệu tôi đến với Đại Pháp và vô cùng cảm ơn Sư Phụ đưa Đại Pháp đến cho chúng sinh.
Một cuộc gặp gỡ mà tôi sẽ không bao giờ quên
Trở lại tháng 5 năm 1996, cha tôi có cuộc phẫu thuật ung thư dạ dày, chị gái tôi và tôi đang thay phiên nhau chăm sóc cho ông. Mỗi khi y tá gọi chúng tôi đi lấy thuốc, tôi sẽ từ từ đứng lên và đau đớn đi bộ ra cửa. Các y tá ngạc nhiên khi thấy cách tôi di chuyển và hỏi,“Thế ai là bệnh nhân?” Tôi nói,“Cả hai chúng tôi. Khi cha tôi hồi phục sẽ đến lượt tôi phẫu thuật.” Vào thời điểm đó, tôi không chỉ bị thoát vị đĩa đệm mà còn có bệnh tim nghiêm trọng cũng như các bệnh khác nữa. Tôi nói với cha tôi “Bây giờ con đang chăm sóc cho cha, và khi cha hồi phục, cha có thể chăm sóc cho con.” Sau đó, khi bác sĩ xem chuẩn đoán bệnh của tôi, ông nói“Anh vẫn còn trẻ. Tại sao anh lại có các bệnh của người cao tuổi? Nếu anh điều trị tất cả chúng, anh sẽ không thể rời khỏi bàn mổ.” Tôi lúc đó mới 36 tuổi.
Trong khu nhà bệnh viện có một người phụ nữ đang chăm sóc cho chồng của cô. Cô có một chút khác biệt với tất cả mọi người. Tất cả những người khác chỉ quan tâm đến vấn đề riêng của họ, nhưng mỗi ngày khi cô đến và làm tất cả các chuẩn bị cần thiết cho chồng, cô ấy sau đó sẽ dọn sạch toàn bộ khu nhà bệnh. Chúng tôi đã bị xúc động bởi lòng vị tha và sự nhiệt tình của cô, và tất cả chúng tôi đã giúp cô. Cô thấy tôi có sức khỏe kém và nói rằng cô muốn cho tôi mượn một cuốn sách. Tôi nhìn thấy tên của cuốn sách là Chuyển Pháp Luân. Tôi không biết tại thời điểm đó nó là cuốn sách loại gì và tôi không quan tâm đến khí công vì vậy tôi chỉ ngẫu nhiên chọn ra một số đoạn văn để đọc, và không hiểu lý do tại sao một người khỏe mạnh như thế lại tập luyện khí công.
Cuối cùng thì cha tôi cũng tháo chỉ và có thể về nhà. Do bệnh viện từ chối không cho tôi được mổ, tôi nghĩ rằng tôi sẽ ít nhất thử Pháp Luân Công, và vì vậy tôi đến công viên với con tôi để tìm các học viên Pháp Luân Công. Tôi thấy các học viên khi họ vừa kết thúc các buổi luyện công buổi sáng của họ. Một số người chuẩn bị lấy biểu ngữ xuống, trong khi một vài học viên lớn tuổi vẫn đang ngồi thiền định.
Các học viên nhiệt tình trả lời tất cả các câu hỏi của tôi và cẩn thận chỉ cho tôi những điểm cần thiết để ngồi đả tọa. Trước đó tôi chưa bao giờ ngồi ở vị trí kiết già, nhưng ngày hôm đó tôi ngay lập tức thực hiện được nó và có thể giữ tư thế đó trong 15 phút. Các học viên khuyến khích tôi trân quý cơ hội để học Đại Pháp và tiếp tục đến các điểm luyện công. Họ cũng bảo tôi đọc Chuyển Pháp Luân thường xuyên và nhắc nhở tôi rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện và “tu” đi trước “luyện”. Họ cũng nhấn mạnh rằng người ta phải tu luyện tâm trí và giá trị đạo đức của mình. Tôi tự nói với bản thân rằng “Môn khí công này rất khác biệt!” Sau đó tôi đã hiểu được lý do tại sao người tốt trong bệnh viện tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi đã nhận được một giải thưởng lớn
Tôi tiếp tục đi đến công viên mỗi buổi sáng để luyện công, và bất cứ khi nào tôi có thời gian, tôi cũng tham gia nhóm học Pháp buổi tối. Sau khi học Pháp, tất cả mọi người nói về những thiếu sót của họ trong ngày và giúp đỡ nhau tìm cách để đề cao. Bầu không khí an hòa và ấm áp, và tất cả mọi người đã cố gắng để trở thành một người tốt hơn mỗi ngày. Đây thực sự là một miền đất tịnh độ. Tôi đã từng nghĩ rằng tôi là một người khá tốt, nhưng sau đó nhận ra rằng tôi còn xa mới đáp ứng các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Sau đó tôi bắt đầu cố gắng hết sức để tu luyện theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và dần dần tôi đã trở thành một học viên Đại Pháp.
Sau một thời gian, phép màu đã xảy ra với sức khỏe của tôi. Tôi thường cần phải nghỉ ngơi sau khi leo lên cầu thang đến tầng thứ hai, nhưng sau khi tập Pháp Luân Công, tôi đã có thể đi bộ xa bao lâu tôi muốn mà không cần nghỉ ngơi. Sau đó, tôi đã leo núi Thái Sơn, Hoàng Sơn và Phụng Hoàng Sơn. Được chữa khỏi bệnh tật không chỉ tiết kiệm cho tôi tất cả các chi phí y tế, mà bệnh tim và thoát vị đĩa đệm cũng biến mất, tôi lại một lần nữa đã có thể trải nghiệm sức khỏe tốt là thế nào. Ngoài ra, tôi thường rất dễ tức giận, nhưng sau khi tu luyện, tôi đã trở nên rộng lượng hơn rất nhiều. Đó là một cảm giác hạnh phúc và kỳ diệu.
Tôi thường nghĩ về tu luyện như là việc nhận được một giải thưởng lớn, và thậm chí mỉm cười về nó trong những giấc mơ của tôi. Tôi đã tìm được pháp môn tu luyện thật là quý giá!
Đại hội Thể thao châu Á năm 1998
Nhóm Pháp Luân Công tại buổi lễ khai mạc Đại hội Thể thao châu Á năm 1998
Vào ngày 20 tháng 8 năm 1998, lễ khai mạc Đại hội thể thao châu Á năm 1998 được tổ chức tại Thẩm Dương, tôi ở trong nhóm Pháp Luân Công. Chúng tôi mặc quần áo luyện công màu vàng và biểu diễn bốn bộ công pháp đầu tiên. Chúng tôi cũng biểu diễn bộ công pháp thứ 5 – tĩnh công. Chúng tôi tất cả đều khỏe mạnh và đầy năng lượng và nhiều phóng viên nhà báo đã đến để phỏng vấn và chụp hình chúng tôi.
Tờ Trung Quốc Thanh niên Nhật báo định kỳ đã xuất bản một bài báo có tiêu đề “Lễ hội của cuộc sống” vào ngày 28 tháng 8 năm 1998. Bài báo viết rằng “Nhóm Pháp Luân Công, gồm 1.500 học viên Pháp Luân Công, thật tuyệt vời. Họ ngồi dưới ánh mặt trời nắng nóng trong vòng 6 giờ, trật tự và trang nghiêm suốt toàn bộ thời gian. Sau khi tôi [phóng viên] đến chỗ các học viên để phỏng vấn họ, họ đã nói với tôi về những trải nghiệm của họ trong việc tập luyện Pháp Luân Công. Cô Lưu Cúc Tiên, 44 tuổi, đã từng phải chịu đựng chứng hoại tử đầu xương đùi. Sau khi được giới thiệu Pháp Luân Công vào mùa hè năm 1996, bà đã nhanh chóng bắt đầu tập Pháp Luân Công. Sau một thời gian, sức khỏe của bà đã được cải thiện đáng kể.”
“Bà Vương Hiệu Diêm là một bác sĩ đã nghỉ hưu ở Trường Đại học Y Thẩm Dương, đã hơn 70 tuổi. Bà trước đây có hơn mười bệnh tật, bao gồm cả bệnh động mạch vành, hen suyễn và khí phế thũng. Mỗi năm, bà phải nhập viện, và phải điều trị oxy hàng ngày. Do chấn thương trong quá khứ, bà Vương đã phải đi bộ với sự hỗ trợ của một cây gậy. Sau khi bà bắt đầu tu luyện vào mùa xuân năm 1996, bà đã ngừng uống thuốc và trở nên rất khỏe mạnh.”
“Bà Trần Quế Hoa 64 tuổi và trước đây là giảng viên tại Học viện Âm nhạc Thẩm Dương. Bà đã bị bệnh mạch vành tim và bệnh cao huyết áp. Sau khi bắt đầu tu luyện, sức khỏe của bà được cải thiện đáng kể và kinh nghiệm của bà đã truyền cảm hứng cho nhiều người khác cũng thực hiện theo.”
Bài báo ngày 28 tháng 8 năm 1998 từ tờ Trung QuốcThanh niên Nhật báo
Bạn hãy nói cho tôi biết nó có đáng vậy không?
Trên thực tế, ngoài 1.500 học viên Pháp Luân Công, cũng như phần còn lại của gần 100 triệu học viên Pháp Luân Công, tất cả mọi người đều có những trải nghiệm không thể nào quên được về những lợi ích mà họ đã nhận được từ việc tu luyện Đại Pháp.
Chỉ là một ví dụ, cha tôi đã 70 tuổi và khi ông phải phẫu thuật, 4/5 dạ dày của ông đã bị cắt đi. Ông cũng cần phải trị liệu hóa học sau đó. Ông thấy sự thay đổi thần kỳ trong sức khỏe của tôi và đã biết trị liệu hóa học đau đớn như thế nào. Ông nói“Bố không muốn trị liệu hóa học. Pháp Luân Công dường như rất hữu hiệu, vậy bố cũng sẽ tập luyện Pháp Luân Công.” Ông đã không thể đi tới công viên vào thời điểm đó, vì vậy tôi đã dạy ông tại nhà. Ông dần dần đã có thể đi bộ tới công viên và cũng đã từ bỏ được những thói quen xấu gồm hút thuốc và uống rượu. Hiện ông đã 86 tuổi, khỏe mạnh và vui vẻ.
Tôi đã từng là một người mà bác sĩ đã lo lắng không thể còn sống sau khi phẫu thuật, giờ đây tôi trở thành một người hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi đã tham gia vào lễ khai mạc Đại hội thể thao châu Á. Tôi cũng đã trải qua 13 năm bức hại của chế độ cộng sản Trung quốc. Ngày nay, tôi vẫn bước đi kiên định trên con đường tu luyện Đại Pháp.
Tôi đã tu luyện Đại Pháp 16 năm. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi kiên định vào đức tin của tôi, bị kết án tù 3 năm và cũng bị mất đi việc làm của mình. Một người đã hỏi tôi rằng“Nó có đáng như vậy không?” Tôi trả lời“Khi tôi còn đang làm việc, lương của tôi thậm chí không thể chi trả nổi tiền thuốc của tôi, và bây giờ Đại Pháp đã ban cho tôi sức khỏe. Bạn hãy nói cho tôi biết nó có đáng vậy không? Điều quan trọng hơn nữa, Pháp Luân Công dạy Chân – Thiện – Nhẫn. Có gì là sai khi nói mọi người cách trở thành người tốt? Nếu như cố gắng để trở thành một người tốt hơn là sai và tự mình tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn là sai thì cuộc sống này có ý nghĩa gì nữa?”
Theo thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/17/【征稿选登】你说我值不值-257110.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/15/133970.html
Đăng ngày 24-7-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.