Bài viết của học viên Trương Tố Hạnh ở thành phố Bình Đông, Đài Loan

[MINH HUỆ 17 – 05 – 2012] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi không thể sống qua một tháng mà không cần thuốc. Tôi đã đi đến bệnh viện kể từ khi tôi còn nhỏ. Chú tôi là một bác sĩ và tôi là bệnh nhân thường xuyên của chú. Khi tôi lớn lên, tất cả các bệnh viện lớn đều có hồ sơ của tôi. Ngay cả khi tôi không dùng thuốc gì, tôi vẫn phải dựa vào thực phẩm chức năng, vitamin, thuốc thảo mộc để giữ gìn bản thân mình. Một người bạn cười nhạo tôi nói rằng cơ thể của tôi như là cái thùng rác vậy. Một người họ hàng nói,“Đối với anh (chị) thì việc nói với người khác bộ phận nào của cơ thể còn tốt dễ hơn là nói với họ bộ phận nào bị bệnh.” 

Tôi thường nghe những tiếng ồn như sấm ở phía bên trái đầu của tôi. Mắt tôi thường trở nên khô và đau, và tôi chỉ có thể đọc trong một vài phút mỗi lần. Tôi có vấn đề về xoang, do đó lỗ mũi của tôi cần được rửa sạch bằng nước muối mỗi ngày. Cổ họng tôi bị nhiễm trùng từ việc nói thường xuyên khi làm giáo viên, và nhịp tim của tôi đôi khi không đều. Thứ tệ nhất là hệ thống tiêu hóa của tôi. Nó đau đớn đến nỗi tôi thường xuyên lăn lộn trên giường trong suốt những năm trung học. Tôi liên tục bị tiêu chảy và cần vào nhà vệ sinh ít nhất 3-4 lần một ngày. Trực tràng của tôi thường bị đau. Tôi gặp vấn đề với việc đi bộ. Bác sĩ nói rằng tôi có dị tật bẩm sinh ở xương hông, và nói rằng không sớm thì muộn tôi cũng sẽ cần phải phẫu thuật. Có hai đốt trong cột sống của tôi làm tôi đau đớn, và cơn đau khắp lưng làm tôi khó ngủ. Tôi đã mua một chiếc ghế mát xa trị giá 1500$ để tôi có thể thấy thoải mái hơn một chút.

Hệ miễn dịch của tôi cũng có vấn đề. Một hôm, một trong những ngón tay giữa của tôi bị sưng lên, và sau đó là những ngón khác. Sau đó, mắt cá chân của tôi bị sưng lên. Cả hai bàn tay của tôi cũng trở nên tê liệt và mất cảm giác. Tôi không thể ngủ ngon vào ban đêm, và cần phải đi vệ sinh 4-5 lần mỗi đêm.

Với nhiều bệnh tật như vậy, không bác sĩ nào có thể chữa trị cho tôi. Tôi chỉ có thể đối phó với vấn đề nào mà làm phiền tôi nhất vào thời điểm đó. Tuy nhiên, tác dụng phụ thường gây ra các vấn đề khác. Tôi thấy rằng các loại thuốc chỉ có thể có tác dụng với các triệu chứng của tôi, nhưng không thể chữa trị cho tôi. Tôi quyết định từ bỏ y học phương Tây, và tôi đã đến gặp một bác sĩ thảo dược Trung Quốc. Tôi đã mua nhiều loại thảo dược bổ sung như nhân sâm, cao, và quả câu kỷ tử. Trên thực tế, để tìm được một bác sĩ thảo dược giỏi là không dễ dàng. Họ không thể chẩn đoán bệnh của tôi. Họ chỉ dựa theo mô tả của tôi để kê đơn thuốc.

Tôi bắt đầu học mát xa chân và tập thể dục. Tôi chạy bộ và leo núi vào cuối tuần. Tôi khá kiên trì. Tôi chạy 2,5 dặm bốn lần một tuần và đã dành giải thưởng đầu tiên trong một cuộc chạy đua 1500 mét. Tôi leo núi trong khoảng 7-8 năm, và tập luyện vất vả trong khoảng mười ba năm. Tôi dùng tất cả các thức ăn bổ xung sức khỏe, bao gồm nhân sâm, cao, câu kỷ tử, vitamin, và keo ong. Để tăng cường lưu thông máu, tôi làm theo gợi ý của một người bạn là uống rượu mỗi ngày và sau đó có phần hơi nghiện.

Sức khỏe của tôi đã cải thiện đôi chút. Khoảng thời gian giữa các cơn cảm lạnh của tôi tăng từ 1-2 tháng lên 3-4 tháng, cơ bắp của tôi mạnh mẽ hơn, và tôi tràn đầy năng lượng hơn. Nhưng tôi thấy rằng dù tôi có tập luyện chăm chỉ thế nào đi nữa, các bệnh nội tạng của tôi vẫn tiếp tục tồn tại, và đau nhức trên cơ thể của tôi không cải thiện chút nào. Ngay cả với mát xa chân, dù giúp giảm đáng kể sự phụ thuộc của tôi vào thuốc, bệnh của tôi vẫn không được chữa khỏi. Tôi nghĩ rằng làm người nghĩa là tôi phải chịu số phận đau khổ, và tôi quay trở lại cách điều trị các triệu chứng cũ.

Ngày 01 tháng 7 năm 2002 là một bước ngoặt trong đời tôi. Thông qua giới thiệu của một đồng nghiệp về Pháp Luân Công, cuối cùng tôi bắt đầu tu luyện. Trong vòng một tháng tập luyện, tôi cảm thấy sức khỏe của tôi đã cải thiện rất nhiều. Nhiều bệnh của tôi biến mất mà tôi không để ý. Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi một cuộc đời thứ hai. Bằng cách tu luyện tâm tính và tập công, cơ thể của tôi đã thay đổi đáng kể. Tôi cũng nhận ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống và mục đích sự tồn tại của con người, cũng như người ta nên sống một cuộc đời như thế nào, sống một cuộc sống tận tâm. Người ta sẽ thực sự khỏe mạnh, thanh thản và thoải mái. Ban đầu tôi hào hứng nói với mọi người rằng tôi trong 1-2 năm nay tôi đã không cần dùng thuốc. Giờ đây nó đã được khoảng mười năm từ lần cuối cùng tôi động đến thuốc. Một phép màu như vậy chỉ có thể trở thành hiện thực bằng cách tu luyện chân chính.

Giờ thì tâm trí của tôi sáng suốt mỗi ngày. Tôi không còn nghe thấy tiếng ồn như sấm, và mắt không còn khô. Tôi đã từng đọc liên tục trong năm tiếng đồng hồ trên máy bay và không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Mũi và cổ họng của tôi bây giờ đã ổn, và dạ dày của tôi đã bình thường. Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì tôi muốn. Tình trạng tê bàn tay của tôi và chứng đau lưng đã biến mất, và chiếc ghế mát xa của tôi đã trở nên vô dụng. Trong quá khứ, tôi bị khó ngủ, nhưng bây giờ tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng chưa đến một phút. Không lạ gì mà Sư phụ nói đây là thứ mà bạn không thể mua được với hàng triệu đô la.

Con trai cả của tôi bị bệnh lao khi học năm cuối ở trường đại học. Sau khi uống thuốc trong hai tháng rưỡi, nó dừng lại, vì nó bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Trong một tháng sau, sức khỏe của nó đã được cải thiện rất nhiều. Nó tăng cân và sắc mặt được cải thiện. Bệnh viện kiểm tra và thấy rằng nó đã được chữa lành hoàn toàn. Con gái tôi bị dị ứng nghiêm trọng với các xoang bị tắc, và nó cần thuốc để kiểm soát bệnh hen suyễn. Nó bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cách đây chín năm, và không cần dùng thuốc men kể từ đó.

Tại Đài Loan, Văn phòng Bảo hiểm Y tế bị mất hàng trăm triệu NT (30 NT = 1 đô-la Mỹ) mỗi năm.Thực tế là mọi người dễ bị bệnh tật do môi trường ô nhiễm, sự suy thoái tiêu chuẩn đạo đức của các bác sĩ, và toàn thể công chúng cũng là các yếu tố. Tôi biết một bác sĩ đã đánh lừa hệ thống bằng cách sử dụng thẻ y tế của thân nhân của họ để có được các lệ phí mà không phải thực hiện các dịch vụ. Tôi từng nói với một bác sĩ rằng tôi đã không sử dụng thẻ y tế của tôi trong chín năm vì tập Pháp Luân Công. Ông làm tôi ngạc nhiên khi hỏi mượn thẻ y tế của tôi để sử dụng nó. Tôi nói với ông rằng người ta sẽ bị  trời trừng phạt khi làm điều xấu, và nói rằng các học viên Pháp Luân Công có tiêu chuẩn đạo đức cao và sẽ không bao giờ làm những việc như vậy. Một số bác sĩ hoặc nha sĩ thực hiện những thủ tục không cần thiết. Một số người thích có thể càng lấy được nhiều thuốc càng tốt vì nó miễn phí, và một vài người sẽ lấy rất nhiều các thuốc bổ trợ sức khỏe. Không lạ gì khi Cục Bảo hiểm Y tế mất tiền.

Các học viên Pháp Luân Công giúp đất nước tiết kiệm tiền chi phí y tế rất lớn. Ba người trong gia đình tôi có thể đã phát sinh nhiều chi phí cho việc chăm sóc y tế. Có nhiều học viên nữa ở Đài Loan như chúng tôi không cần phải gặp bác sĩ và không sử dụng thẻ y tế của họ trong mười năm qua. Ngay cả nếu họ làm, số lần họ sử dụng nó sẽ thấp hơn nhiều so với người bình thường. Các học viên Pháp Luân Công tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Họ sẽ không bao giờ tìm cách lợi dụng hệ thống bằng các phương thức không đúng đắn. Tôi đề nghị Cục Bảo hiểm Y tế thu thập tất cả các thẻ sức khoẻ của học viên, cho toàn thể công chúng thấy, và khen thưởng Phật học hội Pháp Luân Đại Pháp. Họ nên khuyến khích mọi người tu luyện Pháp Luân Công để có sức khỏe tốt, gia đình yên ấm và một xã hội hài hòa.

Người ta không thể mô tả hết những lợi ích của Pháp Luân Công bằng lời. Một số người có thể thắc mắc tại sao chính phủ Trung Quốc muốn đàn áp  nó. Thực tế, chúng ta không thể sử dụng cách suy nghĩ của chúng ta để hiểu được chế độ Cộng sản Trung Quốc. Nó là một hệ thống xã hội hoàn toàn khác biệt. Mặc dù bề ngoài của nó là một  xã hội thịnh vượng, nhưng bản chất cơ bản của Trung Quốc đã không thay đổi. Tôi nhớ một học viên đã hỏi một người nước ngoài muốn học Pháp Luân Công, “Tại sao bạn vẫn muốn học Pháp Luân Công dẫu rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang đàn áp nó?” Câu trả lời của ông rất thú vị, “Tôi đến chỉ vì ĐCSTQ đàn áp nó.”

Lý do mà ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công là bởi vì chỉ trong vòng bảy năm, từ năm 1992 đến năm 1999, có gần 100 triệu người học Pháp Luân Công. Nhiều học viên xuất hiện ở khắp mọi nơi trên khắp Trung Quốc. Giang Trạch Dân vô cùng ghen tị và sợ rằng quyền lực của mình sẽ bị đe dọa. Ông ta đã cử nhiều điệp viên đến “học Pháp Luân Công” vào năm 1996, hy vọng tìm được một cái gì đó sai sót ở nó. Tuy nhiên, các điệp viên không tìm thấy gì. Một số người trong số họ thậm chí bắt đầu thực sự tu luyện. Năm 1990, sự ghen ghét của Giang đạt tới giới hạn của nó, và ông bắt đầu cuộc đàn áp dã man vào ngày 20 tháng 7. Ông ta tuyên bố rằng “đánh đập đến chết sẽ được tính là tự sát,” và rằng “một người không cần phải tuân theo pháp luật trong việc xử lý các học viên Pháp Luân Công.” Những kẻ bức hại đã sử dụng các biện pháp dã man và tàn bạo. Họ sốc điện bộ phận sinh dục của các học viên bằng dùi cui điện cho đến khi chúng bị đốt cháy và vỡ ra, chúng lột quần áo các học viên nữ và ném họ vào xà lim nam, chúng làm phỏng các học viên, và chúng bức thực các học viên và thọc ống ra vào qua lỗ mũi của họ. Giang Trạch Dân đã dành một phần tư tài sản quốc gia để đàn áp Pháp Luân Công. Các phương tiện truyền thông của cả nước đã được lệnh xuất bản những câu chuyện bịa đặt sai sự thật để kích động hận thù chống lại Pháp Luân Công, tuyên bố rằng các học viên đã tự tử, giết người, và lừa đảo tiền bạc. Cuộc bức hại đã kéo dài hơn mười năm. Số lượng học viên xác nhận đã thiệt mạng đã đạt đến con số 3325. Có hơn một trăm ngàn học viên bị đưa vào bệnh viện tâm thần và bị cưỡng bức tiêm thuốc phá hủy thần kinh. Hàng trăm nghìn học viên vẫn còn bị giam giữ và bỏ tù. Thậm chí nhiều học viên hơn nữa đang bị buộc phải cách ly gia đình. Họ đã mất gia đình, thu nhập, và công việc. Con cái của họ cũng bị khủng bố bởi vì ĐCSTQ trừng phạt họ bởi sự liên lụy.

Mỗi lần tôi nhìn thấy hình ảnh các học viên bị bức hại đến chết đã được lén đưa ra khỏi Trung Quốc bởi một ai đó đã mạo hiểm cả mạng sống của mình, tôi cảm thấy vô cùng buồn, và không tin rằng người ta có thể độc ác đến vậy. Tệ hơn nữa là việc ĐCSTQ mổ cắp nội tạng từ các học viên còn sống. Các học viên Pháp Luân Công là một nhóm những người tốt. Cái giá họ phải trả khi làm người tốt là quá nặng nề. Đây cũng là lý do tại sao chúng tôi khởi kiện Giang Trạch Dân ở nước ngoài. Một số người hỏi tôi tại sao những người Pháp Luân Công tham gia vào chính trị. Câu trả lời của tôi là chúng tôi không bao giờ tham gia vào chính trị. Sư Phụ của chúng tôi đã giảng ngay từ đầu là Pháp Luân Công không bao giờ tham gia vào chính trị. Kiện Giang Trạch Dân không có nghĩa rằng chúng tôi chống lại Trung Quốc. Giang Trạch Dân không đại diện cho Trung Quốc. Hãy suy nghĩ, nếu thân nhân của tôi qua đời vì cuộc bức hại hoặc đã chịu đau khổ vì cuộc bức hại trong hàng chục năm qua, tôi không có quyền tìm kiếm sự trợ giúp của pháp lý hay sao? Những người khác có thể là quá sợ mà không dám nói ra, nhưng tôi phải bước ra. Einstein đã nói, “Nếu tôi giữ im lặng, tôi sẽ phạm tội đồng lõa.” Khi Hitler giết người Do Thái, chẳng phải sau đó người ta nói thật đáng buồn rằng lý do thực sự mà một thảm kịch khủng khiếp như vậy xảy ra là bởi vì không ai trong số họ có can đảm để bước ra và nói điều gì đó? Sự im lặng của họ khuyến khích sự táo bạo của những tên tội phạm thật sự. Để ngăn chặn cuộc bức hại và cứu giúp các học viên ở Trung Quốc, chúng ta những học viên ở nước ngoài cần làm việc chăm chỉ hơn và giúp người dân trên thế giới thấy được sự thật của cuộc bức hại này.

(Theo Thông tri viết bài nhân kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/17/【征稿选登】健保局应颁奖给法轮功学员-257231.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/4/133783.html

Đăng ngày 18-6-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share